Đạo Trưởng Tiên Sinh

Đạo Trưởng Tiên Sinh - Chương 93: Thiếu




Sổ sinh tử đột nhiên lên tiếng, nói quái vật kia là người không phải người, quỷ không phải quỷ, yêu không phải yêu, cách nói này có chút kỳ diệu.

Hạ Tuy vội vàng hỏi Sổ sinh tử lời này là thế nào, Sổ sinh tử cũng không thừa nước đục thả câu, "Bà lão kia là người, người đàn ông là yêu, người phụ nữ là quỷ, hẳn là xà yêu năm xưa bị thương quá nặng, bị người ta dùng tà phép luyện hóa, luyện thành con quái vật một xác ba hồn này, vừa là quỷ là yêu cũng là người, nhưng bởi vì quái vật này có một phần là người, cho nên dù là Tiểu Hắc cũng không thể lỗ mãng hạ miệng, nếu không sẽ vi phạm giới luật không được đả thương con người."

Từ khi biết bạch khuyển Đế Thính bây giờ còn có cái tên Tiểu Hắc, cũng không biết là cố ý hay vô tình, Sổ sinh tử lại trực tiếp gọi nó là Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc lại không cảm nhận được Sổ sinh tử dụng tâm hiểm ác, dù sao đây là tên chủ nhân đặt cho, Tiểu Hắc cảm thấy rất tuyệt. Một con chó trắng tên là Tiểu Hắc, đúng là độc nhất vô nhị, rất hợp với nó.

Hạ Tuy cũng đã quen gọi Tiểu Hắc, nhưng Hạ Dạ nghe vài lần đã có chút ý tưởng.

Lúc này trong lòng Hạ Tuy đã có chút kiêng dè, nếu Tiểu Hắc đã không thể trực tiếp “ra miệng”, vậy thì Tiểu Dạ càng không thể ra tay được, nếu không mặc kệ người bị thương là người như thế nào, chỉ cần là người, trên người Tiểu Dạ sẽ dính lấy tội nghiệt làm tổn thương mạng người.

"Nếu như vậy, còn có biện pháp nào khác không?"

Hạ Tuy còn đang đắng đo trong lòng, Sổ sinh tử lại thoải mái nói, "Bản thân thứ này vốn là miễng cưỡng cứu sống, riêng việc giữ lại được năng lực vốn có đã là điều trái ý trời, chỉ cần chém đứt cả ba cái đầu là được."

Trái ý trời? Đáng tiếc nơi này không thể cảm ứng được Thiên đạo, mà tự nó đã hình thành một thế giới độc lập hơn ngàn năm, nếu không còn có thể trực tiếp mời Thiên đạo đến diệt trừ nghiệt họa này.

Hạ Tuy lại thuận miệng hỏi chuyện thế giới Hư này, Sổ sinh tử lại nói, thế giới Hư này và thế giới Thực vốn dĩ đã không thể coi là tồn tại đồng nhất được, "Không gian nơi này bị vô hạn ép thành một mảnh nhỏ, Hư ở không gian này vốn dĩ đã bị người ta luyện hóa thành Hư có hai hồn sáu phách, sau đó lại lấy một hồn một phách của những người bị hư thay thế dung nhập vào, chắp vá tạo thành một thần hồn hoàn chỉnh của “con người mới”, đây gọi là một Hư đã đầy đủ."

Còn lại hai hồn sáu phách của con người cũ ở đâu, kết quả không cần nói cũng biết, đương nhiên sẽ không lạc quan lắm.

Vả lại khi nói chuyện, quái vật kia cũng đã vô cùng lo lắng chạy tới trước cửa lớn của bảo tháp, Hạ Tuy nghĩ nó thân hình to lớn đi lại bất tiện, nên quay đầu nhảy từ mái hiên vào bảo tháp, một đường đi xuống cũng không truy đuổi quái vật rắn ba đầu, mà chạy tới cầu thang ở tầng thứ ba dưới đất để ẩn nấp.

Hạ Dạ và Tiểu Hắc được Hạ Tuy sắp xếp ở đỉnh bảo tháp, Sổ sinh tử nói thần hồn của những Hư này tuy là được chắp vá mà có, nhưng ba hồn sáu phách đầy đủ cả là có thể đi đầu thai.

Đương nhiên, chắc chắn không thể vào Nhân đạo rồi, trước tiên chỉ có thể đi vào Súc sinh đạo luân hồi mười mấy kiếp, chờ sau khi tích góp đủ công đức rồi, lúc này xem như mới có đầy đủ thần hồn, mới lại có thể đi vào Nhân đạo.

Vốn dĩ có ba đường Luân hồi là Nhân – Yêu – Súc, có điều Yêu đã dần dần không còn, ngay cả những tồn tại như Tiểu Hải thần cũng càng thiên hướng về Tinh, không thể gọi là Yêu, nhưng bởi vì là thiện Tinh, sau khi chết có thể tích góp công đức, ở địa phủ cũng sẽ có nơi đầu thai riêng.

Nghe nói thời dân quốc chiến loạn còn có một số tiểu tinh quái hành tẩu nhân gian, dùng máu thịt trên chiến trường làm thức ăn củng cố thực lực hóa thành tiểu yêu, nhưng đến thời kì thành lập Hoa quốc trời đất thay đổi, mọi người an cư lạc nghiệp, thiên đạo giáng sấm sét, Cửu Châu chung một long mạch, sét giáng xuống nơi núi cao rừng già chứa nhiều tinh quái đã khai mở thần trí, khiến những yêu tinh đó cuối cùng chỉ còn dừng lại ở mức “Tinh”, đây gọi là sau thời lập quốc không thể thành Yêu.

Nếu đã lập quốc, thì thiên đạo coi như đã định, thắng làm vua thua làm giặc, đám yêu tinh cho dù không cam lòng cũng chỉ có thể bị vận mệnh quốc gia trấn áp vỡ tan thần trí, quay về làm những tinh quái ngây thơ.

Lại nói bọn Tiểu Hắc tự mở cửa Hoàng tuyền dẫn một đám Hư như ong vỡ tổ đi xuống, những kẻ không chịu nhập luân hồi cố ý hại người đương nhiên sẽ bị pháp thuật của Tiểu Hắc trấn áp, nó vô cùng vui vẻ vì trong hà bao đồ ăn vặt của mình lại có thêm một viên kẹo ngọt.
Hạ Tuy đang nấp ở tầng thứ ba dưới đất, chỉ nghe phía dưới truyền đến tiếng rống to phẫn nộ xen lẫn sợ hãi của quái vật rắn ba đầu.

Một lát sau quái vật rắn ba đầu hình như đã cảm ứng được tình cảnh của thế giới Hư mà mình đang khống chế, nó cũng không tìm kiếm nữa, vội vàng chống gậy ra sức chạy lên trên, không ngờ vừa chạy đến tầng ba, đột nhiệt xuất hiện luồng ánh sáng trắng, quái vật rắn ba đầu sợ tới mức hét to một tiếng, rồi nghe một đợt âm thanh trầm trầm, ba cái đầu đã bị chém rớt một cái, là cái đầu của nữ quỷ kia.

"Cứu ta!!"

Nữ quỷ đột nhiên bị chém rời khỏi cơ thể, kinh hãi kêu to, giọng vô cùng chói tai, nhưng chưa kịp kêu tiếng thứ hai, đã thấy mấy lá bùa bay nhanh tới.

Đầu nữ quỷ bị bùa ghim trúng, chỉ nghe nó kêu một tiếng, đầu nữ quỷ đã bị lá bùa đốt thành tro tàn, đã chết hẳn không thể chết thêm lần nào nữa.

Hạ Tuy ra tay từ nữ quỷ đầu tiên, cũng là sợ một lát nữa con quái vật có năng lực quỷ quái, có thể biến hóa thành Hư, như vậy nếu nó muốn trà trộn vào đám Hư để bỏ trốn, sợ là sẽ phiền toái.

Một chiêu đánh lén đã đắc thủ, Hạ Tuy lộ diện trước mặt Xà quái, Xà quái vốn đã đau đến cắn răng, lúc trước nó còn sợ hãi, nhưng thấy xuất hiện trước mắt là con người, Xà quái bắt đầu trấn tĩnh, cười lạnh một tiếng há mồm muốn nói gì đó.

Nhưng cái đầu bà lão bên cạnh gã lại đang hét chói tai không nừng, Xà quái quay đầu tức giận quát một tiếng, bảo bà lão ngậm miệng, lúc này sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Hạ Tuy, “Vừa lúc hôm nay còn chưa ăn cơm, đang vô cùng đói bụng, sẽ lấy mạng tên giặt nhỏ nhà ngươi lấp đầy bụng vậy!”

Nói xong vung cây gậy lên, đoạn đuôi rắn phía sau cuộn tròn bắn ra, toàn bộ thân thể đã lôi cuốn một luồn gió tanh.

Hạ Tuy lúc này mới để ý đồng tử của người đàn ông dựng thẳng như mắt rắn, vung bảo kiếm Thanh Tuyền lên, múa một đường hoa kiếm, ngửa về sau mượn lực vọt nhanh tới trước, đồng thời nắm chặt bảo kiếm trên tay như nắm dao găm tàn nhẫn xuống tay, Xà quái đang thuận thế lap lên đã bị mổ bụng một đường dài.

Xà quái nhìn thấy hoảng sợ thất sắc, há mồm gào thét cổ nổi gân xanh, ngặt nỗi vừa rồi nó lấy đà quá mạnh, lúc này thân đang ở giữa không trung, cũng chỉ có thể cố gắng vùng vẫy cái đuôi, khó khăn ngưng eo hóp bụng, nhưng không né được nên một đoạn đuôi đã bị rạch hơn phân nửa.

Hạ Tuy lướt qua bên người Xà quái, đâm Thanh Tuyền kiếm sâu hơn chừng một cánh tay, có thể nói là đâm trọn chiều dài thân kiếm, bằng cảm giác cũng có thể cảm nhận được mũi kiếm đã chạm vào bên trong sống lưng.

Đâm sâu như vậy, đường kiếm sắc bén như đâm vào đậu hũ, chỉ để lại một đường máu, chờ đến khi Hạ Tuy từ đuôi rắn trượt xuống, cái đuôi rắn bị xé một nửa kia mới tuôn máu xối xả, nhưng một chút cũng không dính vào người Hạ Tuy, có thể thể bảo kiếm Thanh Tuyền này vô cùng sắc bén.

Nói đến cũng lạ, thanh bảo kiếm gia truyền nhà Giang Húc không có vỏ, vừa rút ra khỏi cuộn da trâu, thân kiếm ám màu xanh, mũi kiếm cũng bị cùn, giống như là thanh kiếm còn chưa khai phong.

Nhưng khi Hạ Tuy theo thói quen dẫn khí vào thanh kiếm, bảo kiếm vang lên tiếng chấn động thanh thúy, Hạ Tuy cầm kiếm vậy mà có thể sinh ra được cảm ứng kỳ diệu với thanh kiếm.

Rõ ràng lần đầu tiên dùng nó, nhưng Hạ Tuy lại có thể sinh ra tin tưởng tuyệt đối với nó, giống như chỉ cần cầm nó, vạn vật trong trời đất bất kể cái gì đều có thể dùng lực vạn người không địch nổi bổ xuống. luận cái gì đồ vật đều có thể lấy vạn người không thể khai thông lực vừa bổ xuống.

Cảm giác này vô cùng huyền diệu, nếu không phải Hạ Tuy có lực tự chủ hơn người, sợ là đã mừng rỡ như điên rồi sao đó không khống chế được muốn không ngừng tìm kiếm đối thủ để khiêu chiến.

Đây có thể là chiến ý mà người gần nhất kề vai chiến đấu cùng nó đã lưu lại, cũng không biết tổ tiên Giang gia người cuối cùng sử dụng Thanh Tuyền kiếm là vị anh hùng hào kiệt nào.

Xà quái vừa đối đầu với Hạ Tuy đã liên tiếp thất thủ, vô duyên cớ bị chém mất đầu nữ quỷ, năng lực quỷ quái trên người cũng sẽ mất theo, lúc ấy nó cũng chỉ cho là tên con người này là loại vô sỉ bỉ ổi nhân cơ hội đánh lén, nhưng ai biết bản thân nó dùng toàn lực xuất chiêu lại ăn mệt thêm lần nữa.

Từ giữa không trung rơi xuống đất mặt, đuôi rắn của Xà quái bị chém một nửa, đau đến mức không thể dùng đuôi đứng thẳng, chỉ có thể chật vật ngã nhào, lúc này mới xoay người miễn cưỡng chống gậy gắng gượng đứng thẳng.

Nhưng bởi vì dùng lực ở đuôi, cái đuôi bị rạch kia đương nhiên sẽ giống như người ta xẻ khô lật ra phơi nắng, trực tiếp lật mở ra hai bên.

Kể từ đó, Xà quái đau đến nỗi hận không thể nằm trên đất lăn lộn, nhưng vẫn không thể không cố gắng gượng giữ tư thế đứng thẳng.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Xà quái đang muốn kéo dài thời gian, liên tục nháy mắt với bà lão, đáng tiếc bà lão lúc này đã sợ tới mức nước mắt nước mũi đầy mặt, đang rối tinh rối mù, làm sao còn chú ý tới ý tứ của Xà quái, lại nói nó cùng người kia cảm ứng liên hệ, toàn là dùng phần con người của bà lão này để tránh thiên cơ.

Hạ Tuy đang muốn rút kiếm chém chết Xà quái, đột nhiên trong lòng vừa động, trên gương mặt kiên nghị tuấn lãng xuất hiện tia cười lạnh căm hận, “Chuyện các ngươi làm hai mươi sáu năm trước đã bại lộ, đương nhiên nợ máu phải trả bằng máu!”
Nói xong muốn ra tay, Xà quái kinh hãi, lại thêm bị thanh bảo kiếm sắc bén trên tay Hạ Tuy dọa sợ tới mức run rẩy, đột nhiên thốt ra, "Ngươi là người của Hạ gia?!"

Xà quái nhanh chóng nhớ lại, năm nay quả thật chính là năm tên tiểu tử kia phải chết.

Lại thêm mấy ngày hôm người người kia bị sét đánh, thiên đạo cũng đã chú ý tới người kia, chẳng lẽ là tiểu tử kia đã chết, chuyện năm đó bại lộ, cho nên có người đến tìm bọn họ báo thù?

Xà quái đã rất lâu không liên hệ với bên ngoài, không còn cách nào, người kia hiện giờ ngày càng yếu, vài năm nay thường bảo nó đưa đến như Hư vừa thành hình để tẩm bổ, một năm nay còn thường mời nó qua, bảo là cùng hưởng vận số ngập trời kia nữa.

Xà quái biết người kia thâm sâu khó lường, mấy năm qua đều trốn tránh không gặp, cái gì mà cùng hưởng số mệnh, rõ ràng không liên quan gì số mệnh kia đâu, chính là muốn biến nó thành thuốc bổ để người kia chữa thương mà thôi.

Ngày hôm qua Xà quái lại nhận được tin của người kia, bảo nó gọi những Hư đã thành công đến thế giới thực qua đó, Xà quái liên hệ những Hư bên ngoài hỏi thăm tin tức về Ngô Sơn Nguyên, biết được nơi đó vừa bị sét đánh, đương nhiên còn chỗ nào không rõ, làm sao còn muốn liên hệ với người kia nữa.

Hiện giờ đột nhiên gặp phải một người không rõ lai lịch chạy vào đây, đã biết được đối phương lợi hại, lại bị đối phương khơi ra chuyện hai mươi sáu năm trước, Xà quái không đánh đã khai lại còn liên tưởng đến chuyện năm xưa.

Hạ Tuy nhìn thấy phản ứng của Xà quái, làm sao còn không đoán được năm xưa Xà quái cũng có tham gia vào việc đó.

Lại thấy cả người Xà quái đầy khí đen, chính là nghiệt khí trên người quá đậm, sợ là trên tay đã hại vô số mạng người, đương nhiên không có chuyện mềm lòng buông tha, một đường nhắm thẳng về phía Xà quái.

Xà quái nhìn Hạ Tuy không nói một lời lại bắt đầu ra tay, chiêu nào cũng tàn nhẫn, rõ rán chính là muốn tốc chiến tốc thắng lấy mạng nhỏ của nó.
Xà quái cũng không có cơ hội thử liên hệ với người kia, chỉ có thể mệt mỏi tránh né chạy trốn. Nhưng nơi này lại là bảo tháp dưới lòng đất, không gian nhỏ hẹp, căn bản là không có không gian chạy trốn.

Cho dù trong tháp tối đen, nhưng không thể ảnh hưởng tới hành động của Hạ Tuy.

Hạ Tuy cầm Thanh Tuyền kiếm chém gân cốt của xà quái như cắt đậu hũ, Xà quái chỉ có một cây gậy không thể chống đỡ thanh bảo kiếm của Hạ Tuy.

Như thế dây dưa hơn trăm chiêu, Xà quái đang cẩn thận bảo vệ mạch máu quan trọng trên cơ thể mình, ai biết Hạ Tuy đang tấn công như vũ bão đột nhiên nghiêng người, dùng bàn tay chụp lên ấn đường của Xà quái.
Xà quái chỉ cảm thấy cả người nóng lên, rồi sau đó cứng ngắc tại chỗ không thể cử động. Cái đầu bà lão bên cạnh vừa rồi trong lúc nguy cấp đã sợ tới mức hôn mê bất tỉnh.

Hạ Tuy nhân cơ hội định thân Xà quái tại chỗ, cũng không trì hoãn, cắm bảo kiếm xuống đất, hai tay kết ấn đọc thần chú, rồi sau đó lại vỗ lên ấn đường của Xà quái, thừa dịp Xà quái không thể chống cự, mạnh mẽ thi triển Sưu hồn thuật.

Sưu hồn thuật vốn là bị xếp vào cấm thuật, nếu thuật pháp này dùng trên cơ thể người, có thể làm thần hồn bị trọng thương, dùng trên cơ thể quỷ, cũng sẽ đánh bay ba hồn bảy phách không toàn vẹn, xác thật là vi phạm thiên đạo.
Đáng tiếc môn phái Tự nhiên đạo của Hạ Tuy là một sự tồn tại thần kỳ, người của môn phái nếu có tâm tư xấu, lúc này tu vi cả người sẽ biến mất, vả lại trọn đời đừng mong tu luyện kỳ môn dị thuật gì nữa.

Kể từ đó, đối với bọn họ mà nói, làm sao còn gọi cái gì là cấm thuật hay không phải cấm thuật, cho nên tất cả tùy tiện ném trong tàng thư các, hữu duyên lật thấy, thích thì học không thích thì cứ ném ở đó là được rồi.

Hạ Tuy vốn thích nghiên cứu những thứ chuyên môn đối phó với yêu ma quỷ quái, đương nhiên là phải học, không ngừng học, còn đã từng dùng trên người những tinh quái ở cổ đại.

Kể từ đó, hôm nay dùng một chút, đương nhiên dễ như trở bàn tay, xem được toàn bộ những chuyện mà Xà quái đã trải qua.

Sưu hồn giống như cưỡi ngựa xem hoa, Hạ Tuy nhắm mắt nhíu mày, chỉ lục soát chuyện hai mươi sáu năm trước từ trí nhớ đen tối cuồn cuộn của Xà quái, mọi chuyện nhìn từ đầu tới đuôi một lần, đã xác định được việc năm đó.

Thì ra năm đó có một Đạo nhân đột nhập địa phủ, trộm bút Phán quan, vốn tuổi thọ của lão đã hết, lão rất kiêu ngạo về bản lĩnh của mình, cho dù phi thăng lên trời xếp vào tiên ban cũng là chuyện đương nhiên, nhưng một mình lão đã truy tìm Thiên đạo suốt một trăm năm, thế nhưng kết cục lại phải bỏ mình đạo tiêu, làm sao chịu cam tâm?

Bởi vậy Đạo nhân xông vào địa phủ trộm bút Phán quan, nhưng cũng bị trọng thương, xóa đi trang giấy mệnh của mình, đạo nhân bế quan chữa thương hơn mười năm, lại chẳng biết vì sao linh khí trong trời đất lại bày xích lão, không cho lão sử dụng.

Linh khí đối với người trong Huyền môn mà nói, có thể ví như cá với nước, không khí đi liền với sinh mệnh, đạo nhân trong lòng cũng sợ rằng Thiên đạo đã cảm ứng được mình, lúc này mới giáng thiên lôi xuống trừng phạt, khiến lão không còn cách nào khác mỗi ngày nhìn tu vi của mình bị đánh tan.

Đạo nhân cũng coi như một thiên tài của Huyền môn, nghiên cứu mấy năm quả thật đã nghiệm ra ít nhiều, dùng bút Phán quan che giấu khí tức của mình, lại cải trang làm hòa thượng hành tẩu nhân gian, mượn nghề xem bói tìm cơ hội trộm số mệnh của một số đứa trẻ mới sinh ra đã mang mệnh tốt, đó cũng gọi là một biện pháp tu hành của lão.