Thẩm thị không phải lúc nào cũng náo nhiệt như hôm nay. Cuộc xô xát của Tề Hiên cùng Cố Ngụy Tiêu được khá nhiều nhân viên có mặt dùng điện thoại quay video lại.
Bước chân Tề Hiên lùi lại, anh chau mày: "Tên đó là người đại diện của DS-C? Không phải người đó tên là Cố Ngụy Tiêu sao?"
Cố Ngụy Tiêu cười nhạt lên tiếng: "Tôi quả thật tên là Cố Ngụy Tiêu. Làm sao? Có vấn đề gì không ổn?"
"Nhưng rõ ràng mày tên là Thẩm Quân."
"Đừng nói như thế chứ! Những người không biết lại hiểu lầm đấy giám đốc Tề." Cố Ngụy Tiêu đút tay vào túi quần, nhướng mày nhìn Tề Hiên.
Thẩm Thiên Nhạc nhìn bóng lưng cao lớn đứng chắn trước mặt, đột nhiên cô cảm thấy có chút phiền phức. Tốt nhất không nên dây dưa với loại người kì lạ không rõ danh tính này. Nói năng kì quái thì thôi, thân phận cũng chẳng phải nhỏ bé gì.
Trong sảnh Thẩm thị, bước chân vội vã vang lên, Thẩm Minh Hạo bất ngờ nhìn về phía Cố Ngụy Tiêu đang đứng. Tất cả nhân viên Thẩm thị có mặt đều đồng loạt cúi chào ông.
"Chào chủ tịch!"
Thẩm Minh Hạo gạt phăng những câu chào hỏi đó, gương mặt đã lấy lại được vẻ bình tĩnh không để lộ ra vẻ bất ngờ nào, hỏi: "Cậu là Cố Ngụy Tiêu? Đại diện của DS-C đúng không?"
Ông chấp tay nhìn thẳng vào mắt anh. Thì ra thân phận của nó vốn dĩ ngay từ đầu đã được xóa bỏ, nên ông có tìm thế nào cũng không ra...
Cố Ngụy Tiêu tiến đến, cúi đầu chào Thẩm Minh Hạo, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không hề xa cách. Thẩm Minh Hạo cứ ngỡ mình lại được nói chuyện với Thẩm Quân một lần nữa, có điều người này... lại hoàn toàn không phải.
"Chủ tịch Thẩm! Lần này mong chúng ta có thể hợp tác thành công." Anh đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay cùng ông.
"Được!"Thẩm Minh Hạo cười sảng khoái, nắm lấy tay anh. "Hợp tác thành công."
không biết nhìn lại người xưa, liệu Thẩm Thiên Nhạc có nhớ ra gì đó không. Thẩm Minh Hạo liếc mắt nhìn cô nhưng chỉ thấy Thẩm Thiên Nhạc đang nhìn chằm chằm Tề Hiên, cô hoàn toàn không để ý đến Cố Ngụy Tiêu, cũng chưa từng đặt anh vào tầm mắt.
"Thiên Nhạc! Đưa Cố tổng vào Thẩm thị "thăm quan" một lượt đi." Thẩm Minh Hạo cao giọng nói với Thẩm Thiên Nhạc.
Cô thôi không nhìn Tề Hiên nữa, gật đầu với ông.
Thẩm Thiên Nhạc tiến lên một bước, khẽ kéo tay áo Cố Ngụy Tiêu. "Cố tổng! Mời đi theo tôi." Nói rồi cô quay người đi trước dẫn đường.
Cố Ngụy Tiêu nhìn dáng vẻ tất bật của Thẩm Thiên Nhạc thì không khỏi buồn cười. "Để tôi dẫn em đi." Chưa dứt lời anh đã đi trước cô một bước vào bên trong.
"..."
Thẩm Thiên Nhạc ngơ ngác nhìn con người xa lạ kia ra vào Thẩm thị như chốn quen thuộc.
Tề Hiên hôm nay đến Thẩm thị là vì nghe đại diện của DS-C sẽ đến đây, Tề Chung muốn anh đến xem xét tình hình thế nào. Năm lần bảy lượt gửi hợp đồng đều bị từ chối, ông ta muốn Tề Hiên đến xem thử coi dáng vẻ của đối phương rốt cuộc ra sao, cũng là nhân vật lớn đến mức nào.
Anh đứng đó hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định quay về.
Mỗi nơi trong Thẩm thị mà Cố Ngụy Tiêu đi qua đều rất thu hút ánh mắt của người khác. Những người từng gặp anh trước đây thấy vô cùng hiếu kỳ nên ngay lập tức muốn xông ra hỏi. Nhưng tất cả đều bị Cao Kỳ níu lại... Tuyệt đối nhắc họ không được nói đến cái tên Thẩm Quân.
Thư ký của Cố Ngụy Tiêu theo sau, thấy anh liên tục nhìn Thẩm Thiên Nhạc. Đã thế lại còn cười rất vui vẻ, đi đến một đoạn hành lang anh dừng lại hỏi Thẩm Thiên Nhạc.
"Em... không biết tôi là ai?"
Tên này điên thật rồi, Thẩm Thiên Nhạc nở nụ cười xã giao thường thấy ở nhân viên bán bảo hiểm đáp lại anh. "Cố tổng đây là phó chủ tịch của tập đoàn DS-C, tên đầy đủ là Cố Ngụy Tiêu... Không phải sao?"
"Không còn gì khác?"
"À còn... anh là đại diện sẽ ra mặt xem xét hợp đồng hợp tác lần này."
Cố Ngụy Tiêu còn định hỏi thêm gì đó, nhưng thấy thư ký bắt đầu vểnh tai lên nhiều chuyện thì nén lại trong lòng không nói nữa.
...
Tầm đến chiều, Cố Ngụy Tiêu bảo thư ký về khách sạn trước đi. Lát nữa anh sẽ bắt taxi về sau. Thư ký nhìn anh, lại nhìn Thẩm Thiên Nhạc. Cuối cùng cũng chịu gật đầu về trước.
Có lẽ là trùng hợp, phòng làm việc hiện tại của Thẩm Thiên Nhạc là căn phòng trước đây của Cố Ngụy Tiêu dùng làm việc. Sau khi anh đi phòng này vẫn luôn để trống, cho đến lúc Thẩm Thiên Nhạc nhận chức thì nó chính thức là phòng làm việc của cô.
"Phòng làm việc của em ở đâu? Tôi muốn xem qua một chút." Cố Ngụy Tiêu lơ đãng hỏi Thẩm Thiên Nhạc. Nhưng thực chất tất cả đều nằm trong dự tính của anh.
"Ở cuối dãy hành lang, tôi dẫn anh đi." Thẩm Thiên Nhạc không một chút nghi ngờ chỉ đường đi cho anh.
Cửa phòng vừa đóng lại, Cố Ngụy Tiêu đã ép người Thẩm Thiên Nhạc vào sau cửa. Hơi thở ấm nóng của anh phả lên cổ cô, từng đợt, từng đợt khiến Thẩm Thiên Nhạc giật mình rụt cổ lại né tránh.
Cô bất ngờ đến mức như muốn lạc mất giọng. "Anh làm gì vậy? Tránh ra."
Tay cô vùng vẫy, không biết nên đặt lên cổ hay lên ngực của đối phương để đẩy thân hình to lớn trước mặt ra.
Đang lúc Thẩm Thiên Nhạc vẫn đang còn bấn loạn. Cố Ngụy Tiêu đã nhanh chóng giữ chặt cằm cô, cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn mềm mại khẽ lướt qua bờ môi mỏng của Thẩm Thiên Nhạc. Cô giãy dụa nhưng không đủ sức, bị anh hôn đến mức đầu óc quay cuồng. Với Cố Ngụy Tiêu, sau ba năm trời gặp lại, anh chỉ muốn làm tất cả những chuyện trong suốt ba năm mình phải nhẫn nhịn này, chỉ hôn thôi với anh thật chưa đủ.
Anh dùng tay khẽ lay lay cằm Thẩm Thiên Nhạc, nói bằng giọng dụ dỗ: "Hé miệng..."
Thẩm Thiên Nhạc ngay lúc này đã hoàn toàn mất đi ý thức. Cô nghe theo anh hé miệng ra. Miệng vừa mở đã bị lưỡi của đối phương quấn lấy, nó dữ dội càn quét trong khoang miệng cô, từng chút cướp đoạt đi mảnh dưỡng khí mỏng manh giữa hai đôi môi quấn chặt không một kẽ hở.
Ánh mắt Thẩm Thiên Nhạc nhắm lại, nụ hôn kéo dài không biết bao lâu, cuối cùng Cố Ngụy Tiêu cũng buông tha cho Thẩm Thiên Nhạc. Cô thở hổn hển dựa cơ thể mềm oặt vào cửa.
Đến lúc lấy lại toàn bộ được ý thức, đã thấy Cố Ngụy Tiêu đứng nhìn cô cười thỏa mãn.
Thẩm Thiên Nhạc tức điên lên, chửi mắng anh: "Tên vô lại... sao... anh..."
"...?"
Cô dứt khoát mở cửa quay người bỏ chạy.