Dắt Sói Lên Giường

Chương 68: Hôn Anh (1)




"Đương nhiên là nóng lòng."

Cố Ngụy Tiêu cười, làm bộ chưng ra vẻ mặt bất ngờ. "Xem ra là bị tôi hấp dẫn mất rồi."

Thẩm Thiên Nhạc đi đến gần bàn cạnh giường, cô đặt túi xách xuống. Sau đó quay người lại mặt đối mặt với anh.

"Cái tôi nóng lòng là bản hợp đồng do Cố tổng đây định đoạt, là cái quyền lực khiến ai cũng phải khiếp sợ của anh... Chứ KHÔNG PHẢI anh."

Cô gằn mạnh câu cuối, một phát đánh thắng vào tâm lý của Cố Ngụy Tiêu. Mặt anh cũng chỉ vì câu nói đó mà đổi sắc nhanh chóng.

Hiện tai khoảng cách giữa hai người chỉ cách nhau ba bước chân, nhưng với Cố Ngụy Tiêu, anh lại cảm thấy nó dài đến vô tận.

Cố Ngụy Tiêu từ dưới đáy vực sâu chờ đợi một sợi dây thừng buồng thõng xuống. Sợi dây đó dù mỏng manh hay đủ chắc chắn để có thể cứu anh lên hay không đi chăng nữa, anh vẫn tự nguyện nắm lấy, nhưng Thẩm Thiên Nhạc lại nhẫn tâm cắt đứt. Từ trên vực thẳm cô tuyệt tình, lạnh nhạt buông nó ra.

Anh cúi gằm mặt xuống che giấu đi gương mặt thất vọng. Có phải nếu để Thẩm Thiên Nhạc nhìn thấy sẽ bị cô thương hại không.

Hoá ra chỉ có mình anh mong đợi, mộng tưởng vẫn có thể giống như lúc ban đầu. Bắt đầu từ việc khiến Thẩm Thiên Nhạc rung động, đến dần dần yêu anh như những năm tháng trước đây.

Cố Ngụy Tiêu ngước lên nhìn Thẩm Thiên Nhạc, anh nắm siết chặt lấy tay cô kéo mạnh vào lòng, nụ hôn ngay tức khắc ập đến, Cố Ngụy Tiêu tham lam ngấu nghiến đôi môi ngọt ngào như muốn nuốt trọn người trong lòng.

Thẩm Thiên Nhạc chấn động, cô vẫn chưa định hình được hoàn cảnh hiện tại nhưng cũng rất nhanh sau đó thế giới trở nên quay cuồng, hoá ra cảm xúc dù có thế nào vẫn không thế che giấu được. Có lẽ ngoài mặt Thẩm Thiên Nhạc bắt mình tỏ ra chán ghét, nhưng trong thâm tâm lại âm thầm thỏa mãn, làm sao cô có thể ghét được nụ hôn mãnh liệt đó của anh, cũng làm sao mới có thể chối bỏ nó. Chính bản thân cô khi thấy mình tàn nhẫn với anh như thế, trái tim cũng vô thức bị bóp nghẹt, mỗi lần thấy Cố Ngụy Tiêu chưng ra khuôn mặt đau khổ. Thẩm Thiên Nhạc chỉ muốn ôm lấy anh, hôn lên đôi môi kia, rồi lại hôn lên khoé mắt không biết từ lúc nào đã chỉ còn lại sự âm trầm đó, nói với anh không phải như anh nghĩ đâu. Vốn dĩ em vẫn nhớ, vẫn rất yêu anh, yêu anh đến cuồng dại. Đừng giày vò chính bản thân mình như thế nữa có được không. Chỉ cần mọi chuyện kết thúc rồi, chính em sẽ đến bên anh trước, dù anh có chấp nhận hay không đi nữa em vẫn sẽ không để chúng ta phải chia xa thêm bất cứ lần nào.



Một lần dài đằng đẳng như một đời, cũng là quá đủ cho hai chúng ta rồi...

Nhưng... Thẩm Thiên Nhạc không thể nào làm trái với những gì trước mắt, cô phải thật nhập tâm diễn cho xong vở kịch này. Nếu để mất kiểm soát chính là sai một ly đi một dặm.

Nụ hôn của Cố Ngụy Tiêu vẫn triền miên không dứt, trói chặt lấy trái tim đau đớn của Thẩm Thiên Nhạc. Đến khi lưng Thẩm Thiên Nhạc chạm xuống nệm êm, Cố Ngụy Tiêu vẫn không có ý định rời cô ra.

Hai thân thể quấn quýt với nhau, chỉ hôm nay, hôm nay thôi. Thẩm Thiên Nhạc muốn buông thả bản thân, để nó chìm sâu vào biển tình, cùng anh làm những chuyện phải kìm nén trong suốt ba năm qua.

"Lời nói thì không tự nguyện, vậy mà cơ thể lại rất thành thật." Bờ môi Cố Ngụy Tiêu lần xuống cổ Thẩm Thiên Nhạc, anh buông lời châm chọc.

Tay cũng nhanh thoăn thoắt cởi bỏ lớp quần áo vướng víu.

"Con mắt nào cũng anh thấy tôi thành thật hả?" Thẩm Thiên Nhạc cắn răng, bàn tay vòng qua cổ Cố Ngụy Tiêu ghì xuống.

"Không chỉ mắt mà cả cơ thể tôi đều thấy em rất thành thật."

Nghe xong câu này, Thẩm Thiên Nhạc thấy rất mâu thuẫn, ý tứ trong lời nói của anh làm cô không hiểu cho lắm, có điều rất giống với trước đây, chỉ muốn chọc cho không biết giấu mặt vào đâu nữa mới thôi.

"Được thôi! Anh thấy thể nào thì nó sẽ như thế đó." Thẩm Thiên Nhạc nhìn xoáy sâu vào mắt Cố Ngụy Tiêu.

Anh cúi người xuống ôm chầm lấy Thẩm Thiên thần, cái cảm giác này vẫn luôn quấn lấy anh. Đến cả anh cũng không rõ nó là gì, nhưng khi nhìn vào mắt Cố Ngụy Tiêu, Thẩm Thiên Nhạc liền hiểu rõ. Là cảnh giác, cũng là sợ mất an toàn.

"Chúng ta chỉ ôm nhau thế này thôi sao?"



"Muốn ôm em lâu một chút nữa..."

"... Tôi đâu có đi đâu."

"Ừm!"

Thẩm Thiên Nhạc cau mày, lật người lại để bản thân ngồi lên người Cố Ngụy Tiêu.

"Thời gian của tôi cũng có hạn chứ, nếu muốn có thêm thời gian thì cũng phải có vật trao đổi."

"Em muốn cái gì? Chỉ cần có được đều sẽ cho em hết."

"Anh chắc chắn mình làm được không?"

"Được."

Cố Ngụy Tiêu trả lời chắc nịch, nhưng suy nghĩ một hồi lại mếu máo nói với cô: "Chỉ không cần phải hái trăng, hái sao hay cái gì quá kì quái thì đều có thể làm được."

Thẩm Thiên Nhạc cười hài lòng. "Tạm thời bây giờ chưa cho anh biết, đến lúc tôi cảm thấy thích hợp nhất định sẽ đến đòi. Lúc đó đừng có hối hận."

Vật Thẩm Thiên Nhạc muốn trao đổi... chính là quãng đời còn lại của anh.