Dắt Sói Lên Giường

Chương 85: Món Đồ Trong Nhật Kí




"Ở ngay bên trong thôi..."

Tề Chung hiện tại nhìn chẳng khác nào một tên ăn mày, vẻ mặt nhếch nhác bẩn thỉu. Áo sơ mi đen ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào sau lưng, tóc tai rối bù bết bụi bẩn. Ông ta vừa cười vừa nói hệt như tên điên.

Thẩm Thiên Nhạc lùi ra sau, hạ giọng: "Tôi muốn thấy nó trước."

"Vậy đồ tôi cần đâu?" Ông ta trợn mắt lên nhìn chằm chằm vào cái túi nhỏ cô ôm chặt trên tay.

Lần đó Thẩm Thiên Nhạc quá sơ xuất, cô không hề nghĩ đến chuyện phòng làm việc của Tề Chung có camera ẩn. Chỉ đơn thuần cho rằng ông ta không lắp camera, cũng không biết được ông ta đã thấy cô lén lút lấy đi bằng chứng phạm tội.

Tề Chung hôm nay còn có thể bình tĩnh nói chuyện với cô như vậy xem ra đã rất mềm lòng với cô rồi. Thế nên có thể giữ cho bản thân cùng thằng bé an toàn bao nhiêu thì nhất quyết Thẩm Thiên Nhạc không được manh động.

"Tôi muốn vào!" Thẩm Thiên Nhạc phớt lờ Tề Chung, "Thấy người rồi sẽ đưa cho ông."

Tề Chung nhăn mày, nhưng vẫn cười một cách kì quặc. Ông ta liếc mắt nhìn tên gầy gò kia, ra hiệu bảo hắn dẵn Thẩm Thiên Nhạc vào trong.

Nhà kho cũ ẩm mốc, mùi rỉ sét của sắt cũ bao trùm lên không khí. Những vật dụng máy móc không biết đã bị bỏ quên từ lúc nào, bây giờ chỉ như đống sắt vụn đổ nát. Tiếng bước chân lộp cộp của Thẩm Thiên Nhạc cùng tên kia vang lên trên mặt đất đầy rêu xanh.

Nhà kho này nhìn bên ngoài thì cũng bình thường, nhưng bên trong lại rất to lớn. Thẩm Thiên Nhạc đang bắt đầu hoài nghi về việc mình quá tin tưởng vào Tề Chung, có khi nào lại bị lừa rồi không?

Bỗng nhiên tên kia kéo cô vào một ngã rẽ, Thẩm Thiên Nhạc hụt chân ngã xuống đất làm cây bút trong túi rơi ra.

Hắn quay đầu nhìn lại, khinh bỉ bĩu môi: "Mẹ kiếp, đi nhanh lên."

Thẩm Thiên Nhạc khó khăn đứng dậy, bàn tay cô đầy vết xước đến mức rỉ máu tươi. Sàn bê tông chà xát vào đầu gối cũng khiến nó bị tróc da. Quần bó sát vào chân lại khiến vết thương càng thêm đau đớn.

Cô chống tay vào tường, men theo đường đi theo tên đó, cây bút bị rơi ra lăn vào một góc khuất. Thẩm Thiên Nhạc cũng không để ý đến nó mà rời đi.

Cuối cùng cả hai dừng lại trước cửa một căn phòng. Bên trong vọng ra tiếng trẻ con nói chuyện.

"Nhìn chú béo thế?"



"Này nhá, tao không béo, mày mới béo..."

Cố Thừa Khâm ngồi vắt vẻo trên ghế, nhìn thằng bé không giống đang bị bắt chút nào. Trái lại tên mập kia đang rất mất kiên nhẫn ngồi đối diện với nó cãi cọ như hai đứa trẻ con.

Tiếng chìa khóa vặn vào ổ khóa. Cả hai cùng quay đầu lại nhìn. Cửa vừa bật mở, Thẩm Thiên Nhạc đã nhào vào ôm lấy thằng bé. Máu từ hai tay bám lên đồng phục học sinh màu xanh nhạt của Thừa Khâm khiến thằng bé sợ hãi.

"Tay mẹ chảy máu rồi. Có đau không? Manh Manh thổi cho."

Thẩm Thiên Nhạc lắc lắc đầu, cô vùi đầu vào hõm vai thằng bé. Nước mắt không kìm được lại rơi xuống.

Hai tên kia nhìn cảnh này đến mức chán ngấy. Một tên lôi Thẩm Thiên Nhạc đi, tên còn lại kéo Thừa Khâm theo ngã rẽ ban nãy ra ngoài. Tề Chung ngồi giữa nhà kho nhìn bọn họ đến gần.

"Gặp được rồi? Nếu vậy thì khôn hồn đưa bằng chứng đây." Ông ta đứng dậy đến gần Thẩm Thiên Nhạc.

Cô lấy điện thoại trong túi ra đưa cho Tề Chung. Ông ta cầm điện thoại trên tay nhíu mày khẽ cười.

"Con nhóc này? Mày xem tao là thằng ngu à? Bằng chứng chỉ có trong đây thôi... hay đã sớm bị sao chép rồi?" Vừa nói xong Tề Chung ném mạnh điện thoại xuống đất, cùng lúc cũng nắm lấy đầu Thẩm Thiên Nhạc giật mạnh.

Đầu cô đau điếng, nhưng vẫn cố gắng lắc kháng cự: "Chỉ... chỉ có trong đó thôi..."

"Đưa nó với thằng bé kia vào lại căn phòng đó đi." Tề Chung buông tay ra. Đám đàn ông xúm lại kéo Thẩm Thiên Nhạc cùng Thừa Khâm đi.

Bỗng nhiên ông ta nhìn thấy thứ gì đó, kêu bọn họ dừng lại. "Đưa thằng bé đi trước, còn cô ta mang lại đây."

Thẩm Thiên thần bị đưa đến trước mặt Tề Chung. Cái túi nhỏ màu đen ngay tức khắc bị đoạt lấy.

Ông ta mở ra xem, bên trong không có gì ngoài mấy vật dụng nhỏ như khăn giấy.

Tề Chung khó chịu ném trả lại cho Thẩm Thiên Nhạc. Nào biết thứ quan trọng đã được lấy đi ngay từ đầu.

Cái túi đó vốn dĩ là dùng để che mắt người khác.



"Được rồi! Đưa cô ta đi đi."

"Dạ!"

.........

Chỉ trong đêm, Cố Ngụy Tiêu tức tốc quay lại khách sạn để lấy vài món đồ. Cũng đã khá lâu anh chưa quay lại nơi này. Vật dụng vẫn còn nguyên, phòng ốc cũng gọn gàng sạch sẽ.

Anh lại gần kệ sách lấy vài thứ, đột nhiên quyển nhật kí nằm lệch từ kệ sách rơi xuống mặt đất.

Bên trong, một tờ giấy được gấp lại ngay trang cuối rời ra. Cố Ngụy Tiêu hiếu kỳ nhặt lên xem.

Từng dòng chữ bên trong khiến anh sững sờ. Toàn bộ đều có liên quan đến những tội ác của Tề Chung. Hơn hết tại sao nó lại nằm ở đây?

Anh đã từng mơ một giấc mơ đẹp, đẹp đến mức không muốn thoát ra khỏi nó, cứ thế mà chìm sâu vào, sợ rằng khi mở mắt ra lại phải đối diện với sự lạnh nhạt của Thẩm Thiên Nhạc. Trong mơ Thẩm Thiên Nhạc nói yêu anh, nhớ anh. Nói rằng cô đã chịu đựng quá nhiều rồi. Muốn anh và cô có thể quay lại như trước đây. Thực ra vẫn nhớ vẫn yêu. Thậm chí là yêu rất nhiều...

Bàn tay Cố Ngụy Tiêu run rẩy nhặt quyển nhật kí lên. Trang cuối đang mở ra, ở đó có dòng chữ thật nắn nót của người anh vẫn luôn yêu nhất.

"Trong bể dâu cuộc đời, có bao lần hợp tan. Gặp được anh, yêu anh chính là biến cố may mắn nhất của em. Nếu anh đọc được những dòng này, nếu đã thực hiện được mục đích của bản thân rồi. Hãy đến nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau, nơi đó... em chờ anh. Nếu mãi anh vẫn không đến, thì đích thân em sẽ đến tìm anh, nói cho anh nghe: Cố Ngụy Tiêu! Em yêu anh. Rất yêu, rất yêu anh.

Em muốn nhận thêm một viên kẹo nữa, anh đã chính miệng nói sau này muốn cưới em không phải sao? Chỉ khác lần này là kẹo hỷ của hai chúng ta..."

Từng câu chữ chẳng khác nào gai nhọn đâm vào tim anh, nó đau đớn đến mức rỉ máu.

Ngay từ đầu... Thẩm Thiên Nhạc đã biết được anh là ai. Cô không nói ra, chỉ âm thầm ở phía sau quan sát từng hành động của anh. Âm thầm giúp đỡ cho anh. Có lẽ Cố Ngụy Tiêu cũng cảm thấy thứ tình yêu mình dành cho Thẩm Thiên Nhạc chưa đủ lớn, chưa đủ rộng lượng, cũng chưa đủ kiên nhẫn. Sau tất cả có thể nói là anh không xứng đáng...

Quyển nhật kí được đặt ngay ngắn trên mặt bàn, cánh cửa phòng khách sạn đóng lại. Cố Ngụy Tiêu lao thẳng ra ngoài. Chạy thật nhanh đến bên cô. Anh như con thiêu thân lao vào đám lửa bùng cháy. Trước mắt chỉ có bóng dáng Thẩm Thiên Nhạc. Trong sâu đôi mắt chỉ có mỗi cô.

Cô ấy đã phải chịu đựng nhiều bao nhiêu đã không còn là câu hỏi Cố Ngụy Tiêu muốn giải đáp. Anh cũng không muốn biết, sau khi kết thúc nhất định... nhất định sẽ tặng em một viên kẹo nữa. Là kẹo hỷ của hai chúng ta...

Cố Ngụy Tiêu lái xe lao nhanh trên đường, hai bên kính phản chiếu lại bóng dáng một cô bé đứng trước trạm xe buýt. Cậu bé nhỏ lật đật chạy đến đưa cho cô một cây kẹo. Đợi đến khi cô bé đã bỏ vào miệng rồi thì mới nói: "Chị ăn kẹo của em rồi, sau này nhất định phải làm vợ của em. Chị là của em..."