Hạ Tuy cẩn thận tránh ở đằng xa quan sát, nhịp thở và nhịp tim trên người cũng từ từ hòa vào tiếng gió, tiếng côn trùng kêu chung quanh tạo nên một quy luật hài hòa.
Cũng không phải Hạ Tuy nhát gan, mà là đạo nhân này đã sống hơn trăm năm, lại từng là một nhân vật ngang nhiên đột nhập địa phủ, lại còn sáng tạo ra biện pháp độc ác cướp đoạt khí vận của con người để tu luyện, có thể nói vô cùng có thiên phú.
Nếu nhân vật như vậy sống ở thời cổ đại, sợ rằng đến Quốc sư hay là Thánh tăng đều phải kiêng dè.
Mặc dù bản thân Hạ Tuy cũng được coi như con ruột của Thiên đạo, đương nhiên trên con đường tu hành lại càng thuận lợi, nhưng không dám có nửa phần kiêu ngạo khinh địch.
Nếu không phải đạo nhân này bị thương rất nặng, lại không dám để lộ khí tức trên người để bị Thiên đạo phát hiện, đêm nay Hạ Tuy cũng sẽ không dám tìm đến.
Lại nói Xà quái kia nửa nằm nửa ngồi dưới đất thở hổn hển mấy hơi, kể sơ lượt lại chuyện của Thế giới Hư, “Thằng nhóc xông vào nơi đó sợ rằng có liên quan đến đứa trẻ Hạ gia năm xưa, giữa chừng còn nhắc đến chuyện hai mươi sáu năm về trước.”
Hòa thượng đầu sáng bóng ăn mặc như đạo nhân chợt dừng lại, nhíu mày như có như không, “Hạ gia? Chẳng trách mấy ngày trước lại không thể lừa hắn tới đây.”
Đạo nhân năm đó tính kế cướp đoạt số mệnh ngập trời của cậu hai nhà họ Hạ, vốn dĩ là lúc phải mừng rỡ như điên, cảm thấy chỉ cầm luyện hóa được số mệnh này thì đó chính là lúc mình có thể thay da đổi thịt.
Đến lúc đó bản thân chỉ cần vẽ một trận văn Trường cửu trên ấn đường để che dấu khí tức nơi thần phủ, là có thể giấu trời qua biển đường đường chính chính hành tẩu nhân gian.
Thậm chí nếu đã lừa gạt Thiên đạo trộm luôn phần ưu ái của Thiên đạo dành cho đứa nhỏ họ Hạ kia, thì trăm năm sau tu vi của lão đại thành, có thể tìm được con đường năm xưa thần tiên đã rời đi, nói không chừng còn có khả năng đắc đạo thành tiên.
Nhưng ai biết trong số mệnh kia có mang theo một sợi hồng hoang chi khí, lại còn có ánh sáng công đức, đây chính là đã định trước sẽ trở thành một nhân vật lớn trong thế giới này, lại bị lão trấn lột.
Nếu không phải đạo nhân đã luyện được tuyệt chiêu chạy thoát thân nhuần nhuyễn trơn tru, e rằng lúc ấy đã lập tức bị phản phệ, phải chịu Thiên lôi oanh đỉnh không còn xương cốt.
Đạo nhân hao hết tâm tư đoạt được số mệnh như lại không thể lập tức gặm nhấm được, vô cùng tức giận, sau đó con trai con dâu của Hạ lão thái thái gặp nạn, đạo nhân còn phải cố nén giận đi trấn an.
Cũng trong thời gian này, đạo nhân thay đổi suy nghĩ nghiên cứu mười mấy năm cách đưa hư từ thế giới trong gương nhập vào hai hồn sáu phách, lại tìm ra một cách tu luyện.
Đạo nhân chỉ ngẫu nhiên thuận miệng trả lời Xà quái hai tiếng như có như không, bước chân vừa dừng lại lập tức di chuyển..
Xà quái chịu thua thiệt lớn từ thằng nhóc kia, ba đầu chỉ còn một, nếu không phải nhân khí của bà lão kia vẫn còn ở trên người, lúc này mà chủ động chạy ra ngoài chỉ sợ sẽ bị sét đánh chết.
"Tôn giả đại nhân, ngài mau giúp tôi ghép một cái đầu người vào, lát nữa nhân khí tiêu tán hết sợ rằng… Đạo sĩ thúi, ông là có ý gì?!”
Xà quái đột nhiên phát hiện không thích hợp, đột nhiên chiếc đuôi rắn vừa thô vừa ngắn dùng sức bậc lên, bàn tay nắm chặt dao găm bằng răng nọc lia tới.
Lại không nghĩ đạo nhân kia cười mỉm thối lui nửa bước, Xà quái bổ nhào vào khoảng không trước mặt chỉ cách lão có một bàn tay, giống như bị thứ gì vô hình giam giữ, rầm một tiếng trầm đục, Xà quái bị vách tường vô hình dội trở về.
Xà quái thấy thế làm sao còn không rõ tên đạo nhân đê tiện vô sỉ này đang muốn trực tiếp luyện hóa gã thành đan dược chữa thương, vốn dĩ Xà quái cũng biết đạo nhân đã dòm ngó yêu thân của gã từ lâu, nhưng không nghĩ đối phương vừa gặp lại không nói hai lời đã động sát khí.
Xà quái nhất thời sơ ý, bị nhốt trong một trận pháp kì lạ, đạo nhân đứng cách xa vài bước nhẹ nhàng chắp hai tay lại nói “A di đà Phật”, trên mặt mỉm cười từ bi như Phật tổ ngắm hoa, “Xà huynh cứ việc y tâm, ta sẽ báo thù cho ngươi.”
Ăn yêu thân của Xà yêu, nói không chừng thương thế có thể tạm thời khôi phục một vài, đến lúc đó lại lột da thịt gân cốt của anh em họ Hạ, còn có gì mà không luyện thành?
Xà quái hét lớn một tiếng, lúc này đang muốn liều mình cá chết lưới rách, nhanh chóng phá tan nhân khí dùng che dấu Thiên đạo, nhưng không nghĩ tới đạo nhân không sợ hãi mà khóe miệng còn mỉm cười, nhẹ nhàng ngồi xếp bằng dưới đất, mặt đất lập tức dấy lên một trận lửa âm, thiêu đốt Xà quái đang ở trong lồng giam chật hẹp vô hình phải kêu gào thảm thiết.
Đạo nhân mắt điếc tai ngơ, hai tay tạo thành chữ thập môi lẩm nhẩm thần chú không lên tiếng.
Hạ Tuy lặng lẽ ấm cái đầu tham ăn của Tiểu Hắc trở về, đạo nhân này quả nhiên thủ đoạn cao thâm, dù là lúc trước Hạ Tuy thỉnh lửa âm luyện hóa quỷ không da, mặc dù tế đàn đơn sơ, nhưng vẫn có triển khai tư thế, còn đạo nhân này chỉ bước đi vài bước kì lạ đã âm thầm tạo ra một trận thế giam cầm, còn có thể thỉnh được lửa âm.
Cũng không biết người này vào thời kỳ cực thịnh sẽ có bộ dáng gì.
Nếu không phải đối phương đi sai đường, Hạ Tuy đã có suy nghĩ muốn kết bạn đàm đạo với đạo nhân.
Nghĩ nhiều vô ích, Hạ Tuy chỉ đành tiếc nuối một phen, lặng lẽ nhìn thoáng qua đạo nhân kia, sau đó âm thầm rời đi, cố gắng kéo xa khoảng cách, Hạ Tuy đã sớm chuẩn bị hạt gỗ đào ở các phương hướng, dùng đế giày trực tiếp vùi xuống đất nhận thấy nhưỡng khí từ đất mẹ.
Xà yêu kia bị luyện hóa thì cũng thôi, chỉ không biết đạo nhân kia lúc nào sẽ phát hiện hắn đã giở trò trong cơ thể Xà yêu.
Hạ Tuy thừa dịp đạo nhân đang phân tâm, trước tiên bố trí ở chung quanh một trận pháp Thiên lôi chí dương thật đơn giản.
Vì lo lắng sẽ sớm bị đạo nhân phát hiện, phạm vị Hạ Tuy bày trận đã kéo ra rất xa, đến khu vực lân cận viện dưỡng lão cũng có thể nhìn thấy.
May là gần đây Hạ Tuy dự trữ hạt gỗ đào rất nhiều, Tiểu Hắc lại không quá thích ăn thứ này, cho nên cũng đủ dùng, nhưng số lượng hạt châu từ chín viên đã biến thành chín chín tám mốt viên, có thể nói đã dùng cạn hàng dự trữ thời gian này của Hạ Tuy rồi.
Lại nói lão hòa thường ăn vận như đạo nhân nhìn chằm chằm Xà yêu từng chút một mất dần sự sống, lại thay đổi vài lần bắt quyết tay, từ trong hầu bao treo trên vai lấy ra vài thứ ném vào trong, sắc mặt giống như đang hầm một nồi canh thịt rắn, ánh mắt còn toát ra vẻ mong chờ.
Nói đến cũng lạ, Xà yêu kia rõ ràng thân hình to lớn, bị lửa âm thiêu đốt, nhưng không thấy thiêu thành tron, ngược lại thân hình dần dần biến nhỏ, cuối cùng trở thành một luồng chất lỏng màu đen lơ lửng giữa không trung.
Sau đó đạo nhân lại ném vào một ít "Gia vị", chất lỏng kia càng sôi sục quay cuồng, càng nhỏ lại, cuối cùng biến thành một viên thuốc tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
Đạo nhân vừa lòng mỉm cười, đưa tay làm động tác thu, viên thuốc kia đã nằm trong tay lão.
Vốn dĩ theo thói quen muốn lập tức nhét thuốc vào miệng, lại bất ngờ nghĩ tới Xà yêu kia nói gã vừa chạy thoát từ trong tay thằng nhóc chưa biết tên nào đó.
Nếu đối phương có thể dễ dàng dùng bảo kiếm chém rớt hai đầu của Xà yêu, sao lại có thể dễ dàng để Xà yêu chạy thoát?
Còn có vài điều lúc trước đạo nhân chưa kịp suy nghĩ tới, nếu Xà yêu một đường từ Văn phòng gì gì đó trốn tới đây, bị thương nghiêm trọng như vậy tại sao trên người lại không có mùi máu mới?
Trong lòng đạo nhân bất chợt nhảy dựng, tay cầm đan dược bỏ vào miệng đột nhiên khựng lại, vẻ mặt nghi ngờ nghiêm túc cầm đan dược kiểm tra trong ngoài một phen, thật sự không nhìn ra vấn đề gì.
Có điều đạo nhân trốn chui trốn nhủi nhiều năm, vô cùng quý trọng cái mạng nhỏ của mình, đã có nghi ngờ, cho dù chỉ là bản thân đa nghi, nhưng đạo nhân cũng không trực tiếp ăn đan dược nữa, mà bỏ đan dược vào trong một chiếc bình sứ cất vào hầu bao.
Thầm nghĩ trong viện dưỡng lão vẫn còn chờ lão trở về chứng thực suy nghĩ có phải thằng nhóc họ Hạ kia không, đạo nhân tạm thời thu lại suy nghĩ tràn ra như tơ, nâng bước trở về viện dưỡng lão.
Đi được mấy chục bước, vừa ngẩng đầu nhìn trời trong lòng nhất thời hoảng sợ, lập tực lấy từ trong túi ra một chuỗi Phật châu tròng qua cổ và hai tay.
Phật châu đó cũng không phải là Phật châu thật sự, mà chính là được điêu khắc từ xương cốt mà thành.
Những hạt châu này được lấy từ phần xương dày nhất trên sọ của trẻ con trăm ngày để mài thành, cái gọi là trăm ngày, chính là trẻ con từ lúc sinh ra đến lúc chết yểu vừa vặn một trăm ngày.
Đứa trẻ sinh ra trong vòng một trăm ngày đều sẽ có thiên đạo chiếu cố quan tâm, đạo nhân có thể lợi dụng điều này để làm lá chắn, có thể thấy vừa trí tuệ lại vừa độc ác.
Nhìn xâu chuỗi dày đặt trên tay trên cổ của lão, không biết lão đã làm thế nào để có được nhiều đầu lâu trẻ con như vậy. Đạo nhân không cảm giác được gì, nhưng lại có trực giác rất nhạy bén, mặc kệ là bản thân trông gà hóa cuốc hay là thật sự nguy hiểm đang tới gần, đạo nhân không quan tâm cứ đề phòng trước cái đã.
Hạ Tuy tất nhiên không biết bản thân mình vừa vùi một hạt gỗ đào cuối cùng vào lòng đất, nên chỗ đạo nhân đã cảm nhận được một chút biến hóa nhỏ..
Hạ Tuy đi một vòng chiến trường, lại thấy trong trận có sương đen mờ mịt, cỏ cây nháy mắt đã bị héo rụi, lo lắng đạo nhân đã phát hiện không ổn nên nghĩ biện pháp thoát thân, Hạ Tuy cũng không dám chậm trễ, Xà yêu kia có thể giúp hắn kéo dài mười mấy phút thời gian cũng đã đủ rồi, đối thủ là người sâu không lường được, Hạ Tuy cũng phải có lòng kiêng dè.
Dặn dò Hạ Dạ trước tiên trốn vào hạt gỗ hòe, mặc kệ lát nữa giúp hắn chạy trốn hay là tùy thời cơ hành động, tóm lại không thể vừa bắt đầu liền để đạo nhân kia nhìn thấy Hạ Dạ.
Tiểu Hắc cũng được Hạ Tuy dặn dò như vậy, lặng lẽ ẩn núp chung quanh, khoảng cách không xa không gần, tùy thời cơ hỗ trợ.
Mắt thấy sương đen ngày một lan rộng ra, Hạ Tuy từ trong túi vải lấy vài cái linh phù nhanh chóng ném ra, trực tiếp mang theo chính khí của mình đánh vào sương đen, nháy mắt sương đen bị đánh tan, cỏ cây gần đó sắp bị ăn mòn lại bắt đầu tươi tốt lại, lung lay trong gió.
"Là tên tiểu tặc nào lại không dám hiện thân?!"
Đạo nhân thấy đằng xa có một người ẩn nấp, nhướng mày hét lớn một tiếng, giọng nói vừa hùng hậu vừa uy nghiêm.
Hạ Tuy thản nhiên đi ra, thấy rõ diện mạo và cách ăn diện của đối phương, trong lòng thầm than một tiếng, sau đó chắp tay chào hỏi theo lễ nhân sĩ giang hồ, nhưng cũng không gọi đối phương là “Tiền bối”.
Hạ Tuy chỉ liếc mắt đã biết trên cổ và trên tay đối phương đang đeo thứ gì, trong lòng lại càng lạnh lẽo, hôm nay thề sống chết cũng phải tru diệt người này tại chỗ, không phải là báo thù cho kiếp này, mà là người làm bại hoại đạo môn bực này không thể để lão tiếp tục làm xằng bậy nữa.
Đạo nhân ngưng mắt đánh giá Hạ Tuy một phen, đột nhiên chau mày, hai tay tạo thành chữ thập nói "A di đà phật", "Vị thí chủ này, đêm đã khuya sao còn đi lại chốn sơn dã..."
Đạo nhân đang còn muốn bắt bẻ gì đó, chỉ vì người trước mắt khí phách cuồn cuộn, lại có hồng hoang chi khí và ánh sáng công đức khiến lão sinh ra sợ hãi.
Ngoài miệng là nói như vậy, nhưng trên mặt lại rất từ bi vô tội, có điều đôi mắt đã không tự chủ toát ra vẻ thèm thuồng trước con người này, thật không ngờ rằng trên đời vậy mà lại còn người như vậy, nếu sau này có cơ hội bắt được để luyện hóa,…
Đạo nhân vốn không phải là người hay đấu trí đấu dũng, mà đã quen hành sự theo hoàn cảnh, bây giờ lão vừa tìm được một biện pháp có lẽ có thể giúp lão luyện hóa được số mệnh ngập trời kia, làm sao có thể không mạo hiểm bỏ sức tấn công người trẻ tuổi trước mắt này.
Hạ Tuy cũng không nhiều lời, tay phải rút Thanh Tuyền bảo kiếm ra khỏi vỏ, mắt sáng như đuốc khóa định đạo nhân, ngoài miệng lạnh lùng nói, "Đạo trưởng đừng nói A di đà phật, tuy bây giờ không có Thần Phật, nhưng lại không thể không đề phòng chỗ nào đó tự sinh ra phật quang lại bị ông chọc giận mà tìm ông tính sổ."
Đạo nhân thấy Hạ Tuy một lời đã nói toạc ra thân phận tu sĩ của lão, lại nhìn bảo kiếm trong tay Hạ Tuy, làm sao không biết người này chính là thằng ranh đã đột nhập thế giới Hư trong lời Xà quái kể.
Đạo nhân thu lại vẻ thương xót, nhất thời trên mặt có thêm vài phần âm trầm đáng sợ, đạo nhân lạnh lùng mỉm cười, “Ngươi và tên nhóc họ Hạ có quan hệ gì?”
Hạ Tuy sửng sốt, hiểu ra đạo nhân này e là quanh năm suốt tháng sinh hoạt trong núi, rất ít khi chú ý tin tức ngoài xã hội, nếu không làm sao không biết được thân phận của hắn?
Hạ Tuy chỉ cười một tiếng, tay trái đã bấm tay niệm thần chú dẫn ánh sáng công đức vào Thanh Tuyền kiếm, miệng quát lớn, “Cướp lấy số mệnh vốn có của ta, lại không biết ta là ai?”
Đạo nhân giật mình kinh ngạc, đúng là không biết đứa cháu trai của Hạ lão thái thái từ lúc nào đã biến thành bộ dáng như vậy.
Lại nói bản thân Hạ lão thái thái đã không thích đứa cháu trai nhỏ là Hạ Tuy, chính là bởi vì biết được số mệnh của Hạ Tuy đã bị đại sư lột xuống để dùng cho người Hạ gia.
Lúc đầu trong lòng Hạ lão thái thái còn có áy náy, mãi đến khi con trai con dâu bởi vì số mệnh của Hạ Tuy không đủ nên mới xảy ra ngoài ý muốn, từ đó Hạ lão thái thái liền xem như không có Hạ Tuy, mỗi lần vừa nghe thấy tên của Hạ Tuy, nếu không phải nhỏ giọng chửi rủa, trong lòng bà sẽ khó chịu thêm một chút.
Đoạn thời gian trước Hạ Tuy ngoại tình, Hạ lão thái thái rất là chán ghét, trực tiếp ra lệnh cho Hạ Phong, nếu là Hạ Tuy lại không biết giữ mình, vậy thì cứ coi như Hạ gia không có đứa con cháu ngu xuẩn như vậy.
Hạ Phong mang áp lực giúp Hạ Tuy chống đỡ một đoạn thời gian, vốn dĩ đã sắp xếp trợ lí âm thầm tìm Liễu Y Y, ai biết Hạ Tuy không theo lẽ thường, lại trực tiếp muốn làm trò lãng mạn đêm thất tịch gì đó, bị Giang Húc bắt tại trận nên mới ly hôn chóng vánh.
Hạ Phong cũng vô cùng thất vọng đứa em trai này, trực tiếp đuổi người ra khỏi nhà.
Có điều Hạ Phong tốt xấu gì cũng lén để lại thẻ ngân hàng cá nhân cho em trai, chỉ mong rằng lúc em trai lâm vào nghèo khổ thì đám bạn Lí Thông đó sẽ không bám theo nó nữa, mong rằng đầu óc của em trai có thể tỉnh táo hơn một chút.
Nhưng không biết trợ lý Trương bên cạnh hắn lại lén lút tìm mọi cách lấy lòng Hạ lão thái thái, Hạ Tuy từ chối thẻ ngân hàng, thẻ cũng được chuyển tới chỗ của Hạ lão thái thái.
Hạ lão thái thái vốn vừa hận vừa ghét đứa cháu trai nhỏ Hạ Tuy, mấy chục vạn sinh hoạt phí bà thà là cho một trợ lí nhỏ cũng không muốn nó rơi vào tay Hạ Tuy.
Bởi vì Hạ lão thái thái không muốn nhìn thấy Hạ Tuy, cho nên đạo nhân từ chỗ Hạ lão thái thái cũng không tìm hiểu được tình hình của Hạ Tuy.
Thứ nhất đến bản thân mình Hạ lão thái thái còn không hiểu rõ, thứ hai năm xưa đạo nhân viết lại giấy mệnh cho Hạ Tuy, năm nay chính là năm chết của hạ Tuy, đương nhiên sẽ không chú ý quá nhiều.
Nếu không phải lần này lão đột nhiên nghĩ ra cách cần có máu thịt của người Hạ gia, đạo trưởng đến cả Hạ Tuy còn sống hay chết cũng sẽ không biết.
Hạ Tuy không biết bên trong còn có nhiều quanh co như vậy, nhìn ánh mắt bàng hoàng của đạo nhâ, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội.
Chiến ý của Thanh Tuyền kiếm dâng cao, Hạ Tuy bị chiến ý kéo, tốc độ cả người càng thêm lưu loát, dưới chân nhẹ như chim yến, cả người giống như một thanh kiếm sắc bén vừa tuốt ra khỏi vỏ.