Dắt Sói Lên Giường

Chương 86: Anh Đến Rồi!




Đứng trước cửa nhà một hồi lâu vẫn không ai mở cửa, ngay cả điện thoại Thẩm Thiên Nhạc cũng không nghe. Cố Ngụy Tiêu lo lắng đến mức phát điên. Nhất định không thể để cô ấy xảy ra chuyện.

Điện thoại đột nhiên đổ chuông khiến Cố Ngụy Tiêu trở nên mất bình tĩnh. Nhưng ngay sau đó dãy số kia liền dập tắt hi vọng của anh.

Giọng Hứa Quân Nhu vọng đến từ trong điện thoại: "Cậu... đến nhà kho gần khu ngoại ô phía Tây thành phố đi."

"Bà có ý gì?"

Tiểu Nhạc, con bé đang ở đó."

"Sao lại..."

Lời vừa nói ra đến miệng liền bị Cố Ngụy Tiêu nuốt vào trong. Là Tề Chung, ông ta đang thừa thời cơ đánh lạc hướng anh. Tề Chung vẫn luôn muốn giết anh. Lần này Tề thị đi đến bước đường cùng, căn bản chẳng có thứ gì có thể cứu nổi. Ông ta ra điều kiện cũng chỉ là cái cớ bên ngoài, cái ông ta cần không phải bằng chứng mà là mạng của anh.

"Cô ấy ở đó bao lâu rồi?"

"Tôi không rõ, chỉ là địa điểm định vị vẫn luôn ở đó... Tôi sẽ gọi người đến."

Cố Ngụy Tiêu tắt điện thoại, quay lại xe đến thẳng đến nơi đó. Đúng như địa điểm Hứa Quân Nhu nói, nhưng nơi này hầu như chỉ có cỏ cây, ngay một bóng người cũng không có.

Anh dừng xe lại, mở cốp ra lấy một khẩu súng bên trong.

Cố Ngụy Tiêu nheo mắt nhìn lối mòn nhỏ đi vào. Phía trước không xa là một nhà kho sừng sững giữa đêm đen. Tiếng cây cối xào xạc bao trùm lên nhà kho to lớn. Anh nhìn một hồi vẫn không thấy có ai trước cửa nên đi chầm chậm vào bên trong.

.........

"Các người tránh ra..." Thẩm Thiên Nhạc ngồi bệt xuống đất, liên tục lùi ra sau. Miệng không ngừng cầu xin đám đàn ông trước mặt. "Làm ơn... làm ơn đừng lại đây."

Những tên trước mặt đều phớt lờ cô, gương mặt lộ rõ vẻ thèm khát.



"Cô em xinh đẹp thế này... nhất định "bên trong" cũng rất xinh đẹp..."

"Lại đây cho anh sờ một cái..."

Bọn họ cười lên đầy man rợ. Kéo chân Thẩm Thiên Nhạc về phía mình. Càng kéo cô lại càng cố kháng cự lùi ra sau, nhưng sức lực hầu như đã bị rút cạn. Cứ thế mà bị đám đàn ông lấn át.

Tay chân trầy xước đến mức tứa máu bây giờ đã khô cứng lại bám chặt trên da thịt cùng bụi bẩn.

Thừa Khâm bị đưa sang một phòng khác, còn Thẩm Thiên Nhạc lại bị lôi vào căn phòng này cùng với đám thú hoang động dục.

Một tên lên tiếng: "Ngài ấy có cho chúng ta chạm vào cô ta không thế?"

"Mẹ nó... Không cho tao cũng chạm. Mỡ dâng đến miệng mèo còn không biết lấy thì chỉ có điên."

"Nhưng mà cô ta... giàu có lắm. Ông già kia cũng tán gia bại sản mẹ rồi. Không chừng còn quỵt tiền của chúng ta thì sao?"

"Con mẹ nó, mày ít nói lại đi. Không ăn thì để tao."

Tên đó tiến đến gần, nhưng tên kia cũng lại gần theo ôm lấy thân ảnh không chút sức lực ra sức trêu đùa.

Thẩm Thiên Nhạc gào lên: "Cút đi, cút đi..." Cô sờ soạng lấy một món đồ lạnh lẽo được giấu sau lớp áo khoác dày trên người.

Cạch...

Họng súng chĩa thẳng vào những tên đàn ông cuồng dục, thứ này là cô yêu cầu Hứa Quân Nhu đưa cho, ban đầu khi biết con gái muốn có súng. Hứa Quân Nhu đã kịch liệt phản đối, nhưng sau cùng trước sự kiên định của cô vẫn phải giao ra cho cô. Trong lòng chỉ biết âm thầm chua sót Thẩm Thiên Nhạc đã quá mạo hiểm bản thân rồi.

"Á à... Lại còn có cả súng cơ đấy. Sợ quá..."

Một tên giơ tay lên, miệng thốt ra những lời bỡn cợt.

Thẩm Thiên Nhạc càng cầm chắc cây súng hơn. Tay cô ngay cò súng run rẩy ấn xuống.



Đoàng...

Tiếng súng vang vọng khắp cả nhà kho, tim Cố Ngụy Tiêu giật thót. Anh chạy nhanh về phía phát ra âm thanh chết chóc.

Tên vừa rồi hiện tại nằm gục xuống đất. Máu từ đỉnh đầu chảy xuống sống mũi nhỏ từng giọt tí tách.

Cả đám người hoảng loạn, ngay cả Thẩm Thiên Nhạc cũng sợ hãi làm rơi khẩu súng xuống đất.

Từ bên ngoài, bóng người cao lớn chạy đến. Thẩm Thiên Nhạc lúc đó rất sợ, có phải cô vừa giết người không, hắn ta đã chết dưới tay của cô... máu... có máu... rất nhiều máu...

Những tên khác thấy có người thì lấy lại bình tĩnh, lao đến bắt đầu động tay động chân. Cố Ngụy Tiêu gồng lên, nắm đấm hạ xuống gương mặt của từng tên đã chạm vào Thẩm Thiên Nhạc.

Cô nép vào một góc, đầu cũng không ngẩng lên. Hiện tại trong đầu chỉ có những tiếng ong ong, hình ảnh ngay trước mắt cũng nhoè đi.

Cảnh tượng hỗn loạn không thể lọt vào mắt Thẩm Thiên Nhạc, cũng không biết rằng anh đã đến rồi. Đã đến bên cô ngay lúc này.

Bàn tay to lớn ôm lấy cơ thể run lên từng hồi của Thẩm Thiên Nhạc. Nước mắt trào ra, thấm ướt vạt áo của người đàn ông. Cố Ngụy Tiêu ôm lấy cô, cố gắng trấn an. "Không sao... Anh đến rồi. Chúng ta cùng rời khỏi đây..."

Cơ thể Thẩm Thiên Nhạc càng chấn động mạnh, đẩy người trước mặt ra. "Đừng lại đây, tránh ra, tránh xa tôi ra..."

"Anh đến rồi... đừng sợ. Là Cố Ngụy Tiêu đây."

Thẩm Thiên Nhạc nhìn lên, thấy được gương mặt mình vẫn luôn mong chờ. Khoảnh khắc ấy... cô có rất nhiều thứ muốn nói với anh, nhưng lại không thể thốt ra được lời nào. Thứ duy nhất không ngừng tuôn chính là nước mắt.

Cố Ngụy Tiêu bế Thẩm Thiên Nhạc lên, gằn giọng: "Phải đi tìm thằng bé."

Nhưng anh vừa rời khỏi nơi đó cũng là lúc một bóng người đứng chắn ngay trước cửa. Tề Chung ánh mắt sâu thẳm nhìn anh, lại nhìn đám người bị đánh đến mức nằm rạp dưới đất.

Ông ta nói với giọng châm biếm: "Cậu Cố đi đến sai điểm hẹn rồi thì phải?"