Chương 26: Quán Nguyệt thương
Sau khi làm thủ tục nhập môn xong Hạo Minh được một đệ tử khác dẫn tới một tòa đình viện để chọn chỗ ở, ổn định xong Hạo Minh bắt đầu lấy ra hai chiếc nhẫn giới chỉ mà Võ Bá đã đưa cho hắn trước lúc hắn thoát ra khỏi cửa động.
"Lúc trước sư tôn nói hai chiếc nhẫn giới chỉ này một cái đựng công pháp bí tịch còn cái kia thì đựng tài nguyên tu luyện, linh thạch và v·ũ k·hí. Trước ta cứ đem công pháp tu luyện ra để xem đã" Nói rồi Hạo Minh lấy ra một chiếc nhẫn giới chỉ rồi bắt đầu truyền linh lực vào trong đó. Lúc sau khi lấy hết đồ từ trong giới chỉ ra thì hắn thấy có một quyển thương pháp cơ bản và một bộ thân pháp võ kỵ tạm thời chưa biết phẩm cấp, còn quyển sách cuối cùng thì là một quyển công pháp tu luyện trụ cột.
Nó có tên là Càn Dương Chân Kinh, công pháp này tổng cộng chia thành bốn tầng tương ứng với bốn cảnh giớ trong giới tu hành đó là luyện khí, trúc cơ, kim đan và nguyên anh, Càn Dương Chân Kinh cũng là công pháp thiên về thuộc tính hỏa diễm, người tu luyện công pháp này cần phải hấp thu một phần lực lượng của Càn Dương hỏa để tu luyện. Còn thân pháp võ kỹ thì là Mê Ảnh bộ, bộ thân pháp võ kỹ này một khi tu luyện thành công thì người sử dụng có thể di chuyển một cách cực kỳ nhẹ nhàng như đi mây về gió.
Sau khi lục lọi chiếc nhẫn giới chỉ xong thì Hạo Minh lúc này đã có được ba quyển công pháp, ngoại trừ Cửu Chuyển Kim Thân Quyết là một bộ công pháp tàn thiên ra thì hai bộ công pháp còn lại mà hắn đạt được trong giới chỉ đều là công pháp bản đầy đủ. Tổng hợp công pháp xong Hạo Minh lại tiếp tục lục lọi qua chiếc nhẫn giới chỉ thứ hai.
Lần này lấy ra ngoài không phải là công pháp hay võ kỹ nữa mà là tài nguyên tu luyện trong đó Hạo Minh lấy được khoảng bốn nghìn viên linh thạch hạ phẩm và hắn còn may mắn hơn khi hắn thấy trong giới chỉ còn có khoảng gần hai trăm viên linh thạch trung phẩm, trừ linh thạch ra thì còn có ba gốc linh thảo tam giai cộng với một số những linh thảo cấp thấp khác.
Thế nhưng lần Hạo Minh chờ đợi nhất không phải là linh thạch hay linh thảo mà là cây trường thương của Võ Bá, bởi vì từ khi hắn bước vào tu hành giới tới nay hắn chưa từng có một v·ũ k·hí chân chính nào, cũng bởi vì v·ũ k·hí mà Hạo Minh đã một lần xuýt c·hết trong tay của Lương Bất Vĩ, nếu như khi đó v·ũ k·hí của hắn mà không gãy thì có lẽ mọi chuyện đã khác, thế nhưng nếu như không phải bị Lương Bất Vĩ bán vào Thi Tông thì Hạo Minh cũng đã chẳng có cơ hội để được gặp sư tôn mà không gặp được thì đồng nghĩa với việc Hạo Minh vẫn sẽ tiếp tục tập luyện một cách sai lầm.
Nghĩ vậy cơ mặt của hắn đang nhăn nhó thì cũng từ từ dãn ra, "Lương Bất Vĩ, Triệu Ly các ngươi cứ chờ đó đi, một ngày nào đó chính tay ta sẽ tự lấy đi tánh mạng của các ngươi" Hạo Minh nghĩ thầm trong đầu. Nghĩ ngợi xong hắn từ trong nhẫn giới chỉ lấy ra một cây trường thương, trường thương khá nặng khiến cho Hạo Minh cầm cũng có chút không thuận tiện hắn ước chừng thanh trường thương này cũng phải nặng tới một trăm cân, trường thương dài khoảng tám xích, thân thương thì có màu đen của sắt còn mũi thương thì màu bạc, ở trên thân thương còn khắc hai chữ Quán Nguyệt.
Hạo Minh sau khi xem xét kỹ càng trường thương thì lập tức cầm trường thương lên để thử, hắn bước tới chỗ trống trong phòng rồi bắt đầu vu·ng t·hương múa vài đường thương pháp cơ bản, Quán Nguyệt thương mặc dù được làm từ huyền thiết nhưng nó vẫn có độ co dãn nhất định, tiện tay dùng lực cán thương liền co dãn ra cực kỳ dễ dàng, nếu như ép cây thương này thành hình vòng cung thì sau khi thả ra nó nhất định có thể đập nát một tảng đá lớn.
Múa may một hồi, Hạo Minh càng lúc càng cảm giác được yêu thích không rời tay, "Vấn đề về v·ũ k·hí và công pháp ta đã giải quyết được, bây giờ chỉ cần chuyên tâm tu luyện nữa là sẽ ổn" Nghĩ rồi Hạo Minh bắt đầu ăn uống sau đó nghĩ ngơi.
........
Sáng hôm sau khi Hạo Minh đang chuẩn bị đem công pháp ra tu luyện thì bất chợt từ bên ngoài cửa vang lên thanh âm của Lưu Tinh Vũ "Hạo Minh có trong đó không ?" Hạo Minh bước tới rồi mở cửa ra mời Lưu Tinh Vũ vào phòng, "Không biết sư thúc tới đây là có chuyện gì cần chỉ giáo".
"Chưởng môn sau khi biết ngươi là đệ tử của Võ sư thúc thì kêu ta đến đây để mang ngươi đi gặp ông ấy"
"Bây giờ sao thưa sư thúc"
"Đúng bây giờ lên đường thôi" Nói rồi Lưu Tinh Vũ dẫn Hạo Minh hướng tới Chưởng Môn điện mà đi. Sau khoảng nửa ngày được chưởng môn thăm hỏi thì rốt cuộc Hạo Minh cũng được quay trở lại đình viện. Lúc này đảm bảo sẽ không có ai làm phiền mình nữa, Hạo Minh bắt đầu đóng cửa tu luyện công pháp. Hắn dự định sẽ tu luyện công pháp Càn Dương Chân Kinh vào tầng một sơ kỳ rồi sẽ chuyển sang tu luyện Mê Ảnh Bộ tầng một.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, Hạo Minh giờ đây đã biết được tầm quan trọng của công pháp và võ kỹ nên bây giờ hắn phải cố gắng tu luyện công pháp và võ kỹ thật tốt thì mới tính tới những chuyện khác. Nửa ngày sau Hạo Minh bắt đầu bước vào tầng một của Càn Dương Chân Kinh, giờ đây hắn cảm nhận được trong thể nội của hắn các đường kinh mạch dường như sôi sùng sục lên, mạch máu của hắn cũng bắt đầu lưu thông nhanh hơn, toàn thân của hắn cũng đã bắt đầu bài tiết ra những độc tố còn sót lại trong thân thể.
Tu luyện xong Hạo Minh đứng lên mặc dù vẫn chưa bước được vào tầng một của Càn Dương Chân Kinh nhưng hiệu quả mà đợt tu luyện vừa rồi mang đến cho hắn là vô cùng lớn. Cơ thể của hắn lúc này đã bài tiết các độc tố ra ngoài, các kinh mạch cũng đã lưu thông được nhanh hơn vì trong cơ thể không còn độc tố, linh lực của hắn cũng điều khiển được dê dàng hơn. Giờ đây cả người của hắn như được tái sinh vậy, một cảm giác hoàn toàn mới.
Cơ thể của hắn bây giờ nhơ nhớp các chất bầy nhầy màu đen và còn có một mùi h·ôi t·hối cực độ bốc lên từ cơ thể của hắn, "Đây chính là độc tố còn sót lại trong cơ thể sao" Hạo Minh nghĩ thầm. nghĩ ngợi xong hắn liền đi tắm vì thực sự là hắn chịu không được cái mùi h·ôi t·hối đấy.
Trong lúc mà Hạo Minh còn đang say xưa tu luyện thì bên ngoài Chính Dương Tông đã bắt đầu tập hợp rồi cử đi các nhóm đệ tử hướng tới cái động nuôi Dẫn Hồn Thảo mà Hạo Minh đã nhắc tới trong câu chuyện của mình. "Trần sư huynh, có chắc là tên tiểu tử kia nói là thật ?"
"Việc này chưởng môn đã đích thân ra lệnh cho nên chín phần là không giả, ta cũng không nghĩ tới Thi Tông vậy mà cũng dám đặt phân đàn gần tông môn của chúng ta đến thế" Trần Bá Kiên ánh mắt có mang theo một chút bất ngờ nói. "Hừ cái lũ ma tông này thật là ăn gan hùm mật báo, chẳng lẽ bọn chúng cho rằng chúng ta không thể phát hiện ra sao" Một tên đang chạy theo phía sau Trần Bá Kiên hừ lạnh nói.
"Ma môn bây giờ càng ngày càng lộng hành, chẳng lẽ bọn chúng tính làm như thế thêm một lần nữa sao ?" Trần Bá Kiên thở dài nói. "Chuyến đi lần này mọi người hãy cẩn trọng, có thể phân đàn của Thi Tông còn có lực lượng ẩn dấu, nếu cảm thấy đánh không lại thì lập tức t·ẩu t·hoát không được ham chiến".
"Rõ"