Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạp Tiên Lộ

Chương 47: Hiểu lầm




Chương 47: Hiểu lầm

"Bí cảnh ?" Hạo Minh sắc mặt có chút chập chờn, "Ngươi nói rõ ra xem nào" Hạo Minh lại tiếp tục nói.

"Được, lúc trước đã từng có một đoạn thời gian ta tham gia vào chiến sự ở chiến trường giữa Nam Vực và Tây Vực. Trong lần đánh trận chẳng may ta bị rơi vào trong khe núi, lúc đấy ta nghĩ bản thân mình phải c·hết nhưng lại bất ngờ nhìn thấy một cái hang động, vốn là định đi vào đó để nghỉ ngơi nhưng mà khi ta tiến vào thì lại bị một vách ngăn nào đó vô hình chặn lại, sau khi được cứu lên ta đã tìm rất nhiều tài liệu về việc này và ta biết được hầu hết những hang động có phong ấn như thế này đều có thể là bí cảnh hoặc động phủ tọa hóa của một tu sĩ cấp cao" Tên lão hán vừa nói vừa nơm nớm lo sợ mà nhìn Hạo Minh.

"Nó ở đâu ?" Đôi mắt sắc bén và tràn đầy sát khí của Hạo Minh liên tục nhìn chằm vào lão hán, hắn hỏi.

"Đợi đã, sau khi ta nói cho ngươi biết ngươi phải thả ta một ngựa" Tên lão hán nói với dáng vẻ cầu xin, quả thật bây giờ hắn đã chẳng còn dám cao ngạo như trước nữa vì bây giờ chỉ cần hắn làm gì đó không vừa ý Hạo Minh thì hắn sẽ lập tức phải m·ất m·ạng ngay.

"Ngươi nghĩ ngươi có tư cách để bàn điều kiện với ta sao" Nói rồi trường thương trong tay của Hạo Minh nhanh chóng kề vào sát cổ của lão hán, "Được, được ta nói, ta nói mà, cái động đó nằm ở gần doanh trại Tây Vực, chỉ cách doanh trại Tây Vực khoảng mười dặm về phía Tây Nam" Tên lão hán sợ đến mức thất hồn lạc phách, hắn hoảng loạn nói.

Sau khi nghe xong Hạo Minh nhìn chằm chằm vào tên lão hán mà không hề chớp mắt, như cảm thấy được càng ngày càng nguy hiểm lão hán chỉ dám cuối gầm đầu mà nhìn xuống đất chứ không dám nhìn lên Hạo Minh, "Được, ta có thể nể tình ngươi khai báo thật thà, tha cho ngươi một mạng, lăn đi" Hạo Minh hạ trường thương xuống rồi đó quay người rời đi.

"Đa tạ thiếu hiệp tha mạng" Dứt lời tên lão hán bèn đứng dậy rồi hướng thẳng Chính Dương Thành mà chạy đi, nhưng chưa đợi hắn vui mừng thì từ đằng sau phóng tới một thanh trường thương "Phập" một tiếng trường thương đâm xuyên qua ngực của lão hán, máu tươi từ ngực văng ra.

"Tại sao, ngươi đã hứa sẽ thả ta một ngựa...." Lão hán quay đầu lại nhìn Hạo Minh với ánh mắt ngạc nhiên rồi lại nhìn xuống ngực của bản thân, sau đó thì hắn ngã xuống đá và m·ất m·ạng.

"Đúng là ta hứa thả ngươi một mạng, nhưng ta bảo là lăn chứ không phải chạy" Hạo Minh tiến bước tới gần rồi rút thanh trường thương từ trong ngực của lão hán ra, sau đó Hạo Minh bắt đầu lục soát từng cái thây, từ nhẫn trữ vật cho tới túi trữ vật hay là binh khí đều bị Hạo Minh lấy đi mà không còn chừa lại bất cứ thứ gì.

"không hổ là thổ phỉ, chỉ là tán tu vậy lại giàu có đến vậy" Sau khi lấy hết đồ đi, Hạo Minh ngồi lại một chỗ rồi bắt đầu đổ hết đồ ra để kiểm tra, linh thạch hạ phẩm có tận gần ba nghìn viên đó là chưa tính tới v·ũ k·hí và thêm mấy cọng dược liệu khác, ước chừng lần này Hạo Minh thu được đâu đó khoảng gần năm nghìn viên linh thạch hạ phẩm.

Trong lúc đang kiểm kê chiến lợi phẩm lần này thì bất chợt từ xa có tiếng xột xoạt rất nhẹ, như là tiếng là cây bị đạp lên vậy. "Kẻ nào ở đó" Hạo Minh lập tức cầm vào trường thương được đặt ở bên cạnh, hắn liếc mắt nhìn về phía tiếng xột xoạt phát ra, vẻ mặt đầy sự cảnh giác.

Đứng dậy từ từ rồi sau đó chầm chậm tiến tới chỗ gỗ cây, bất chợt từ sau gốc cây đi ra một thiếu nữa mặc đạo bào của Vạn Hoa Cung, thiếu nữ đó không ai khác mà là Khương Thanh Nhã. "Khoang đã, chúng ta không phải người xấu" Nhưng chưa đợi Khương Thanh Nhã nói dứt câu thì thanh trường thương đã đâm tới.

"Thanh Nhã, cẩn thận" Từ trong gốc cây phóng ra một thiếu nữ khác, đó là Thanh Nguyệt trên tay còn cầm lấy một thanh tiểu kiếm, Thanh Nguyệt phóng ra, đưa tay đẩy Khương Thanh Nhã sang một bên rồi vung kiếm đón đỡ trường thương của Hạo Minh.

"Keng"

Thấy thế Hạo Minh thi triển Mê Ảnh Bộ thu hẹp khoảng cách trong chốc lát, sau đó hắn tung quyền về phía Thanh Nguyệt, nhưng Thanh Nguyệt thân thể nhanh nhẹn nên rất nhanh đã tránh được quyền của Hạo Minh. "Hừ, thật nhanh"

Sau khi thấy phản ứng của Thanh Nguyệt Hạo Minh trong lòng cũng có chút bất ngờ, có thể nói ở trong rừng thì Mê Ảnh Bộ của hắn được phát huy tới mức tối đa, điều này đồng nghĩa với việc tốc độ của hắn bây giờ là vô cùng nhanh, ấy thế mà Thanh Nguyệt lại có thể dễ dàng né đi như thế, điều này đã làm cho Hạo Minh bất ngờ.

"Cao thủ" Hạo Minh âm thầm nghĩ trong lòng.

"Khoang đã chúng ta không phải người xấu, chỉ là tình cờ đi ngang qua đây thôi" Khương Thanh Nhã đứng ở gốc cây khác mà lên tiếng. "Hừ muội đừng nói, có nói hắn cũng chẳng nghe đâu" Thanh Nguyệt lên tiếng nói. Nói xong Thanh Nguyệt lại cầm thanh kiếm lao vào giao đấu với Hạo Minh, kiếm qua thương lại cả hai người đều đánh rất kịch liệt chẳng ai chịu nhường ai cả.

"Bách Hoa kiếm pháp, Vạn Hoa Kiếm"

Đột nhiên Thanh Nguyệt lui về sau mấy bước rồi sau đó thi triển kiếm pháp, đường kiếm của Thanh nguyệt như rồng bay phượng múa lại uyển chuyển nhẹ nhàng, các tia linh lực như hóa thành vô số những bông hoa đang tung bay trong không trung hướng thẳng Hạo Minh mà ào tới.

"Không ổn" Hạo Minh thấy tình thế nguy cấp hắn xoay thương sau lưng rồi xoay người đâm ra một thương.

"Giao Long Xuất hải"

Trường thương uy thế mãnh liệt như con giao long đang gầm thét lao tới, kiếm của Thanh Nguyệt và trường thương của Hạo minh đánh vào nhau thật mạnh, "Ầm" một t·iếng n·ổ phát ra làm cho khói bụi dâng lên đất đá thì vung tứ tung theo sau đó là làn gió cực mạnh tràn ra bốn phía, có thể tưởng tượng ra được pha giao nhau vừa rồi giữa Hạo Minh và Thanh Nguyệt mạnh cỡ nào.

"Thanh Nguyệt tỷ" Khương Thanh Nhã ở đằng xa phải quỳ sập xuống để chống lại xung kích từ vụ vừa rồi.

Khói bụi còn chưa tang đi thì từ trong đám khói bụi vang lên những tiếng binh khí va vào nhau, một lát sau hai bên đều nhảy lui về sau cả Hạo Minh và Thanh Nguyệt đều nhìn nhau với những ánh mắt cực kỳ sắc bén, "Thanh Nguyệt tỷ, tỷ có sao không" Khương Thanh Nhã lên tiếng hỏi hang.

"Yên tâm, ta không sao cả" Thanh Nguyệt nói xong thì lại nhìn Hạo Minh mà nói tiếp "Có vẻ như đạo hữu hiểu lầm, chúng ta chỉ thật sự là đi ngang qua đây thôi". Thấy Hạo Minh sắc mặt vẫn cứ hầm hầm như thế mà không nói gì Thanh Nguyệt liền thủ thế rồi nói tiếp "Nếu đạo hữu muốn đánh tiếp, ta tùy thời đều có thể phụng bồi".

Không khí hai bên bắt đầu căng thẳng lên, nhưng lúc này Hạo Minh bất chợt hạ trường thương xuống vì hắn thấy hai người này đều mặc trên người bộ đạo bào của Vạn Hoa cung, "Hóa ra là tiên tử của Vạn Hoa Cung, tại hạ thất lễ rồi, mong tiên tử lượng thứ cho" Hạo Minh đưa tay lên thi lễ chào hỏi một phen.

"Không sao, chúng ta cũng chỉ là tình cờ đi ngang qua đây, không có ác ý với các hạ" Thanh Nguyệt cũng đáp lễ lại rồi nói. "Nếu như đã không còn có việc gì khác, tại hạ xin cáo từ" Hạo Minh quay người lại thu hết những đồ đạt vào trong rồi xoay người rời đi một cách không thể nhanh chóng hơn.