Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạp Tiên Lộ

Chương 46: Bị phản sát




Chương 46: Bị phản sát

Đao và thương va vào nhau làm tung tóe ra những tia lửa, hai người lập tức bức vào thế giằng co.

Hạo Minh vu·ng t·hương đâm liên hồi về phía tên cầm đao, chỉ trong chốc lát hắn đã ép tên cầm đao rơi vào hạ phong, trương thương vung lên rồi lại bổ xuống.

Nếu không phải là đập thì cũng là chém hoặc quét ngang, lúc này Hạo Minh dường như tung hết tất cả những kỹ xảo thương pháp mà hắn đã học được từ trước đến giờ.

Điều này làm cho tên cầm đao kia không tài nào có thể phản công lại Hạo Minh được, Hạo Minh lúc này xàng đánh càng hăng say giống như là hắn đã rơi vào trạng thái cuồng bạo.

Thấy nhị ca đang bị yếu thế, hai tên cầm kiếm ở đằng xa cũng lọ mọ đứng dậy rồi lao tới chỗ Hạo Minh để kiềm chế hắn, bọn hắn biết rõ nếu như nhị ca mà còn không thể g·iết được Hạo Minh nữa thì thứ chờ đợi bọn hắn chính là c·ái c·hết.

Nghĩ đến đây, hai tên cầm kiếm tê rần cả da đầu, chính vì vậy nên hôm nay Hạo Minh bắt buộc phải c·hết, đó chính ý nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu của bọn hắn.

"Hây da"

Hai tên cầm kiếm lao lên rồi sau đó bắt đầu t·ấn c·ông Hạo Minh, điều này khiến cho Hạo Minh buộc phải phân tâm ra để đánh với ba người cùng một lúc.

"Không ổn, bắt buộc phải giải quyết hai tên này trước" Nghĩ vậy Hạo Minh cũng chuyển công kích từ tên cầm đao sang hai tên cầm kiếm, các đòn thương đánh tới như một con rắn độc vậy.

Không ngừng biến hóa khôn lường, thay đổi các đòn t·ấn c·ông liên tục làn cho hai tên cầm kiếm phải hợp lực lại mới có thể miễn cưỡng chống đỡ Hạo Minh.



"C·hết"

Tên cầm đao ổn định thân hình lại rồi sau đó chém tới chỗ của Hạo Minh, Mê Ảnh Bộ được thi triển thân ảnh của Hạo Minh cũng thoắt cái biến mất trước mắt của những tên sát thủ.

Tuy rằng Mê Ảnh Bộ không được hiệu quả ở trên võ đài cho lắm, thế ở đây thì lại khác, nơi này có cây cối có núi rừng lại có những bụi rậm và nhiều chướng ngại vật khác.

Vậy nên thi triển Mê Ảnh Bộ ở đây chẳng khác gì như cá gặp nước vậy, độ hiểu quả của nó lập tức được tăng lên đáng kể.

Cũng nhờ thế nên Hạo Minh mới còn có thể đánh lâu như vậy chứ nếu không thì khi hắn bị giáp công tứ phía hắn đã sớm c·hết chứ nào còn sống tới bây giờ.

"C·hết tiệt, tiểu tử để ta bắt được ngươi ta chắc chắn sẽ cho ngươi sống không bằng c·hết" Tên cầm đao la lên.

"Nhị ca, thân pháp của hắn nhanh quá phải làm sao bây giờ" Một trong hai tên cầm kiếm nói.

Tên cầm đao và hai tên cầm kiếm bắt đầu dựa lưng sát vào nhau, bọn chúng nhìn mà không dám chớp mắt lấy một cái vì bọn họ sợ, sợ rằng khi bọn hắn chớp mắt thì sẽ bị Hạo Minh lập tức g·iết đi.

Giờ phút này cả ba người đều đang rơi vào tình trạng suy kiệt, tinh thần và ý chí của bọn hắn đã bắt đầu bị sói mòn, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn từ trên trán xuống.



Lúc này bất chợt từ gốc cây phía xa vọt ra thân ảnh Hạo Minh, hắn xoay trường thương rồi sau nhảy vọt lên trên không trung xoay người hướng mũi thương đập xuống chỗ của ba tên sát thủ kia.

"Ầm"

Chỉ nghe thấy t·iếng n·ổ mạnh thật lớn, từ chỗ mà Hạo Minh giáng đòn xuống đất đá văng tứ tung trong đó còn trộn lẫn cả chút máu huyết, từ trong khói bụi mịt mù nhảy về sau hai đạo thân ảnh đó mà tên cầm đao và một tên cầm kiếm.

Hai đạo thân ảnh sau khi lui về sau ổn định thân hình lại thì ngửi thấy một mùi đất đá trộn lẫn trong đó mùi máu tươi.

Khi nhìn vào trong thì bọn hắn thấy, thương của Hạo Minh đã trực tiếp xẻ đôi thân thể của đồng bạn hắn, "không, không thể nào, chẳng lẻ hôm nay ta đành phải bỏ mạng tại đây sao" Vừa nghĩ tên cầm đao vừa bước lùi về sau.

Thực sự thì bản thân hắn cũng chẳng thể nghĩ tới hôm nay hắn thế mà lại sắp m·ất m·ạng dưới tay của một tên nhõi con đáng tuổi con hắn, nghĩ đến thế tên cầm đao băt đầu hoảng sợ.

Giờ đây trong lòng của hắn chỉ muốn chạy đi khỏi nơi này để không phải tiếp tục cảm nhận được cái cảm giác sắp c·hết ấy, những người huynh đệ vào sinh ra tử vơi hắn trước kia nay hăn cũng đã vứt ra sau đầu.

Cũng đúng thôi, bản thân hắn đã sắp c·hết thì hắn nào còn có quan tâm tới cái gọi là thù của huynh đệ, giờ đây chỉ cần giữ được tính mạng thì chắc hắn phải cảm tạ trời đất rồi.

"Ngươi, nếu như ta đưa hết tất cả những gì ta có cho ngươi thì hôm nay chúng ta dừng ở đây được chứ ?" Tên cầm đao tiến lên một bước rồi nói, hết cách giờ hắn muốn sống nhưng lại chẳng thể đánh ngang tay với Hạo Minh thù việc chạy trốn gần như vô nghĩa.

"Nhị ca, huynh đang nói gì ......" chưa kịp nói xong hết câu thì tên cầm kiếm đã bị lãi hán cầm đao đâm cho một phát ngay tim.

"Nhị ca, tại saoo" Tên cầm kiếm dùng ánh mắt đầy vẻ bi thương và khó tin để nhìn lão hán, hắn lúc trước đều nghĩ rằng sau khi kết bái huynh đệ xong thì sau này trong giới tu hành sẽ dễ thở hơn một chút, nào có ngờ bây giờ ngươi tước mạng sống của hắn lại chính là một trong những huynh đệ kết bái với hắn.



"Tứ đệ, ta không thể làm khác, sự sống của đệ sẽ một phần nào cứu sống ta vậy nên ngươi đi đoàn đụ với mọi người trước đi" Vừa nói tên lão hán cầm đao vừa cười một cách nham hiểm và có phần tàn nhẫn.

"Hừ tới cả huynh đệ của mình mà ngươi cũng chẳng tha, xem ra ngươi cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì" Hạo Minh nhìn thấy một màn này trong lòng cũng không khỏi sửng sốt.

Mặc dù biết rằng tu hành giới tàn khốc nhưng hắn lại không nghĩ tới là nó tàn khốc đến mức huynh đệ cũng có thể tàn sát lẫn nhau.

"Hạng người tốt lành, hừ ở trong tu hành giới thì làm gì có ai là hạng người tốt lành cơ chứ, tất cả đều là giả tạo, đều là lợi dụng nhau cả thôi" Tên lão hán cầm đao nói.

"Nếu như hôm nay ngươi thả ta đi, thì tất cả những đồ của bọn chúng đều thuộc về ngươi" Tên lão hán cầm đao nhìn Hạo Minh với ánh mắt kiêng dè mà nói.

"Giết ngươi rồi thì tất cả vẫn là của ta" Hạo Minh vừa nói xong thì vừa tiến tới gần lão hán.

"Xin hãy chờ đã, thôi được nếu hôm nay ngươi thả ta một ngựa ta sẽ nói cho ngươi biết bí mật của ta, thứ chỉ có một mình ta mới biết được, g·iết ta rồi nó sẽ mãi mãi chìm trong bóng tối, không có kẻ nào có thể phát hiện ra nó" Tên lão hán thấy Hạo Minh định tiến lên g·iết bản thân nên vội vàng nói trong sợ hãi.

"Hửm, một bí mật mà không có ai biết tới" Nghĩ tới đây, sự tò mò trong lòng của Hạo Minh lại dâng trào lên, hắn cũng muốn biết cái bí mật mà tên lão hán nói là gì.

"Cho ngươi mười hơi thở để nói, nếu như cái bí mật đó của ngươi mà không thể làm cho ta hứng thú vậy thì cái mạng của ngươi ta lấy chắc rồi" Vừa dứt lời trong mắt của Hạo Minh lóe lên một tia hàn quang, sát khí trong ngưới cũng dần dần tăng lên.

"Được, việc này chắc chắn sẽ khiến ngươi hài lòng" Tên lão hán đáp lời.

"Nhanh chóng nói, đừng có mà lề mề nữa" Hạo Minh giận dữ quát to. "Ở phía chiến trường giữa Nam Vực và Tây Vực, ta đã từng chứng kiến thấy có một hang động bị phong ấn, nên ta suy đoán có thể là một bí cảnh nào đó" Tên lão hán sợ run cầm cập mà nói.