Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạp Thiên

Chương 12: Lại gặp Mục Ý Tử ( cầu nguyệt phiếu, đề cử các loại)




Chương 12: Lại gặp Mục Ý Tử ( cầu nguyệt phiếu, đề cử các loại)

Vốn dĩ bản tính của những con dã trư cực kì cẩn thận, nhưng Vệ Thiên lại hết sức may mắn ngay lúc con dã trư này sau khi ăn đêm chìm vào giấc ngủ sâu, lại nói hắn đột kích lần này quá bất ngờ, khiến cho dã trư dù tỉnh cũng khó lòng thoát khỏi c·ái c·hết.

- Quả nhiên sau khi thối luyện, sức lực của ta lại trở nên mạnh hơn, có Tứ Tượng Quyền hỗ trợ lại như hổ mọc thêm cánh, nếu như là lúc sáng chỉ sợ một quyền không thể đ·ánh c·hết được con dã trư này!

Hắn sau đó lôi xác của dã trư lên, nhanh chóng thu thập các loại vật liệu nhiệm vụ đem vác ở sau lưng, ngoài ra hắn còn không tiếc gom hết thịt của nó để làm thức ăn, một con dã trư to như vậy hắn cắt đem đi một phần ba, cũng tương đương với vài cân thịt, để ăn mấy ngày đều có thể.

Toàn bộ đã xong, hắn tức tốc chạy đi thật xa bởi vì hắn sợ đám thú dữ sẽ lại đến, hắn đem mổ thịt con dã trư đương nhiên là mùi máu sẽ phát tán khắp nơi, nhưng con thú dữ mũi thính chắc chắn đã đánh hơi thấy, bởi vậy hắn dùng hết sức chạy đến khi không còn một bông hoa nào dưới chân hắn mới ngừng lại.

Hộc hộc!!

- Mệt c·hết ta, các ngươi đám thú dữ đợi đó, sau này lão tử đột phá cảnh giới lại đến đánh các ngươi!

Quay đầu nói vọng lại một câu, hắn lại tiếp tục lên đường đến chỗ nhiệm vụ tiếp theo, nơi đó cũng không xa Bách Hoa Sâm Lâm lắm, chỉ khoảng một, hai dặm xa, nơi này là một vùng đất xanh biếc, cỏ cao đến tận thắt lưng, phóng tầm mắt nhìn mà nói là hầu như không thấy điểm cuối, mặc dù là trời tối nhưng nhờ có ánh trăng nên hắn có thể thấy rõ nơi này.

Một số loại động vật nhỏ ẩn núp dưới những cây cỏ cao, một số khác lại chọn những nơi cỏ thấp hơn để làm tổ hoặc đào hang, nhiệm vụ thứ hai này của hắn chính là tìm ra một loại thảo dược, tuy không phải các loại kì trân dị bảo dành cho tu sĩ nhưng cũng được xem là hiếm, nguyên liệu dùng để luyện ra các loại đan dược hồi phục cho thối thể cảnh.

- Theo như miêu tả thì loại Niên Linh Thảo này chỉ xuất hiện vào ban ngày, bây giờ là tối muộn, vậy thì cũng không gấp trước tiên tìm một nơi đánh giấc sau đó sáng mai lại tìm tiếp.



Hắn nhìn khắp nơi sau đó nhìn thấy một chỗ có một vài tảng đá to, đủ để che chắn gió, hắn hiện giờ cũng thật sự rất mệt, hầu như một ngày hôm nay hắn không có quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, lần này chợp mắt chính là đến tận gần giữa trưa hôm sau, khi ánh mặt trời dần trở nên nóng hơn hắn mới tỉnh giấc.

Đánh chén một chút thịt, hắn cũng đã bỏ qua thời gian tu luyện thối thể quyết, cho nên liền quyết định lên đường đi tìm Niên Linh Thảo, chạy dọc khắp nơi để tìm kiếm, Niên Linh Thảo chiều cao chỉ có khoảng ba tấc, mà đám cỏ nơi này cao đến gần một thước, với diện tích chỗ này, Vệ Thiên hắn muốn tìm thật sự như mò kim đáy bể, chính hắn cũng cảm thấy mệt mỏi, nơi này quá rộng mà loại hắn tìm lại quá nhỏ, may mắn là nó phản chiếu lại ánh mặt trời, chỉ cần ở khoảng cách gần là có thể nhìn thấy, nhưng đã hơn ba canh giờ trời sớm cũng đã qua giai đoạn nắng gắt, vậy mà hắn vẫn chưa có tìm thấy.

- Quái quỷ, theo như mô tả thì nó phải ở gần đây mới đúng, sao lại không tìm thấy.

Rốt cục, sau hai ngày liên tục tìm kiếm hắn đã tìm thấy hai gốc Niên Linh Thảo, vừa đủ để hoàn thành nhiệm vụ, lại qua đi gần một tuần, hắn đã hoàn thành cả năm nhiệm vụ, trong lúc làm nhiệm vụ hắn gặp không ít trắc trở nhưng may mắn đều có thể hoá dữ thành lành, đồng thời số tạp chất hắn thải ra bên ngoài cũng đạt đến hơn phân nửa, Tứ Tượng Quyền uy lực đã mạnh đến xấp xỉ một tượng, một quyền của hắn bây giờ đã có sức lực đến năm trăm cân.

- Không nói đến Luyện Khí cảnh, ở thối thể cảnh bây giờ ta hẳn đã có thể xếp ở vị trí tầm trung nếu chỉ xét ở cường độ thân thể cùng sức mạnh thông thường.

Hắn tự tin bản thân bây giờ đã khá mạnh, bởi vì bản thân có song trọng luyện thể cho nên hắn rất đắc ý, chỉ sợ gặp phải những tên quái vật sắp sửa đột phá lên Luyện Khí, bằng không những người khác hắn khá tự tin có thể một trận đáng ngang tay.

Về đến tông môn, hắn trước tiên đi trả số nhiệm vụ đã làm xong, tổng cộng có được sáu điểm cống hiến, hắn nhìn xem thẻ bài của mình được tiếp nhận vị đệ tử làm việc ở đó khắc vào trong thẻ một luồng linh khí, bên trong ẩn chứa số điểm cống hiến của hắn, hắn mừng rỡ như điên, cảm giác có được điểm từ công sức bỏ ra thật xứng đáng, mà hơn hết trong khi làm nhiệm vụ hắn còn có thể tăng cường tu vi, đây chính là điểm lợi của việc làm nhiệm vụ.

Vừa nhận được số điểm vừa rồi, hắn lại quay sang định nhận thêm một số nhiệm vụ khác, vừa quay sang hắn đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, chính là Mục Ý Tử, tên này lúc đầu nói với Vệ Thiên rằng bản thân không muốn tranh đấu, vậy mà bây giờ lại chạy đến đây để tìm kiếm nhiệm vụ tông môn.

- Ngươi tìm cái gì đấy?

- Con m* nó, là ai hù c·hết lão tử?



Mục Ý Tử theo bản năng chửi thề một tiếng, miệng vừa mở đã đi kèm theo động tác muốn đánh người, may mà Vệ Thiên phản ứng kịp tránh né, bằng không đã bị hắn một cước đá bay, nhìn thấy Vệ Thiên, Mục Ý Tử mới dần bình tĩnh xuống, sau đó lại mắng hắn.

- Ngươi khi nào xuất hiện đây rồi, lại còn ở sau lưng kêu ta, ngươi định g·iết người hay sao?

Hắn vẫn còn chưa nuốt xuống cục tức này, Vệ Thiên thấy vậy cũng chỉ đành cười một tiếng, Mục Ý Tử thấy vậy cũng không làm khó hắn, sau đó lại quay sang nói chuyện.

- Ngươi mấy hôm nay đi đâu, ta ở ngoại viện tìm người thì có một tên nói ngươi đã mấy ngày chưa về, ta còn tưởng ngươi bị ai đó b·ắt c·óc rồi đây.

- Mấy ngày vừa qua ta ra ngoài làm chút nhiệm vụ kiếm thêm điểm cống hiến, nhưng mà cũng nói ngươi chẳng phải không muốn tu luyện sao, sao tư nhiên lại chạy đến nơi này?!

Vệ Thiên tò mò hỏi, Mục Ý Tử lại thở dài nói ra, hắn nói quy định của tông môn mỗi một đệ tử phải làm ít nhất năm đến mười nhiệm vụ trong một năm, mặc dù chỉ là mới nhập môn nhưng hắn định thực hiện một số nhiệm vụ cấp thấp, sau đó dành khoảng thời gian còn lại để đi chơi, nghe thấy vậy Vệ Thiên không khỏi nhịn cười, tên này cũng thật biết nói đùa, gia nhập Lạc Nhật Môn chính là bởi vì gia cảnh của hắn, cho dù miệng nói như vậy hắn cũng cực kì cố gắng không thua kém một ai.

- Tông môn bắt phải làm, ta thật sự không nguyện ý đi làm mấy chuyện này đâu a.

- Nói một chút, trước lúc đi làm nhiệm vụ ta có nghe một đệ tử khác kể tông môn có một số bí mật gì đó, mục đích của việc mở rộng quy mô chính là vì tranh đoạt một mỏ khoáng thạch.



Vệ Thiên trong lòng lại thầm xin lỗi vị đệ tử kia, bởi vì tên Mục Ý Tử này tin tức nhanh nhạy, mà hắn vốn xuất thân từ một cái thành lớn, tin tức đương nhiên rất nhiều, hắn chỉ đành thất hứa để tìm kiếm thêm thông tin, hắn sợ tông môn có ý đồ khác, cái mạng nhỏ này của hắn cũng chỉ sợ cống nạp cho tông môn mà thôi.

- Ngươi vậy mà cũng biết chuyện này, đây chính là điều cấm đó, ngươi theo ta ra ngoài nói một chút, trong này có chút không tiện.

Hắn cùng Vệ Thiên ra bên ngoài ở một nơi vắng vẻ, cả hai sau đó mới nói chuyện được thoải mái, bởi vì cũng liên quan rất nhiều thứ không tiện.

- Tông môn tổ chức thu nạp đệ tử quy mô lớn cũng là vì lý do đó, ta cũng nghe ngóng được lúc còn ở thành là Lạc Nhật Môn bởi vì một mỏ khoáng thạch trung phẩm mà tranh đấu với hai tông môn khác, nhưng ý nghĩa đằng sau là vì một cỗ t·hi t·hể.

- Thi thể? Người c·hết rồi lại còn có gì để những tông môn tranh đoạt sức đầu mẻ trán?!

- Ngươi lại không biết chuyện này? Ta quên mất tên ngốc nhà ngươi xuất thân từ một cái nơi hẻo lánh, đây không phải là một cái t·hi t·hể bình thường, đây là t·hi t·hể của tu sĩ, tu sĩ khác với người phàm ở chỗ là bọn hắn có tu luyện, tu vi càng cao thì thân thể càng khó mục nát, mà cái t·hi t·hể đ·ược ba tông môn tranh đoạt, đến bây giờ vẫn còn khá nguyên vẹn, đây chính là cả một kho tàng đó, ta dám chắc cái t·hi t·hể này lúc còn sống tu vi cực cao, lúc c·hết chắc chắn vẫn còn giữ theo bên người rất nhiều bảo vật.

- Nghĩ mà xem tu luyện được tới cảnh giới đó, bảo vật trên người nhiều vô kể, nếu như may mắn một tông môn như Lạc Nhật Môn đều có thể quật khởi trở thành một đại tông ở Tây Vực từ đống bảo vật đó đó a!

Vệ Thiên lúc này cũng sáng tỏ bởi vì sao tông môn lại cử đi không ít đệ tử ra bên ngoài lịch luyện vì mục đích này, bọn hắn là muốn tranh đoạt cỗ t·hi t·hể kia, mở rộng quy mô trên ý nghĩa mà nói chính là đến từ việc đoạt bảo ở chỗ này, như vậy cũng lý giải được người đi thì nhiều nhưng người quay trở lại lại ít đi rồi.

- Các đệ tử chẳng lẽ không truyền tai nhau về điều này sao? Dù sao cũng liên quan đến nhiều thứ, đặc biệt là mạng sống của bọn hắn nữa.

- Ngươi lại không biết, tông môn chắc chắn có cách có thể bịt miệng được những người này, ngoại môn thường không được chú trọng, bọn hắn ra bên ngoài chỉ là tốt thí mà thôi, dùng một chút điểm cống hiến hẳn là có thể mua chuộc được đi.

Mục Ý Tử rất linh thông, theo Vệ Thiên cái tên này dường như có vô tận thông tin, chuyện gì hắn cũng đều biết, phải nói là hắn rất tích cực trong việc thu thập thông tin a.

————————————————————————

Hôm nay có ít việc, chỉ có một chương các đọc giả thông cảm, ngày mai rảnh rỗi nếu được tác sẽ bù thêm chương keke.