Hạ Tuy không thèm nói nhiều, chỉ vung kiếm lên xuất chiêu, đạo nhân thấy thế Hạ Tuy tới như chẻ tre, biết rằng không thể mở miệng nói thêm gì nữa.
Nhớ lại bản thân mình năm xưa oai phong một cõi, tên nhóc họ Hạ này còn không biết đang bú sữa nơi nào, chẳng qua nhân duyên trùng hợp có được một chút bản lĩnh, thật sự cho rằng bản thân mình vô địch thiên hạ hay sao?
Đạo nhân nhớ đến bản thân những năm tuổi trẻ khí thế tiêu sái kiêu ngạo, lại nghĩ đến thời gian mình phải trốn đông trốn tây sống qua ngày.
Lão chẳng qua chỉ một lòng cầu đạo, người tu đạo chẳng phải đều là tranh mệnh cùng trời hay sao? Tại sao lúc trước chẳng qua lão chỉ đột nhập địa phủ muốn sống thêm vài năm thì đã bị Thiên đạo coi là phản nghịch rồi?
Nghĩ như thế, đạo nhân lại nhìn người trước mắt vừa sinh ra đã mang vận số ngập trời, bây giờ linh khí đất trời quanh thân người này đều dễ dàng sai khiến giống như một con chó cưng, trong nhất thời vừa ghen tị với Hạ Tuy lại vừa oán giận Thiên đạo bất công, hận thù tràn ngập trong ánh mắt.
Lúc này thấy Hạ Tuy cầm kiếm xông tới, đạo nhân lại không có một chút hoảng hốt, từ hầu bao lấy ra một cây phất trần bạc trắng, rồi sao đó vung phất trần phản công.
May mắn Hạ Tuy đã sớm có mười hai vạn phần tinh thần phòng bị, chỉ thấy phất trần vung lại đây lóe ra hàn quang màu trắng dưới ánh trăng tựa như thiên nữ rải hoa, lúc này Hạ Tuy thuật thế né tránh, đảo tay dùng kiếm hướng về phía phất trần bổ tới.
Chỉ nghe đinh đang mấy tiếng, đúng là có tiếng kim loại va chạm vào nhau, không cầm nghĩ cũng biết phất trần bạc trắng này nhất định bên trong có dấu những sợi dây kim loại vừa mỏng vừa mềm.
May là Hạ Tuy vốn đã biết đối phương năm xưa đột nhập địa phủ đả thương Tiểu Hắc vô số những vết thương đâm xuyên do vật sắc nhọn, vừa bắt đầu đã không dám lơ là.
Hạ Tuy thay đổi suy nghĩ chỉ trong nháy mắt, tay trái chuẩn bị tốt bùa hình bát quái thuật thế chủ động vỗ vào cánh tay phải của đạo nhân.
Lại không nghĩ hoàng phù vừa vỗ vào trên người lão, những hạt Phật châu trên người lại phát ra mấy tiếng kêu chói tai của trẻ sơ sinh.
Hạ Tuy thầm than không ổn, nhanh tay thu hồi lá bùa hình bát quái vừa cháy được một góc.
Phía trên những Phật châu kia vẫn còn phong ấn thần hồn của những đứa trẻ sơ sinh trăm ngày!
Hạ Tuy lại càng thêm nhận thức trình độ thâm độc của người này, những đứa trẻ mới sinh thần hồn còn đơn thuần trong sạch, chưa từng gây tội nghiệt gì, nếu hắn cố chấp dùng bùa đả thương người, trước hết sẽ làm bị thương những đứa trẻ vô tội.
Thứ nhất như vậy là vi phạm Thiên đạo, thứ hai Hạ Tuy cũng không nhẫn tâm.
Chỉ liếc mắt ước lượng, chuỗi Phật châu kia không ít hơn trăm viên, chớ nói chi trên cổ hai cổ tay của đối phương cũng có, trên cổ chân cũng không biết là có hay không.
Thần hồn của hơn trăm đứa trẻ sơ sinh, nếu Hạ Tuy tùy tiện đánh chúng hồn phi phách tán, vậy chưa kể Thiên đạo như thế nào, chỉ đến bản thân Hạ Tuy đã không thể chịu được áy náy tự trách, sẽ tự hủy đạo tâm và tu vi của mình.
Hai người vừa giao thủ, coi như thăm dò lẫn nhau, Hạ Tuy phát hiện đạo nhân quả nhiên trong người bị trọng thương, tuy ra tay tàn nhẫn như vũ bão, nhưng thân mình thì không được nhanh nhẹn và linh hoạt.
Đồng thời đạo nhân cũng phát hiện ra sự uy hiếp của Hạ Tuy, cười lạnh cầm chuỗi Phật châu trên cổ tay trái vào lòng bàn tay, một tay kia vung phất trần vừa tấn công vừa phòng thủ, hiện hiển kinh nghiệm đối chiến vô cùng phong phú.
Nếu lại là người khác, có lẽ tình thế đã khác rồi, nhưng từ bé Hạ Tuy bái nhập Tự nhiên đạo môn đã mang theo một tấm lòng thành kiên định hành hiệp trượng nghĩa, có điều lại có một lão sư phụ không thể cậy nhờ.
Hạ Tuy bốn năm tuổi vẫn còn là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa đã bị sư phụ lúc đi trừ ma diệt yêu ném tới ném lui, chờ đến bảy tám tuổi tiếp tục bị sư phụ mang theo lên núi xuống biển chịu không biết bao nhiêu dày vò.
Đến cuối cùng vào đêm Thất tịch bị Tổ sư gia dẫn ra ngoài sân chịu sét đánh hồn phách xuyên đến đây, tính toán đâu ra đấy, Hạ Tuy đã lăn lộn chiến đấu với đủ loại yêu ma quỷ quái, đạo tặc cướp đường ngót nghét ba mươi năm.
Tính toán những lần chiến đấu vào sinh ra tử lại thêm thiên phú trên người Hạ Tuy, nếu nhất định phải so đấu với đạo nhân này, ai thắng ai thua còn chưa biết.
Hai người tạm dừng thở lấy hơi một chút, liền bắt đầu giao chiến, phất trần của đạo nhân vừa vung lên đã bị Thanh Tuyền kiếm trong tay Hạ Tuy chắn lại, một nhu một cương, lại thêm thân hình Hạ Tuy linh hoạt, nhất thời không phân biệt được ai cao ai thấp.
Đột ngột, xoạt một tiếng mũi kiếm chém đứt một đám râu bạc trắng, những sợi phất trần bạc trắng rơi xuống đất, Hạ Tuy chợt nhìn thấy ánh mắt đạo nhân lóe lên, thầm nghĩ không ổn, không chút do dự đá một cước vào bụng đạo nhân.
Một cước đó đối phương dùng cánh tay ngăn lại nhưng không đánh trả, dưới chân mượn lực lui lại, vừa kéo ra một khoảng cách đã nghe tiếng tiếng cùm cụp rất nhỏ vang lên, khóe mắt liếc thấy mấy cây kim đen nhánh bắn tới.
Khoảng cách hai người rất gần, coi như Hạ Tuy đã nhanh chóng tránh ra, nhưng dù Hạ Tuy có nhanh hơn thì cũng không tránh thoát được ám khí.
Khóe miệng đạo nhân lộ ra tia cười mỉm lạnh lùng, người này chắc chắn là phải chết dưới kim độc rồi, thân thể căng thẳng lâu như vậy cuối cùng cũng thả lỏng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, đạo nhân vừa cười lạnh, đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, mắt chỉ kịp nhìn thấy một luồng ánh sáng trắng nhanh như chớp vụt qua phía sau lão.
Đạo nhân cũng không thèm nhìn Hạ Tuy trúng chiêu bỏ mạng nữa, đột ngột quay đầu lại, không ngờ bóng trắng đó lại xẹt qua từ phía trước lão.
Trên cổ tay đạo nhân giống như bị gió thổi qua, nhưng vừa nhìn đã hoảng sợ vội vàng lui lại mấy bước đề phòng chung quanh.
Rốt cuộc là thứ gì, lại có thể nhanh đến mức này, nháy mắt đã lấy đi chuỗi Phật châu trên hai tay của lão!
Vừa rồi bóng trắng xuất hiện đã làm lão toát mồ hôi hột, đạo nhân lại có cảm giác không đúng, tại sao vừa rồi lại không nghe được âm thanh thân thể nặng nề ngã xuống đất? Nghĩ vậy, đạo nhân nghiêng đầu qua nhìn, nhất thời vừa tức vừa sợ.
Hạ Tuy vừa rồi vốn là đi một bước hiểm, bởi vì không biết đạo nhân còn có tuyệt chiêu ám khí đó, nhất thời không thể né tránh được, may mà lúc mấu chốt Hạ Dạ đã chui ra há miệng nuốt kim độc vào bụng.
May là như thế, Hạ Tuy vẫn kinh sợ đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi hắn dùng thần thức thương lượng một hồi với Tiểu Hắc mượn cớ giả vờ trúng chiêu làm cho đạo nhân bị lơ là, nhưng không nghĩ rằng thật sự gặp được lại cũng không tránh được nguy hiểm.
"Tiểu Dạ, cậu không sao chứ?"
Hạ Tuy nhẹ nhàng xoay người rơi xuống đất đón lấy Hạ Dạ, vội vàng hỏi.
Hạ Dạ ôm bụng nói không nên lời, chỉ miễn cưỡng lắc đầu, rồi sau đó há mồm phun kim độc ra, kim độc rơi xuống đất toát ra một mùi tanh hôi, bùn đất nháy mắt bị nhiễm đen.
May mà Hạ Dạ đúng lúc dùng âm khí bao bọc lấy kim độc, kim độc đó chính là dùng độc của Xà yêu, đối với anh linh chí âm như Hạ Dạ cũng sẽ gây ra sát thương.
Hạ Tuy thở hổn hển mấy hơi, trên mặt toát ra mồ hôi lạnh, vừa rồi giao đấu với đạo nhân hắn vẫn còn dáng người nhẹ nhàng hiên ngang, nhưng lúc Hạ Dạ đột nhiên xuất hiện nuốt lấy độc châm, Hạ Tuy lại bị dọa toát mồ hôi.
Tuy rằng ở chung không lâu, trước sau cũng cũng hơn tháng, nhưng Hạ Dạ giống như con cháu, nếu bởi vì sơ sẩy nhất thời của mình mà nó lại chết,..
Hạ Tuy không dám nghĩ nhiều, thừa dịp Phật châu trên người đạo nhân bị Tiểu Hắc gỡ xuống, thần thức xác định được dưới chân đạo nhân không có Phật châu, quyết định nhanh chóng bỏ kiếm dùng tay kết ấn, dùng máu tươi nơi thần phủ tuyên cáo với thần linh khắp chốn trong trời đất.
"Tiểu Hắc, mang theo Tiểu Dạ đi trước đi!"
Hạ Tuy bớt thời giờ miễn cưỡng dùng thần thức dặn dò Tiểu Hắc, mắt thấy một luồng ánh sáng trắng nhảy lên ngậm lấy Hạ Dạ liền chạy trốn mất dạng, Hạ Tuy không dám chậm trễ, miệng niệm biểu văn trong lòng tính toán thời gian.
Đạo nhân vừa thấy tư thế của Hạ Tuy, tuy rằng chấn động vì thế gian này có người có thể không cần thắp hương lập đàn đã có thể nghĩ cách tụng biểu văn, nhưng cũng biết tình huống này đối với lão vô cùng nguy hiểm.
Vốn dĩ muốn chạy thoát thân, nhưng nghĩ tới Phật châu giúp mình che dấu khí tức trên người đã không còn, nếu thật sự để người này thức tỉnh Thiên đạo, vậy thì dù mình có trốn xa mấy vạn trượng cũng không thể nhanh bằng thiên lôi được.
Đạo nhân dừng bước lại, cắn răng xoay người, một tay bấm tay niệm thần chú dưới chân đạp bước, vận dụng “Khí” còn lại không nhiều lắm trong cơ thể, đạo nhân lập tức cảm giác được cơn đau chia năm xẻ bảy trong người, bản thân biết bây giờ mình dùng huyền thuật nhất định sẽ làm vết thương cũ chuyển biến xấu hơn.
Nhưng việc sống chết trước mắt đạo nhân không thể lo nghĩ nhiều, đạo nhân ôm hận nuốt một ngụm máu, không tin hôm nay mình lại phải thua trong tay một thằng nhãi ranh.
Nghĩ như thế, đạo nhân bấm tay niệm thần chú chân đạp bước càng nhanh chóng, đồng thời vươn tay vào túi lấy ra bình đựng đan dược vừa luyện hóa từ Xà yêu..
Mở nắp đổ đan dược rat ay, đạo nhân cũng không thèm nhìn đã nhét vào miệng, chỉ cảm thấy đan dược vào miệng lập tức tan đi, một luồng khí mát lạnh thuận theo yết hầu trôi xuống bụng, rồi sau đó luồng khí phân tán theo lục phủ ngũ tạng nhanh chóng đi khắp cơ thể làm giảm cơn đau của lão.
Cảm nhận một chút, ít nhất có thể chống đỡ đến khi đánh chết thằng nhãi này, còn có thể dư lực đem về viện dưỡng lão.
Đạo nhân cười lạnh một tiếng vừa suy nghĩ xong, lại phát hiện đột nhiên dòng khí mát lạnh trong cơ thể đột ngột biến đổi, giống như một dòng nham thạch nóng chảy đang đổ vào kỳ kinh bát mạch lan khắp cơ thể, cả người đạo nhân bị thiêu đốt đến ngã nhào trên mặt đất kêu la thảm thiết.
Đúng lúc này, Hạ Tuy âm thầm tính toán, xác định Tiểu Hắc và Hạ Dạ đã chạy khỏi phạm vi Thiên lôi tru tà trận, lúc, xác định tiểu hắc cùng Hạ Dạ đã chạy ra thiên lôi tru tà trận, lúc này biểu văn tụng xong, hô một tiếng "Khải!"
Lời vừa thốt ra, chỉ cảm thấy mặt đất chấn động, sau đó cuồng phong ập tới, mây sét trên trời nháy mắt ngưng tụ lại, quả nhiên là nhanh như chớp.
Đạo nhân còn lăn trên mặt đất hai tay ôm vai hai chân cuộn mình kêu thảm thiết liên tục, tiếng sấm sét ầm ầm đã kéo tới, Hạ Tuy không kiêng dè đứng tại chỗ, ngước mắt nhìn Thanh Tuyền kiếm cắm trên mắt đất đang lóe sáng.
Hạ Tuy mỉm cười, mắt thấy thiên lôi đã tới, Hạ Tuy trong lòng cảm thấy vui sướng, vươn tay rút kiếm lên ngồi xuống tĩnh tọa, Thanh Tuyền kiếm yên lặng nằm giữa hai đầu gối của Hạ Tuy, một người một kiếm ngồi tĩnh tọa trong tiếng sấm tia chớp.
Trận sấm sét này ước chừng hơn hai giờ, nếu không phải Hạ Tuy tụng văn báo cáo còn cần giữ lại mạng nhỏ cho đạo nhân này để hắn còn dùng vào việc khác, Thên đạo cũng cho hắn chút mặt mũi, nếu không sợ là sét đánh cho đạo nhân này đến xương cốt cũng chẳng còn.
Hơn hai giờ sau sấm sét ngưng, Hạ Tuy đứng lên, một thân quần áo bị sấm sét bổ cho rách nát như ăn mày, nhưng ánh mắt sáng ngời, cả người huyết khí dồi dào.
Đã bị sét đánh trúng, vậy mà Hạ Tuy còn cao lớn hơn một chút, Hạ Tuy phát hiện ra còn cảm thấy vô cùng kỳ diệu, trước kia không phải chưa từng bị sét đánh, lại còn có tác dụng này sao?
Hạ Tuy xách Thanh Tuyền đi đến chỗ đạo nhân, mắt thấy đạo nhân thở ra thì nhiều hít vào thì ít, Hạ Tuy khom lưng nhét một lá bùa vào trong miệng lão.
"Chủ nhân, ngươi không sao chứ?"
Tiểu Hắc và Hạ Dạ không thể chờ được đuổi theo đến đây.
Hạ Tuy chỉ chỉ đạo nhân đang nằm dưới đất kỳ kinh bát mạch đã tràn đầy điện sét, lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, “Vừa rồi hai đứa trốn có xa không?”
Hạ Dạ gật đầu, thần sắc còn có chút ủ rũ, Tiểu Hắc đã nhảy lên mu bàn chân của Hạ Tuy ôm lấy hai chân hắn khóc bù lu bù loa, “Làm ta sợ muốn chết, thật là khủng khiếp, ta nhìn thấy chủ nhân không ra ngoài, còn tưởng rằng ngươi cũng bị sét đánh!”
Hạ Dạ ở bên cạnh cũng cạn lời, nhưng lựa chọn không vạch trần sự thật ngay lúc này, dù sao bộ dạng của Hạ Tuy vừa nhìn đã biết là bị sét đánh, cố tình Tiểu Hắc lại không liên tưởng tới.
Hạ Tuy khom lưng vỗ vỗ đầu Tiểu Hắc, lại giúp nó lau nước mắt, cũng không biết đường đường thần thú Đế Thính, tại sao lại mau nước mắt như vậy.
Hạ Dạ nhìn Tiểu Hắc khóc cũng tàm tạm rồi, lúc này mới nhíu mày nói, "Vừa rồi tôi nhìn thấy bên viện dưỡng lão có người tới, anh cả Hạ Phong của ông cũng ở bên cạnh, lúc đó anh ta muốn dẫn theo đám người lại đây xem xét, lại bị bà nội của anh ta giữ lại, nói là Mậu Thiên đại sư muốn đổi vận cho anh ta, không cho anh ta đi lung tung."
Mậu Thiên hẳn là pháp danh của đạo nhân này lúc giả danh làm hòa thượng, Hạ Tuy nghe cũng chỉ biết lắc đầu, đúng là pháp danh cũng muốn đặt là “Vô thiên”, có thể thấy vô cùng căm hận Thiên đạo.
Hạ Tuy không cho lão nói, chỉ xách đạo nhân đi qua một hướng ngược với hướng sấm sét đánh xuống vừa rồi, miễn cho lát nữa những người hiếu kỳ kéo lại đây vây xem.
Hạ Tuy chuẩn bị gọi điện thoại gọi Tiểu Uông lại đây, mặt khác cũng cần nói rõ tình huống với Bố Thoát Nội và bên Tổng cục, dù sao cũng còn cần bọn họ đến thu dọn tàn cục, việc này thì họ chuyên nghiệp hơn.
Lại không nghĩ đến ba lô ném cách đó không xa cũng bị ảnh hưởng của sấm sét, thiết bị công nghệ như di động đã triệt để bị hư hại.
Vậy chỉ có thể dùng Hạc giấy truyền âm, Hạ Tuy đang vùi đầu tìm bùa đưa tin, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói có phần không xác định, "A Tuy?"
Hạ Tuy khẽ dừng động tác, quay đầu nhìn lại, đúng là Hạ Phong?
Hạ Phong vốn bị bà nội ngăn cản đã đồng ý không đến đây, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng bất an, đi lòng vòng giả vờ ra ngoài hút thuốc, Hạ Phong tránh những người khác, từ từ đi theo một hướng khác lên núi.
Có sấm sét hay không, Hạ Phong cũng không muốn nhìn, chỉ là đêm nay cảm thấy trong lòng bất an, muốn đi ra ngoài ngắm trăng hóng gió, lại không nghĩ đi vu vơ một hồi, lại nhìn thấy phía trước có một bóng người đen tuyền đang ngồi.
Hạ Phong giật thót tim dừng chân ngập ngừng, nhưng càng nhìn càng cảm thấy bóng lưng đó vô cùng quen thuộc, đột nhiên nghĩ tới em trai Hạ Tuy có liên quan đến những sự việc kỳ quái, lúc này mới thử gọi một tiếng.
Hạ Phong từ sau lần trước đến Văn phòng hỗ trợ xã hội gặp Hạ Tuy, ít nhiều cũng biết được chuyện em trai làm trưởng phòng của Văn phòng đó có một ý nghĩa không tầm thường.
Tuy rằng những vụ án Hạ Tuy giải quyết ở Hải thành là hồ sơ tuyệt mật, tin tức công bố ra ngoài cũng dùng cách nói khác đi, nhưng những chuyện như đột nhiên trời giáng sấm sét lại không thể che dấu được.
Hạ Phong có lòng tìm hiểu, đương nhiên cũng phát hiện chuyện nhà xưởng bỏ hoang ở phía tây thành phố và tòa nhà hai tầng ở khu dân cư cũ bị sấm sét đều có bóng dáng của em trai, nên ở nơi này nhìn thấy bóng dáng này đầu tiên Hạ Phong nghĩ tới chính là em trai mình.
Hạ Phong vốn chỉ thử gọi, chờ Hạ Tuy nghe tiếng quay đầu nhìn qua, nương ánh trăng sáng nhìn rõ, Hạ Phong vừa sợ vừa giận, vội vàng cất bước đi tới, một phen giữ chặt Hạ Tuy nghiêm túc nhìn vài lần, "Đây là có chuyện gì? Vừa rồi sấm sét đánh vào chú? Có cảm thấy khó chịu ở đâu không? Chờ một chút, anh sẽ gọi xe cứu thương."
Nói xong không chờ Hạ Tuy lên tiếng, Hạ Phong đã lấy điện thoại ra gọi.
Đáng tiếc nơi này vừa bị sét đánh, từ trường không ổn định, điện thoại gọi được cũng tút tút vài tiếng rồi tự động ngắt máy.
Hạ Tuy cũng từ chỗ Hạ Phong đột nhiên nhảy ra đã tập trung lấy lại tinh thần, đưa tay ngăn Hạ Phong đang bắt lấy tay mình, "Tôi không sao, chỗ này tạm thời không có tín hiệu, chờ một chút, tôi nhắn tin cho người ta."
Hạ Phong muốn nói em đã nói không có tín hiệu, còn nhắn tin cái kiểu gì?
Lại nhìn em trai nhà hắn bây giờ cả người áo rách quần manh, mặt đen như mực chỉ còn nhìn rõ hai con mắt xoay người lấy trong túi vải ra một trang giấy, sau đó năm ngón tay linh hoạt gấp thành một con hạc giấy.
Em trai ngốc của hắn nghiêm túc nói mấy câu với hạc giấy, xong vừa nhấc tay đã ném hạc giấy lên, sau đó…
Sau đó con hạc giấy kia vậy mà lại cử động cánh còn hướng về phía em trai của hắn gật đầu, sau đó liền bay đi!!!
Hạ Tuy để cho hạc giấy bay đi, chỉ có thể ngồi chờ, quay đầu nhìn thấy Hạ Phong đứng đó mặt không biểu cảm, nghĩ đến lời Hạ Dạ vừa nói, liền lên tiếng hỏi Hạ Phong “Đêm nay sao anh lại đến đây?”
Tầm mắt Hạ Phong nhìn theo hạc giấy bay đến mất dạng, quay lại nhìn em trai, tâm trạng phức tạp đến mức không biết biểu lộ thế nào, chỉ có thể nghiêm mặt nói, “Bà nội gọi điện thoại nói bà không thoải mái, sau khi anh tan làm đã đến xem.”
Hạ Tuy đá đá đạo nhân ở bên cạnh vẫn còn hôn mê, "Người này chính là lão hòa thượng mà Hạ lão thái thái vô cùng tin tưởng? Cũng là người năm đó chữa bệnh cho tôi?"
Hạ Phong mấy năm nay làm chủ Hạ gia, lại được bà nội yêu thương, đương nhiên là biết hòa thượng kia, vừa thấy bộ dạng hòa thượng nằm dưới đất không rõ sống chết, trong lòng vừa động cảm thấy bên trong nhất định có gì đó không đúng, vội vàng thu lại suy nghĩ nhíu mày hỏi Hạ Tuy đây là có chuyện gì.
Hạ Tuy trầm ngâm một khắc, Hạ Phong cũng là người trưởng thành rồi, việc này lại liên quan hệ trọng với Hạ gia, xác thực không nên giấu đối phương, vì thế nói giản lượt hòa thượng này thật ra là đạo sĩ "Vô thiên".
"... Đêm nay lão gọi anh đến, chỉ e là muốn dùng anh để làm gì đó, dù sao anh và tôi có quan hệ máu mủ, người này tâm tư thâm độc, lại trí tuệ hơn người, có thể đã nghĩ được biện pháp làm sao để luyện hóa được số mệnh kia.."
Đây đều là suy đoán của Hạ Tuy, nói tới đây Hạ Tuy liền dừng lại, hỏi Hạ Phong có muốn nghe đạo nhân tự mình nói sự thật hay không.
"Lão ta sẽ nói thật hay sao?"
Hạ Phong nghĩ tới điều gì, đổi giọng hỏi.
Hạ Tuy khom lưng nhặt ba lô lên, vừa vỗ vỗ bùn đất trên ba lô vừa thuận miệng nói, “Không sao cả, có thể dùng bùa nói thật.”
Vẻ mặt Hạ Phong cổ quái, không nói gì, trong lòng lại nghĩ trên đời này thật sự có thứ đồ này? Đây không phải là những chuyện trong phim truyền hình thần quái lúc nhỏ từng xem hay sao?
Hạ Tuy không quan tâm trong lòng anh trai mình đang nghĩ gì, nói là anh trai, kỳ thật tuổi của Hạ Phong bây giờ cũng chưa bằng lúc Hạ Tuy thời cổ đại trước khi xuyên đến đây.
Tuy rằng coi như bản thân mình có một người anh trai không cùng trình độ, nhưng Hạ Tuy cũng không thể gần gũi được, mặc kệ là do bản thân mình hay là do chuyển thế kiếp này, trước sau cũng không có bao nhiêu cảm tình với Hạ Phong.
"Nếu có thể nói, có thể mang lão đến trước mặt bà nội hay không, để lão ta nói ra sự thật thật."
Hạ Phong trù trừ một hồi vẫn nói ra lời này.
Hạ Tuy cảm thấy ngoài ý muốn, quay đầu không xác định nhìn hắn, "Thật muốn để Hạ lão thái thái biết?"
Nếu để Hạ lão thái thái biết tình cảnh của Hạ gia bây giờ đều là do bà ấy bị người ta lừa gạt tạo thành, thật sự không bị tức chết hay sao?
Hạ Phong nhếch môi, cố tình ưỡng thẳng lưng, "Mặc kệ như thế nào, bà đều phải biết được sự thật."
Một bên là bà nội, một bên là em trai, nếu bây giờ đã biết nửa đời trước em trai chịu đau khổ đều là bởi vì bà nội bị lừa gạt tạo thành, mặt khác còn có ông nội và cha mẹ đã mất…
Nghĩ đến đây, Hạ Phong siết chặt hai tay, cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng lên trong lòng.
Mặc dù nhìn qua không có gì thay đổi, nhưng Hạ Phong biết, thời khắc biết được sự thật, trong lòng hắn đã sinh ra oán hận với bà nội.
Hạ Tuy mẫn cảm phát hiện, nghĩ nghĩ, hỏi Hạ Phong, "Tại sao anh lại không trách tôi? Nếu không phải tôi mang theo số mệnh đầu thai vào Hạ gia, nói vậy đạo nhân này cũng sẽ không theo dõi Hạ gia."
Hạ Phong thả lỏng cả người, giống như nhìn đứa em đang nghịch ngợm, "Đừng nói bậy, bị kẻ cướp theo dõi rồi cướp tài sản, cảnh sát còn có thể trách người bị hại nhiều tiền hay sao?"
Hạ Tuy không nghĩ tới người anh trai này tam quan còn rất vững, lời vừa rồi là hắn thuận theo cảm giác của người trong Hạ gia về hắn mà tưởng tượng ra.
Hạ Phong hiển nhiên cũng hiểu rõ vì sao Hạ Tuy lại nói như vậy, không được tự nhiên nắm tay để lên môi ho khan hai tiếng, hắng giọng một cái, có chút nhăn nhó nhìn Hạ Tuy, "Mặc kệ thế nào, chú vẫn là em trai của anh, về sau cần gì cứ đến tìm anh. Còn nữa, chuyện năm chú ba tuổi, xin lỗi."
Năm Hạ Tuy ba tuổi, Hạ Phong sáu tuổi, đột nhiên biết ba mẹ rất yêu thương mình bởi vì muốn về mừng sinh nhật của em trai mới xảy ra ngoài ý muốn lìa đời, lúc ấy Hạ Phong không quan tâm đã xông đến đánh em trai mới ba tuổi một trận.
Hạ Tuy bị đánh hai mắt vô cùng ngây thơ chỉ có thể ôm lấy bản thân trốn trong góc tường khóc, hơn nữa không có ai quan tâm hắn, ngược lại một đám người lại đi trấn an Hạ Phong đang bị kích động.
Một màn này được ghi nhớ rõ ràng trong tâm trí còn mông muội của Hạ Tuy, lại không nghĩ rằng Hạ Phong vậy mà cũng còn nhớ.
Hạ Tuy nhớ tới những chuyện đó, trên mặt lộ ra vẻ sững sờ, Hạ Phong vừa thấy liền biết Hạ Tuy cũng còn nhớ, trong lòng càng thêm áy náy.
Hạ Tuy cảm giác trong lòng buông lỏng, nhẹ nhàng mỉm cười, "Không có việc gì, tóm lại đã qua rồi."
Hắn cũng đã không còn là hắn trước kia, trần duyên với Hạ gia cũng đã bị mài mòn hết trong hơn hai mươi năm này, rất tốt.
Hạ Phong tuy rằng không biết ý tứ trong lời nói của Hạ Tuy, nhưng nhìn bộ dạng Hạ Tuy như vậy, cảm thấy chua chát dị thường, rồi lại không lời nào để nói.
Hai người cũng chỉ nói chuyện một chút, Hạ Tuy ngưng mắt tìm kiếm Tiểu Hắc và Hạ Dạ, nếu Hạ Phong muốn cho Hạ lão thái thái biết sự thật, cũng không làm chậm trễ thời gian, đi một chuyến là được.
Đảo mắt nhìn thấy Hạ Tuy kinh ngạc, rồi sau đó dở khóc dở cười, Hạ Phong ở bên cạnh cũng sợ tới mức không tự chủ nhích về phía Hạ Tuy, cả người đều muốn ôm lấy vai Hạ Tuy.
Những chuỗi Phật châu Tiểu Hắc lấy từ chỗ đạo nhân lúc này còn đeo trên cổ nó, có điều trong lúc Hạ Tuy và Hạ Phong nói chuyện, tựa hồ đám tiểu quỷ bên trong đợi một hồi cảm giác bên ngoài không có nguy hiểm, cho nên từng đứa từng đứa một từ trong hạt châu bằng xương chui ra, mười mấy đứa trẻ sơ sinh thân thể nửa trong suốt lung lay chơi đùa trên người Tiểu Hắc.
Những anh linh nhỏ xíu xiu giống như cô út ống tre trong truyện cổ tích, lúc đầu chui ra mười mấy đứa, sau đó là mấy chục rồi hơn trăm đứa.
Một bầy trẻ treo trên người Tiểu Hắc, lại có tiếng trẻ con cười khanh khách như ẩn như hiện, hình ảnh này mà bị người thường nhìn thấy đương nhiên sẽ bị dọa giật mình.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Hắc cõng trên lưng đầy trẻ con, Tiểu Dạ và Sổ sinh tử đều ghét bỏ nó.