Thẩm Thiên Nhạc bỏ chạy để anh lại một mình ở đó. Cố Ngụy Tiêu nhìn khắp căn phòng một lượt, mọi thứ gần như được thay đổi hoàn toàn. Có điều biểu hiện kì lạ vừa rồi của Thẩm Thiên Nhạc anh không thể nào hiểu nổi, cô ấy là đã quên mất anh rồi sao? Không lẽ là do vụ tai nạn xe năm đó gây ra?
Lúc rời khỏi Thẩm thị, Cố Ngụy Tiêu gặp Thẩm Minh Hạo ngay lối đi hành lang lúc đi ra thang máy. Ông không nói gì, đợi đến khi thang máy sắp đóng cửa mới đột ngột lên tiếng. "Mừng cậu quay lại."
Cố Ngụy Tiêu đứng trong thang máy cúi thấp đầu, mắt hướng thẳng về phía Thẩm Minh Hạo qua khe hở sắp đóng lại của thang máy, khẽ gật đầu.
Thời hạn ba năm này trôi qua cũng thật nhanh chóng, nhưng cũng đủ để dày vò tâm hồn của hai con người. Trong quá khứ đã từng yêu nhau đến vậy, nhưng bây giờ chỉ là người xa lạ. Cố Ngụy Tiêu đã từng nghĩ đến khi gặp lại, Thẩm Thiên Nhạc sẽ rất bất ngờ, cô sẽ chạy đến ôm anh thật chặt. Nhưng cô như vậy lại khiến anh vừa thất vọng vừa hoảng sợ, sợ cô đã thật sự quên anh là ai rồi. Vậy nên vẫn nên điều tra làm cho rõ ràng.
Sáu giờ tối, Cố Ngụy Tiêu quay về khách sạn thì gặp Tề Hiên đứng ngay dưới lầu. Không ngờ anh ta lại tự tìm đến thế này, anh vốn định hôm sau sẽ gặp mặt hỏi Tề Hiên chuyện của Thẩm Thiên Nhạc cho rõ ràng.
"Anh đến đây có mục đích gì?" Cố Ngụy Tiêu đứng cách Tề Hiên khoảng ba mét, lạnh nhạt hỏi anh.
"Cậu Thẩm... À không! Phó chủ tịch Cố, mục đích gì không phải anh hiểu rõ nhất sao? Hợp đồng lần này tôi có thể không cần, có điều chỉ cần anh tránh xa cô ấy ra một chút."
Cô ấy ở đây là ai, cả hai đều biết rõ.
Ba năm trước anh ở trong thân phận Thẩm Quân, trong tay không có bất cứ thứ gì, toàn bộ đều được nương nhờ Thẩm thị. Ba năm sau anh chính thức quay lại là chính bản thân mình, trở lại làm Cố Ngụy Tiêu, bây giờ vốn dĩ chẳng cần đến những thứ trước đây để qua mắt người khác nữa. Chỉ cần sống đúng với chính mình, cũng là dùng nó đường đường chính chính lấy lại từng thứ thuốc về mình, kể cả Thẩm Thiên Nhạc nhất định cũng không buông.
"Ba năm trước anh đột nhiên rời đi. À! là chết đi mới phải." Tề Hiên đột nhiên cười lớn như một kẻ điên, từ từ tiến về phía Cố Ngụy Tiêu. "Lúc đó... biết tôi vui thế nào không hả? Tiểu Nhạc sau khi gặp tai nạn bị chấn thương ở vùng đầu, kết quả khi tỉnh lại chẳng nhớ bất cứ thứ gì khác hay bất cứ ai, ngay cả mày..."
Tề Hiên đổi giọng, nói với vẻ chán ghét: "Cô ấy không nhớ. Mày nghe như thế có đủ hiểu không? Cô ấy chính là đã quên mất mày là ai rồi. Vì thế mà tự động ngã vào lòng của tao, từng bước một trở thành người của tao."
Đến khi Tề Hiên chỉ còn cách Cố Ngụy Tiêu vài bước chân, anh tự động tiến sát lại nắm siết lấy cổ áo Tề Hiên, nghiến răng nghiến lợi, hỏi: "Tên chết tiệt, mày nhất định là chưa chạm vào cô ấy đúng không?"
Trở thành người của tao? Tề Hiên nói vậy là có ý gì chứ.
Tề Hiên lại cười lớn hơn: "Muốn biết sao? Đúng thật là đã chạm vào rồi..."
Chưa dứt lời đã có một nắm đấm lao tới nhắm thẳng vào mặt Tề Hiên, mặt anh đau điếng, máu từ mũi chảy xuống thấm ướt vạt áo sơ mi trắng trước ngực.
Những người có mặt dưới sảnh khách sạn thấy có ẩu đả thì lao vào ngăn cản, một số khác lấy điện thoại ra quay video lại.
Đám người lao tới kéo Cố Ngụy Tiêu ra khỏi Tề Hiên. Trong chốc lát mặt Tề Hiên thâm tím, máu tươi bám trên mặt làm anh trở nên càng đáng sợ hơn.
Tay Cố Ngụy Tiêu run lên bần bật, nó siết chặt đến mức nổi cả gân xanh. Hiện tại anh chỉ hận không thể lao đến giết chết Tề Hiên ngay lập tức.
Thư ký nhận được cuộc gọi của lễ tân thì nhanh chóng xuống xem xét. Anh ta kinh ngạc nhìn đám người đang giữ chặt Cố Ngụy Tiêu, còn người đàn ông kia thì mặt mày tím tái. Là dấu hiệu vừa bị đánh.
"Cố tổng... anh... anh làm sao thế?"
Cố Ngụy Tiêu vùng ra, không để ý đến thư kí cứ thế mà đi lên phòng. Trước lúc đi anh quay đầu lại liếc nhìn Tề Hiên cảnh cáo.
Thư ký lật đật chạy theo sau, túm lấy tay áo Cố Ngụy Tiêu. "Anh... vẫn ổn phải không?" Từ lúc quay về nước, Cố Ngụy Tiêu khiến anh ta hết lần này đến lần khác bất ngờ. Từ cái hôm anh không nói không rằng cứ thế nhảy xuống xe giữa đường, rồi còn ôm ấp một cô gái lạ lúc sáng nay, cho đến bây giờ lại ra tay đánh người. Tất cả đều khác với phó chủ tịch điềm tĩnh mà anh ta biết.
Người này hết như một người khác, lúc nào cũng mất bình tĩnh, cũng đã không còn thấy vẻ lạnh nhạt nữa. Sáng nay anh ta thấy rõ Cố Ngụy Tiêu nhìn cô gái đó rất kỳ lạ, ánh mắt dịu dàng, còn có thể nói là vô cùng cưng chiều...
"Rầm..."
Cố Ngụy đóng mạnh cửa phòng, thư ký giật bắn mình đứng sững trước cửa phòng anh. Sau cùng anh ta chỉ biết thở dài một tiếng rồi quay về phòng mình.