Dùng quãng đời còn lại của anh để bù đắp cho những năm tháng đầy đau khổ của em, dùng nó để che chở cho em hết một kiếp người. Nên nhất định anh phải bằng lòng...
Thẩm Thiên Nhạc nằm trên bờ ngực trần vững chắc, khẽ khàng cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ trong lồng ngực Cố Ngụy Tiêu. Trái tim ấy vẫn luôn đập vì cô, vì tình yêu của cả hai người. Có lẽ không kìm nén được cảm xúc, Thẩm Thiên Nhạc bất giác rướn người lên hôn lên môi anh. Ban đầu chỉ là khe khẽ, cho đến khi nó trở nên cuồng nhiệt. Môi lưỡi khắng khít khiến Cố Ngụy Tiêu sững người, trong tầm mắt của anh. Thẩm Thiên Nhạc nhắm chặt mắt, chầm chậm trao cho anh nụ hôn vụng về.
Cố Ngụy Tiêu lật người lại, ép cơ thể Thẩm Thiên Nhạc xuống dưới thân mình. Đến khi môi đã rời ra thì cúi xuống thì thầm bên tai Thẩm Thiên Nhạc: "Sao lại chủ động hôn tôi thế này? Còn cho rằng em thật sự thích tôi rồi." Biểu hiện đó của Thẩm Thiên Nhạc, trong khoảnh khắc đã làm anh lầm tưởng Thẩm Thiên Nhạc đã nhớ lại rồi, nhớ anh là ai rồi.
"Chỉ là... muốn... muốn làm cho đúng quy trình thôi. Anh nghĩ nhiều rồi." Cô lúng túng, đẩy vai anh ra cách xa mình.
Từ nãy đến giờ không để ý, đến khi nhìn lại Thẩm Thiên Nhạc lại không biết nên nhìn vào đâu. Quần áo của hai người đã sớm được cởi bỏ, hơn nữa cái thứ kia còn đang sừng sững khẽ chạm vào hai đùi cô.
Thẩm Thiên Nhạc có thể cảm nhận được, nó rất nóng. Cố Ngụy Tiêu thấy Thẩm Thiên Nhạc nghệt mặt ra thì cũng nhìn xuống phía dưới. "Sao em nhìn "nó" kì lạ thế? Cái này vẫn dùng rất tốt nha. Có điều kìm nén nhiều năm nên..."
"Tên vô sỉ, tên khốn nạn, tên biến thái... Anh im miệng lại đi." Cũng không phải là chưa từng thấy bao giờ, nhưng mà bây giờ Thẩm Thiên Nhạc cầm thấy rất kì lạ, cũng rất ngượng nghịu trước cái thứ khủng bố kia của anh.
"Chẹp chẹp! Nhìn một chút nữa đi. Không sao mà, tôi không tính phi."
"Đã nói là... anh... anh mà còn nói nữa tôi sẽ... tôi sẽ..."
"Em sẽ làm gì?"
"..."
Rõ ràng cái bản tính vô sỉ này từ trước đến nay vẫn chưa được thay đổi, thậm chí bây giờ có thể nói anh chính là vô sỉ có văn hoá. Hoàn toàn không thể nào chửi lại được.
Đột nhiên thân dưới truyền đến cảm giác kì lạ, dưới sự kích thích của nụ hôn, *** ***** đã sớm ướt đẫm, dị vật từ bên ngoài nhanh chóng tiến vào di chuyển. Thẩm Thiên Nhạc nhìn xuống dưới, thoát khỏi dòng suy tư. Bây giờ cái thứ kia vẫn đang hừng hức chỉ chực chờ đâm vào, còn tay Cố Ngụy Tiêu lại đang nhẹ nhàng ra vào bên trong cô.
"Ưm... ưm..."
Miệng cô vô thức bật ra những tiếng rên rỉ. Nhưng ngón tay ấy chỉ làm Thẩm Thiên Nhạc chỉ thêm ngứa ngáy mà thôi.
Cô vặn vẹo thân mình, năm lấy tay Cố Ngụy Tiêu. "Chỗ đó... lạ lắm..."
"Em nói thế là có ý gì? Hửm?"
Thẩm Thiên Nhạc mím môi, nhất định không nói, nhưng càng ngày nó càng nóng ran, ngứa ngáy. Chỉ muốn nhanh chóng có thứ gì đó lấp đầy.
Cố Ngụy Tiêu cũng hiểu được cảm giác hiện tại của Thẩm Thiên Nhạc. Ngay cả anh cũng thấy khó chịu lắm rồi. Nhưng nghĩ đến chuyện Thẩm Thiên Nhạc lạnh nhạt với mình, rồi còn quên mất anh là ai. Cố Ngụy Tiêu lại càng bực tức.
Anh nữa quỳ trên giường, cầm tính khí to lớn đưa lên, "Nếu em ngoan ngoãn chịu ngậm nó, tôi sẽ cho em."
Thẩm Thiên Nhạc thất kinh, mặt mày nhanh chóng tái nhợt. Gì cơ? Ban nãy cô còn cho rằng con người này là loại người vô sỉ có văn hóa, bây giờ nghĩ lại thì thấy mình đã suy nghĩ quá tốt cho thanh danh của anh rồi.
Rốt cuộc vẫn là tên vô sỉ biến thái...
Cả người Thẩm Thiên Nhạc đỏ đến mức không thể nào đỏ hơn, cô lại gần ngượng nghịu cầm lấy thứ đó đưa đến gần bên miệng. Đầu lưỡi khẽ chạm vào thứ đó, sau đó dùng miệng đẩy sâu vào thêm một chút. Dị vật nằm trong khoang miệng từ từ lớn dần lên, Thẩm Thiên Nhạc lại càng hoảng sợ định lùi lại.
Nhưng chưa kịp rời ra đã bị Cố Ngụy Tiêu kéo mạnh nhấn xuống. Cảm giác đau đớn từ cuống họng truyền đến làm nước nước mắt Thẩm Thiên Nhạc chảy ra.
Cô khó nhọc phát ra những tiếng đau đớn cầu xin. "Ưm... ưm... đau..."
Cố Ngụy Tiêu thấy nước mắt Thẩm Thiên Nhạc chảy xuống thì lại càng thô bạo, ra vào kịch liệt trong miệng cô. Gương mặt ướt nước đó rõ ràng chính là muốn câu dẫn anh, quả thật nhìn vào chỉ muốn chà đạp, hành hạ cô đến mức không thể nào quên anh nữa mới thôi.
Đến khi rút thứ tính khí to lớn ra, bên trong miệng Thẩm Thiên Nhạc nước bọt hòa vào t.inh d.ịch trắng đục chảy từ môi xuống theo dọc cổ.
Ánh mắt Thẩm Thiên Nhạc ánh lên vẻ tức giận, Cô Ngụy Tiêu cười quệt thứ đó từ má Thẩm Thiên Nhạc nhấn vào trong miệng cô. "Sao thế? Phải nuốt hết chứ." Anh cúi người xuống đẩy mạnh Thẩm Thiên Nhạc xuống giường, đầu lưỡi khẽ khàng mơn trớn bên vành tai cô, giọng bỡn cợt: "Có vị thế nào? Nếu thích thì có thể cho em thêm."