Những ký ức liên quan đến đạo nhân kia, trong đầu Xà quái cũng chỉ có một ít đoạn ngắn.
Xà quái khi ấy vốn là trốn trong một khe vực sâu, dựa vào khí tượng hỗn độn giao nhau giữa nơi đó và thế giới Hư mà may mắn tránh được trận Sấm sét Khai quốc năm xưa, nhưng cũng đã vỡ nội đan, đứt đuôi sắp hấp hối.
Lúc ấy đạo nhân đi ngang qua, phát hiện Xà quái.
Đạo nhân kia thấy Xà quái là con Yêu cuối cùng còn tồn tại trước thời kì lập quốc, vì thế nảy lòng tham, vừa lừa dối vừa dụ dỗ, cuối cùng đạo nhân dùng một viên Hoàng tuyền tử châu năm đó lão ngẫu nhiên có được lúc đột nhập địa phủ để cứu Xà quái.
Nhưng bởi vì từ đó về sau Thiên đạo đã không dung tha cho Yêu, đạo nhân tìm cách luyện một con lệ quỷ áo đỏ và một bà lão tóc bạc, dung nhập thành một thể với Xà quái, xem như miễn cưỡng bảo tồn yêu thân cho Xà quái.
Mà điều kiện để được cứu chính là Xà quái phải giao cho đạo nhân vỏ rắn mười năm mới lột một lần của gã, hằng ngày cũng phải cung cấp một lượng máu rắn nhất định, hơn nữa còn phải ở tại thế giới Hư giúp đạo nhân quản lý Hư, mà còn phải cung cấp thần hồn con người cho đạo nhân.
Cũng không phải đạo nhân không có bản lĩnh trực tiếp thu lấy thần hồn của người sống, chỉ là muốn trốn tránh Thiên đạo mà thôi.
Trước có những phàm nhân được Hư thay thế, lại có được giấy mệnh của Sổ sinh tử, sau có Xà quái ở thế giới Hư dùng cách đặc biệt đem hai hồn sáu phách dùng nước hoàng tuyền rửa sạch sinh khí hóa thành hồn bị ô uế, sau một loạt thao tác, lúc này mới có thể hưởng dụng thần hồn con người mà không bị lây dính nghiệt khí, tuy rằng hồn không đầy đủ, nhưng có còn đỡ hơn không.
Xà quái có quyền kiểm soát tuyệt đối với những Hư đã đến thế giới hiện đại thay thế con người, Hạ Tuy nhìn vào danh sách cố ý nhớ kỹ.
Việc làm hai mươi sáu năm trước của đạo nhân, đó cũng là sau này Xà quái nghe đạo nhân kể lại, chỉ nói là đêm nhìn thiên tượng, biết được có một đứa trẻ vận thế ngập trời sắp giáng sinh, vì thế nhờ Xà quái giúp đỡ chuẩn bị vài thứ, trước tiên đạo nhân khiến Hạ lão gia bộc phát bệnh nặng mà chết.
Chuyện sau đó thì dễ rồi, tìm được Hạ gia lão thái thái, chậm rãi tiếp cận chiếm được lòng tin, chờ mấy năm sau Hạ Tuy chuyển thế giáng sinh, sau đó dụ dỗ Hạ lão thái thái lo lắng cho Hạ gia đang dần xuống dốc, cuối cùng tự động dẫn đến trước mặt lão.
Đại hòa thượng giả vờ do dự một phen, cuối cùng mập mờ bảo Hạ lão thái thái phải giơ tay lên thề với trời, đồng ý dùng khí vận trên người cháu trai nhỏ Hạ Tuy đổi cho Hạ gia ngày một thăng tiến.
Lúc ấy Hạ lão thái thái thân là bà nội của Hạ Tuy, còn là người nắm quyền ở Hạ gia, có lời thề của bà, Đại hòa thượng đã có thể thuận lợi hành động.
Ngoài mặt Đại hòa thượng làm ra vẻ bị lòng thành của Hạ lão thái thái đả động, "Bất đắc dĩ" liền dùng bút tước đoạt số mệnh của Hạ Tuy, lại lén lút dùng uế khí làm ô uế thần hồn.
Đáng tiếc Đại hòa thượng cho Hạ lão thái thái không phải là số mệnh thật sự, chẳng qua đó là những vận khí giả nhiều năm lão lừa gạt có được, chỉ chờ Hạ gia phất lên giữa trời sẽ đột ngột như nỏ mạnh mất đà lao mạnh xuống sự nghiệp tiêu tan.
Đại hòa thượng bởi vì luyện hóa số mệnh có chứa ánh sáng công đức của Hạ Tuy mà bị phản phệ, thương thế ngày càng nghiêm trọng, Hạ lão thái thái tìm tới, Đại hòa thượng chỉ nói mình nghịch thiên cải mệnh, mạng của cháu trai nhỏ của bà quá cứng, khắc chết cha mẹ của nó.
Lúc này mới có việc sau đó Hạ lão thái thái lại đối xử với cháu trai như kẻ tử thù suốt hơn hai mươi năm, đến nay lão thái thái đã vô cùng tin tưởng chuyện này, còn dụ dỗ Hạ Phong năm xưa trẻ người non dạ cũng tin theo mình, nhưng cố tình không thèm nghĩ đến tất cả mọi chuyện bắt đầu là do bà ta gây ra.
Hoặc là nói không phải thèm nghĩ, mà là không dám nghĩ.
Hạ Tuy nhìn thật rõ ràng, mở mắt ra dấu tay biến đổi, lấy ra một sợi chỉ hồng có treo chuông đồng trực tiếp trói Xà quái lại, chuẩn bị mang ra khỏi thế giới Hư.
Thứ nhất trên người nó vẫn còn đầu của bà lão, thứ hai sau khi Xà quái ra ngoài, tự nhiên sẽ nghĩ mọi cách để cầu cứu đạo nhân kia, ngược lại càng dễ cho Hạ Tuy tìm người.
Mặc dù Hạ Tuy chưa nhìn thấy đạo nhân kia, nhưng đạo nhân đã có thể trốn tránh Thiên đạo nhiều năm như vậy, có thể thấy công phu trốn tránh dĩ nhiên lợi hại, một người trong tuyệt cảnh như vật lại có thể tự sáng tạo ra cách cướp đoạt khí vận của người khác để dưỡng thương, trong giới huyền học cũng coi như có năng lực, Hạ Tuy không dám lơ là.
Hạ Tuy xách Xà quái ra ngoài hội hợp với bọn Hạ Dạ và Tiểu Hắc, Sổ sinh tử vẫn ở trong ba lô của Hạ Tuy, lúc này trực tiếp xem qua những tờ giấy mệnh liên tục gia tăng trong bụng mình, nói cho Hạ Tuy biết những Hư đó đã bị ném vào địa phủ.
Bản thân Hư chứa một hồn một phách của con người, lần này cho bọn họ vào địa phủ, những người còn sống có ba hồn bảy phách chỉ còn lại hai hồn sáu phách, còn một hồn một phách dung hợp với Hư.
Hạ Tuy cũng không rõ đây là chính là bọn họ, hay là không có liên quan gì đến bọn họ.
Xem trong danh sách, tổng cộng có hơn một trăm người đã hồn phi phách tán, biến mất không còn thấy tăm hơi.
Hạ Tuy thở dài một tiếng, nhưng cũng bất lực, sau khi hội hợp với Tiểu Hắc và Hạ Dạ, xách Xà quái quay về biệt thự của Giang Húc, nhả hạt gỗ hòe ra, khai mở huyệt khiếu dương khí trên người, lại từ mặt gương kia thuận lợi quay về thế giới thực.
Còn thế giới Hư sau này sẽ trở thành thế nào, Sổ sinh tử chỉ nói một câu sâu xa: Thiên cơ bất khả lộ.
Tuy rằng Hạ Tuy có chút nghi ngờ bản thân Sổ sinh tử cũng không thể nói rõ được, nhưng sau đó hắn đã khai đàn nghĩ cách viết biểu thư bẩm báo cho trời đất, Thiên đạo tự có sắp xếp.
Bọn người Hạ Tuy ở trong thế giới Hư khoảng mấy giờ, lúc này đã là nửa đêm về sáng hơn ba giờ, Hạ Tuy xách đuôi rắn của Xà quái ném ra, mang theo Tiểu Hắc và Hạ Dạ từ trong gương nhảy ra, ở thế giới hiện thực cũng đã ba bốn giờ sáng, dòng chảy thời gian của hai bên có vẻ tương đồng với nhau.
Một âm thanh nặng nề vang lên, Giang Húc cố ý chờ ở bên ngoài nhất thời cả kinh, cơn buồn ngủ bị dọa chạy mất, đứng lên đi về phía phòng tắm, lúc tới cửa thì bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ kinh hô lên một tiếng lui về sau mấy bước.
Có thể làm cho người phụ nữ như Giang Húc sợ tới mức kinh hô ra tiếng, mặc dù chỉ một tiếng, nhưng đã rất hiếm có rồi.
Chủ yếu bởi vì cô nàng vừa ngủ gật chưa lấy lại tinh thần, lại một lòng nghĩ Hạ Tuy bình an trở lại, trong lòng mang theo tâm trạng thư thả, nhưng không nghĩ tới lọt vào tầm mắt lại là một con quái vật nửa người nửa rắn.
Điều này còn phải nói thêm, dù sao Nữ Oa cũng là mình người đuôi rắn, tuy không dễ coi nhưng cũng không đến mức quá đáng sợ.
Nhưng mà hình ảnh đột nhiên đập vào mắt Giang Húc lại là nửa người trên trắng bệch trước ngực toàn là máu cáu bẩn, trên cổ còn có hai cái đầu, cái đầu người đàn ông còn mở to đôi mắt dựng thẳng đồng tử lạnh lùng nhìn về phía cô nàng.
Dưới tình huống này, mà Giang Húc chỉ bị dọa sợ như vậy, cũng đã coi như công lực giả vờ rất thâm hậu rồi.
Phòng của Giang Húc như một căn hộ, từ phòng tắm đi ra chính là gian ngoài, ở đó đặt giá kiếm, gian ngoài còn thông với một ban công lớn, lại đi vào một ban công nhỏ mới đến phòng ngủ.
Giang Húc ngồi đợi trên sô pha ở gian ngoài, trên bàn trà trước sô pha còn để mấy tấm ảnh và giấy tờ.
Hạ Tuy vốn tưởng rằng nơi này không có người, cho nên đi ra cũng vội vàng, tiện tay ném Xà quái xuống đất, còn bản thân thì đang xoay người dùng nước cọ rửa vài chỗ lấm lem trên người.
Tuy rằng lúc đánh nhau Hạ Tuy không bị dính máu rắn, nhưng sau đó lại xách Xà quái, khó tránh bị dính một chút, lại từ trên đỉnh bảo tháp nhảy tới nhảy lui, trên người đã rất là lấm lem.
Mặc dù không có quần áo sạch để thay, nhưng ít nhất cũng phải rửa tay rửa mặt một chút mới có thể ra ngoài gặp người, ai biết con rắn kia bị thương nặng như vậy nằm trên mặt đất mà lại còn có thể nhảy soi sỏi như tôm tươi trực tiếp lăn đến cửa phòng tắm, vừa vặn dọa sợ Giang Húc..
Tiểu Hắc a ô một tiếng uy phong lẫm lẫm từ bồn rửa tay nhảy xuống, bốn chân dẫm trên người Xà quái, thấy Xà quái bị dọa không dám nhúc nhích, lúc này mới nhìn Giang Húc sủa gâu gâu hai tiếng.
Buổi tối lúc ăn cơm chiều người này còn gọi điện thoại bảo trợ lý mua thức ăn cho chó ngoại nhập đến, đó là lần đầu tiên Tiểu Hắc ăn thức ăn cho chó, cảm thấy mùi vị không tệ, làm đồ ăn vặt còn tốt hơn so với mớ ngọc trai linh tinh gì đó.
Có đi có lại, bây giờ Tiểu Hắc phải an ủi Giang Húc chứ lị.
Hạ Dạ cũng tiến lên đạp một cước đá Xà quái về phòng tắm, Hạ Tuy đang dùng áo lau nước trên mặt, đi ra xem tình hình của Giang Húc, ngàn vạn đừng để bị dọa cho thần hồn bất ổn, dù sao nhìn Xà quái rất đáng sợ.
"Xin lỗi tôi không phát hiện trong phòng còn có người, sao cô còn ở đây?"
Hạ Tuy nhìn Giang Húc, Giang Húc cũng bị dọa đến mềm chân, đang dựa vào tường cố gắng chống đỡ, Hạ Tuy tiến lên đỡ cô nàng đến sô pha.
Lúc này Giang Húc cũng không cậy mạnh nữa, cẩn thận quay đầu nhìn bên phòng tắm một chút, cả người mềm nhũng được Hạ Tuy dìu đến ngồi trên sô pha, “Tôi vốn nghĩ muốn ngồi đây chờ anh trở lại, tối hôn qua sau khi mọi người đi rồi ông nội bảo tôi điều tra giúp anh chuyện bên viện dưỡng lão Ngô Sơn Nguyên, tư liệu vừa được người ta đưa đến đây.”
Giang Húc đã đọc qua, sau đó chống đầu tựa vào sô pha ngủ gật, Hạ Tuy chính là lúc này trở về.
Nói xong Giang Húc nuốt nước miếng, hỏi Hạ Tuy, "Vừa rồi đó là cái gì? Anh bắt từ trong gương trở về?"
Hạ Tuy kể sơ vài câu, để Giang Húc biết đây là Xà yêu là được rồi, không muốn nói thêm gì nữa.
Giang Húc lại tò mò, hỏi hắn xà yêu tại sao lại có bộ dạng như vậy, bên cạnh đầu còn có thêm đầu của một bà lão, bên kia còn có dấu chém rõ ràng, có phải là rắn ba đầu trong truyền thuyết hay không.
Vừa rồi nhìn sơ qua một chút, Giang Húc đã có thể quan sát nhiều tin tức như vậy, không thể không nói nữ cường nhân cho dù bị dọa đến mềm chân cũng không thể coi thường được.
Hạ Tuy cảm thấy kỳ lạ, cái gì là rắn ba đầu trong truyền thuyết? Tại sao hắn chưa từng nghe qua truyền thuyết như vậy?
Có điều Xà yêu kia có ba đầu cũng đúng, nhưng là bị người ta luyện chế mà ra.
Vừa nói do người luyện chế, Giang Húc lại bắt được trọng điểm hỏi có phải phía sau còn có người chỉ huy?
Hạ Tuy trầm ngâm không nói, nhìn bộ dạng cảm thấy hứng thú của Giang Húc, ngoài miệng thì trả lời mà trong lòng lại bồn chồn.
Giang Húc sợ quỷ, điều này Hạ Tuy biết, nhưng tại sao mỗi lần gặp cô nàng lại có lòng hiếu kỳ nhiều đến vậy, cái gì cũng nhất định phải hỏi cho rõ ràng?
Quả nhiên là câu nói kia sao? Lòng dạ đàn bà sâu như biển?
Có điều bình thường Giang Húc ít có bộ dáng hỏi tới hỏi lui như vậy, lại thêm lần này Giang gia cho mượn bảo kiếm Thanh Tuyền quả thật đã giúp một đại ân, Giang Húc lại ở đây chờ hắn rất lâu, Hạ Tuy thấy Giang Húc hứng thú với chuyện này, ngẫm nghĩ cũng không có nhiều chi tiết không thể nói, vì thế rất kiên nhẫn kể lại chuyện xảy ra tối nay cho Giang Húc nghe.
Có điều những chuyện Thiên đạo, số mệnh, trời phạt gì đó, Hạ Tuy lại không dám nhắc một chữ, chỉ sợ nói lớ bị Giang Húc bắt được từ mấu chốt, tiện đà lại hỏi thêm một lô vấn đề.
"Xà yêu kia là một mình anh đánh bại? Chính là dùng Thanh Tuyền?"
Hạ Tuy không thể hiểu được suy nghĩ của Giang Húc, mà Giang Húc cũng đã ngập tràn sùng bái đối với cao nhân đắc đạo, yêu quái trong truyền thuyết đó nha, một mình Hạ Tuy thôi mà lại có thể đánh bại được.
Trước kia Giang Húc cũng biết Hạ Tuy lợi hại, hầu như gặp chuyện quỷ quái gì Giang Húc cũng tin rằng không có việc gì Hạ Tuy không giải quyết được, có thể nói đã ôm một sự tin tưởng mù quáng đối với Hạ Tuy rồi.
Lần này tận mắt nhìn thấy Xà yêu rất đáng sợ, lại bị Hạ Tuy đánh thành bộ dáng thảm hại như vậy, trong cảm nhận của Giang Húc, hình tượng của Hạ Tuy lại cao thêm rất nhiều.
Nếu Giang Húc trẻ hơn mấy tuổi, lúc này đã trực tiếp nhìn Hạ Tuy hai mắt lấp lánh ánh sao, có điều lúc này ánh mắt của cô nàng cũng đã rất cháy bỏng rồi.
Hạ Tuy bị Giang Húc nhìn mà thấy không được tự nhiên, né tránh tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Cô vẫn nên trở về phòng nghỉ ngơi đi, trời sắp sáng rồi.”
Bây giờ là cuối mùa hè, trời mau sáng, bảy giờ là trời đã sáng trắng, bây giờ cũng hơn bốn giờ, chỉ còn lại hai giờ.
Giang Húc nhìn theo tay Hạ Tuy, tối như mực, không nhìn thấy gì dù chỉ là một ánh sao nhỏ xíu.
Vừa được nghe kể một câu chuyện xưa có thật về yêu ma quỷ quái, bây giờ bảo Giang Húc đi ngủ đương nhiên là không thể nào.
Giang Húc thuận thế nói sang chuyện khác, nói với Hạ Tuy chuyện viện dưỡng lão ở Ngô Sơn Nguyên, thật sự cũng không có gì để nói, có điều bên cạnh viện dưỡng lão của Hạ lão thái thái có một vị cao tăng vô cùng nổi tiếng, cao tăng đó hẳn là Đại hòa thượng đã chữa trị cho cậu hai nhà họ Hạ thể chất yếu ớt còn hay khóc nửa đêm.
Hạ Tuy đã từ chỗ Xà quái biết được những chuyện còn chi tiết hơn, nhìn thấy những tài liệu trên bàn, đó chỉ là hành tung mấy năm nay của vị đạo nhân kia mà thôi.
Có điều tấm lòng của Giang lão gia và Giang Húc, Hạ Tuy cảm thấy rất ấm lòng, đương nhiên sẽ nhận.
Hạ Tuy để Thanh Tuyền kiếm lại lên giá, sau đó ra ban công gọi điện thoại, liên hệ với đội trưởng Hướng và trưởng phòng Thái, báo cáo danh sách, sau đó mới quay lại gian phòng.
Giang Húc đã ôm Tiểu Hắc ngã vào sô pha ngủ mất, Hạ Dạ nghiêm trang chững chạc ngồi xếp bằng, Hạ Tuy nhìn Tiểu Hắc trong lòng Giang Húc cũng đã ngáy khò khò, lại đến phòng tắm nhìn tình trạng của Xà quái.
Bản thân Xà quái từ lâu đã không còn nội đan, lại bị Hạ Tuy dùng thuật sưu hồn, tuy bản thân gã không biết thuật sưu hồn, những cũng cảm giác được bản thân mình hôm nay thật là mệt mỏi, trong lòng bắt đầu không ngừng tính toán, bất tri bất giác ngủ mất, nhìn giống như một con cá chạch nằm phơi thây trong phòng tắm, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Hạ Tuy chỉ đứng ở xa xa nhìn gã, phát hiện đuôi rắn bị xẻ đôi đã tự động khép lại, lúc này mới trở về bên cạnh sô pha trực tiếp ngồi xếp bằng nghỉ ngơi dưới đất.
Giang Húc ôm chú chó lông xù mềm mại ngủ quên lúc nào cô cũng không hay, chợp mắt ngủ gật một chút mà tới trời sáng rồi mới mơ màng tỉnh dậy.
Giang Húc kêu rên một tiếng, đưa tay xoa xoa bả vai đau nhức, đầu tiên híp mắt nhìn quanh tìm Hạ Tuy, đột nhiên nghe thấy ban công lớn ở phía sau có tiếng động.
Giang Húc đứng lên vừa duỗi eo vừa đi tới, đột nhiên dừng chân đứng hình tại chỗ.
Vài chục năm sau đó Giang Húc nghiêm túc nhớ lại ngày hôm nay, luôn cảm thấy lúc ấy không chỉ có bản thân mình dừng chân đứng yên tại chỗ, mà còn có cả trái tim của mình nữa.
Chỉ thấy đứng ở ban công có một người, mặc một bộ quần áo luyện công rộng thùng thình đã bạc màu, trong tay cầm một thanh bảo kiếm màu xanh vô cùng sắc bén, những đường kiếm điêu luyện không có kẽ hở, mỗi chiêu đều phát ra tiếng xé gió.
Khuôn mặt của người kia được nền trời màu xám làm nổi bất, đôi mắt như ẩn như hiện, chiếc cằm kiên nghị, mỗi động tác đều là tùy tâm tùy tính, nhưng lại có một cỗ khí phách oai hùng hiên ngang, bỗng dưng khiến Giang Húc liên tưởng đến những hiệp khách tiêu sái tùy ý trong phim kiếm hiệp.
Hình như là phát hiện ra có người đang nhìn mình, động tác múa kiếm của người kia cũng không dừng lại, nhưng đã liếc mắt sang nhìn.
Ánh mắt lạnh nhạt đến độ xem tất cả là hư vô kia khiến trái tim đang ngừng một nhịp của Giang Húc lại chợt rung lên, sau đó không khống chế được đập liên hồi, dòng máu nóng từ tim theo đó lan ra toàn cơ thể.
Hạ Tuy đâu có biết sự diễn biến tâm lý phức tạp trong đầu vợ cũ của mình, nói thật bộ dáng bây giờ của Giang Húc quả thật có chút buồn cười, hai tay dang rộng, tay trái đưa lên trên tay phải dang ngang vai, bàn tay như đang muốn đẩy cái gì đi.
Vòng eo mảnh khảnh xoay về bên trái, chân nhẹ nhàng đưa qua bên phải, cả người tạo thành một góc vuông.
Mà lúc này Giang Húc sắc mặt sững sờ vẫn duy trì tư thế kỳ lạ đó, Hạ Tuy mím môi nhịn cười, nhắm mắt lại thu kiếm.
Thu kiếm lại trở tay để kiếm ra sau lưng, cả người Hạ Tuy đứng thẳng tắp như cây trúc ngước mắt nhìn về phía Giang Húc, trong đôi mắt đen rõ ràng ẩn chưa ý cười, nhưng khóe môi mím lại kiềm chế.
Giang Húc cảm thấy cả người thật mệt mỏi, chớp chớp mắt không rõ vì sao, Hạ Tuy một tay cầm kiếm một tay nắm lại đưa lên bên miệng hắn giọng, cố nén cười, lúc này mới ngước mắt nhẹ giọng nói, "Buổi sáng tốt lành, dậy sớm quá vậy?"
Hạ Tuy một giờ trước đã thức rồi, có người hầu được Giang lão gia dặn dò đã đến xem, phát hiện Hạ Tuy trở lại, Giang lão gia bảo người đem quần quáo của con trai mình đến đây.
Lúc trước Giang lão gia có thói quen đánh thái cực, con trai của ông, cũng chính là cha của Giang Húc rất là hiếu thuận, đương nhiên là phải đi theo luyện cùng.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, bộ quần áo luyện công đặt làm riêng cho ông ấy còn chưa kịp mặc, người đã không còn nữa.
Giang lão gia giữ bên người làm kỷ niệm, bây giờ Hạ Tuy lại giúp cháu gái một đại ân, Giang lão gia cũng không còn quan trọng ý nghĩ của quần áo nữa, trực tiếp tìm đưa cho Hạ Tuy mặc.
Khỏi nói, thân hình hai người có chút tương tự, Giang lão gia nhìn cũng tưởng rằng chính là con trai của mình mặc.
Hạ Tuy đến phòng kế bên rửa mặt thay quần áo, dù sao trong phòng tắm bên này còn có một con Xà quái, hơn nữa đó vẫn là phòng tắm của Giang Húc, Hạ Tuy cảm thấy mình dùng không được hay cho lắm.
Giang Húc ngủ rất say, đến cả Tiểu Hắc bị cô ôm và Hạ Dạ cùng nhau chuồn ra ngoài đi chơi cũng không hay biết, Hạ Tuy cố ý nhẹ tay nhẹ chân, đương nhiên không đánh thức cô nàng.
Giang Húc đột ngột "A" một tiếng, lúc này mới nhận ra mình đang ở trạng thái gì, thảo nào lại cảm giác toàn thân không thoải mái, có ai duy trì tạo hình như vậy một thời gian dài lại cảm thấy thoải mái đâu chứ.
Giang Húc vội vàng thu tư thế lại, có chút không tự nhiên đưa tay vuốt tóc rối, lần nữa mở mắt ra đã tìm lại được trạng thái của mình.
"Ngủ trên sô pha không thoải mái lắm, đêm qua anh không ngủ sao? Vừa rồi anh luyện kiếm pháp gì thế?"
Hạ Tuy cười một tiếng, tâm trạng không tệ, từ ban công tiến vào, trước tiên trả Thanh Tuyền kiếm lại lên giá, nhìn xem tia sáng đầu tiên ở đường chân trời sắp xuất hiện, lúc này mới nói: “Không thể nói rõ là kiếm pháp gì, chỉ luyện tùy tiện mà thôi, cô tỉnh rồi thì qua bên ông nội Giang đi, nhớ là ăn sáng rồi hẵn ngủ lại, tôi còn phải tập luyện buổi sáng.”
Giang Húc muốn hỏi hắn tập luyện buổi sáng là làm gì, Hạ Tuy quay về ban công ngồi xếp bằng mặt hướng về phía Đông, tư thế vô cùng nghiêm túc ngồi thiền.
Giang Húc cũng không muốn làm phiền nữa, nhưng không có theo lời Hạ Tuy đi ra ngoài, mà lại khoanh tay đứng tựa vào sô pha, nghiêng đầu nhìn về Hạ Tuy ngoài ban công.
Biệt thự nhà Giang Húc ở vị trí rất tốt, phía đông xa xa còn có thể nhìn thấy biển, ánh mặt trời nhẹ nhàng dâng lên, tia sáng bảy màu mờ ảo từ phía đông bao phủ lên người Hạ Tuy, cả người tiên khí ngút trời, dường như một giây sau ở phía chân trời sẽ xuất hiện một con tiên hạc bay đến nghênh đón hắn phi thăng.
Nhìn ánh nắng chói mắt, tầm mắt Giang Húc âm thầm phác họa theo từng đường cong trên người Hạ Tuy, tâm tình kinh ngạc đột ngột trước đó cũng dần tỉnh táo lại, từ từ phân tích cẩn thận.
Giang Húc hơi hơi mở miệng, nhẹ thở dài một hơi, có hơi hối hận lúc trước đã ly hôn.
Đương nhiên, chỉ là một chút, lướt qua trong giây lát, Giang Húc tin rằng mỗi một sự việc mà mỗi người trải qua, dù ít dù nhiều cũng có thể làm cho người ta thay đổi rất lớn hoặc là thay đổi từng chút một.
Năm tháng như mài dao, từ từ đắp nặn nên một con người, khiến trái tim cô rung động chính là Hạ Tuy ở trước mắt, mọi điều mà đối phương từng trải qua hẳn là đều có ý nghĩa với sự thay đổi này.
Hạ Tuy tập luyện buổi sáng dưới ánh mặt trời mọc mười mấy hai mươi phút, lúc mở mắt ra thì Giang Húc đã tỉnh hồn lại rồi, mỉm cười mời Hạ Tuy cùng xuống lầu ăn sáng.
"Chuyện lần này thật sự cám ơn A Tuy, nếu không có thể tôi đã bị Hư thay thế, đến lúc đó ông nội biết phải làm sao."
Hạ Tuy bất chợt nghe được Giang Húc thay đổi xưng hô với mình, tuy rằng nghe vào tai có chút ngưa ngứa không được tự nhiên, nhưng chỉ cho rằng đối phương thật lòng biết ơn mình, cho nên sửa lại xưng hô để có vẻ thân mật hơn.
Suy nghĩ này diễn ra rất nhanh, Hạ Tuy đứng dậy cười nói, "Cô cũng không cần coi nhẹ bản thân, nếu là cô, cho dù thế nào cũng sẽ không bị Hư dụ dỗ lừa gạt đi."
Giang Húc hừ cười một tiếng, thoạt nhìn vẫn tự tin giống như thường ngày, "Mặc dù không dụ dỗ lừa gạt được, nhưng không phải còn có thể trực tiếp cướp lấy hay sao, tối hôm qua nữ quỷ kia nói ba ngày nay là thích hợp ra tay nhất."
Vừa nói như thế, Hạ Tuy khó tránh lại nghĩ tới ba ngày nay là kỳ kinh nguyệt của Giang Húc, khiến hắn cảm thấy có chút xấu hổ, khóe miệng cong cong, cười gượng gạo, cũng lập tức lúng túng cúi đầu chỉnh lại vạt áo.
Tầm mắt Giang Húc dừng ở trên quần áo của Hạ Tuy, ý cười trên mặt nhạt đi vài phần, "Đây là quần áo của bố tôi, có điều ông nội nói rằng bố chưa kịp mặc lần nào, nếu không phải biết bọ họ chắc chắn đã luân hồi chuyển kiếp, tôi đã muốn nhờ anh giúp đỡ mời họ lên để tôi gặp mặt, tôi đã sắp quên mất bọn họ trông như thế nào.”
Hạ Tuy nhìn trên mặt Giang Húc lộ ra vẻ cô đơn, trong lòng vừa động, khuyên nhủ, "Nếu cô nhớ bọn họ, xem ảnh chụp là được rồi, thuận lợi đầu thai chuyển thế mới là chuyện tốt."
Giang Húc miễn cưỡng cười, xoay người nói mình đi rửa mặt trước, "A Tuy, bọn Tiểu Hắc đi đâu rồi? Gọi bọn nó cùng nhau trở về ăn sáng đi."
Tuy rằng tâm trạng của Giang Húc suy sụp không phải bởi vì hắn, nhưng Hạ Tuy kéo kéo quần áo trên người, trong lòng lại cảm thấy nặng nề vài phần. Quay đầu nhìn Thanh Tuyền kiếm trên giá, Thanh Tuyền hình như cảm ứng được cái nhìn chăm chú của hắn, nhẹ nhàng chấn động phát ra tiếng vang, tựa như đang nói chuyện với hắn.
Hạ Tuy thu lại tâm trạng kia, cười sờ sờ Thanh Tuyền, "Lần sau có cơ hội lại đến gặp ngươi."