Đạo Trưởng Tiên Sinh

Đạo Trưởng Tiên Sinh - Chương 88




Giang Húc nhận được điện thoại, trực tiếp lái xe xuống núi đón Hạ Tuy.

Gần đây bản thân cô là người không thể ngồi yên, vậy mà lại bị ông nội bắt ép phải nghỉ nửa ngày, hơn nữa biệt thự nhà bọn họ lại ở bên kia sườn núi, vòng quanh sườn núi còn phải đi lên thêm một chút, để Hạ Tuy tự đi thật lãng phí thời gian.

Việc này thì Giang lão gia vô cùng đồng ý, cũng không tiếp tục giữ cháu gái lại chơi cờ với mình nữa, liên tục xua tay bảo cô đi nhanh.

Giang Húc lái một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ, tốc độ không nhanh lắm, xuống tới chân núi nhìn thấy Hạ Tuy ôm Hạ Dạ, lưng đeo ba lô, dưới chân có thêm một con chó đang chờ ở cột mốc bên đường, liếc mắt nhìn trong lòng Hạ Tuy, cười trêu chọc, "Hạ trưởng phòng, anh tìm đâu ra đứa trẻ lớn như vậy?"

Thoạt nhìn so với lần trước còn trắng tròn mũm mĩm dễ thương hơn, muốn sờ.

Giang Húc lúc ở thế giới trong mơ đã từng nhìn thấy Hạ Dạ, ánh mắt của cô tốt, tuy rằng không rõ vì sao Hạ Dạ lại lớn nhanh như vậy, còn có thể quang minh chính đại xuất hiện dưới ánh mặt trời, nhưng vừa nhìn là đã có thể nhận ra Hạ Dạ.

Hạ Tuy cười đi lên phía trước, liếc nhìn Giang Húc, khí tức tản mát ra từ miếng ngọc bài nhỏ treo trên cổ cũng không yếu đi, khí sắc của Giang Húc cũng rất tốt, "Thoạt nhìn cũng không tệ lắm, tình hình cụ thể là thế nào?"

Hạ Tuy không tiếp lời nói đùa của Giang Húc, chủ yếu là hắn cũng không biết nói đùa với người khác như thế nào.

Giang Húc cũng không để ý, chủ động mở cửa x echo hắn, Hạ Tuy khom lưng xách Tiểu Hắc ngồi lên.

Giang Húc đặt hai tay lên vô lăng, đầu ngón tay gõ gõ như đang nhảy múa, "Lúc đầu thì còn tốt, có ngọc bài thì cô ta chỉ dám ở phía xa nhìn tôi, ngẫu nhiên xuất hiện trong tấm kính thì cũng chỉ nhìn chằm chằm, ồn ồn ào ào nói chút chuyện ma quỷ. Cũng chính là tối hôm qua, cô ta đột nhiên từ trong gương bò ra, may mà bộ dáng lúc đó của cô ta rất bình thường, cho nên tôi đã đạp cô ta trở về, dù sao bây giờ ở những nơi có gương hay mặt phẳng có thể phản chiếu thì tôi đều không dám chủ động ngước nhìn."

Nói thật, cảm giác này thật là khó chịu, dù sao bây giờ có rất nhiều nơi có thể xuất hiện vật có thể phản chiếu, từ cửa kính các tòa nhà, tủ kính rồi kính chiếu hậu, Giang Húc cảm giác nếu thời gian kéo dài thêm chút nữa, có thể bản thân mình sẽ bị suy nhược thần kinh luôn.

Nói xong nói Giang Húc đảo mắt nhìn Tiểu Hắc vài lần, nhận ra đây chính là con chó dữ rất nổi tiếng mà trước kia mình từng xem qua ảnh chụp trên mạng, nhất thời bật cười, "Sao lại đột nhiên từ đen biến thành trắng rồi? Có điều màu trắng quả thật hấp dẫn hơn nhiều, có thể để tôi ôm nó một chút không?"

Được khen là xinh đẹp, Tiểu Hắc rất vui vẻ, đối với người xa lạ như Giang Húc cũng cảm thấy rất có cảm tình.

"Cái này thì cần phải hỏi nó, Tiểu Hắc, hỏi ngươi kìa?"

Tiểu Hắc từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu ư ử, có chút nũng nịu, từ trên đùi Hạ Tuy đứng lên vẩy vẩy lông, làm cho đám lông trên người nó càng thêm bồng bềnh, sau đó không chút khách sáo nhảy lên ngồi xổm trên đùi Giang Húc.

Giang Húc nhìn thấy Hạ Tuy vậy mà lại nói chuyện với chó con, nhất thời liền rõ ràng đây không phải là một con cún cưng tầm thường, vốn muốn nói lời xin lỗi tỏ ý mình quá đường đột, không nghĩ tới cún con lại nể mặt mình như vậy, thuận tay liền gãi gãi cằm Tiểu Hắc.

Nhìn Hạ Tuy đã thắt dây an toàn, lúc này mới khởi động xe lên núi.

"Tiểu Hắc sờ thật là thích, màu lông trắng như tuyết vậy, còn mềm, nhìn giống đám mây."

Giang Húc cũng là người thành tinh, suy nghĩ một chút, lại phân tích cảm xúc của cún con, vừa động não liền hiểu rõ Tiểu Hắc là một công chúa nhỏ yêu cái đẹp, ngoài miệng tuyệt không keo kiệt lời khen ngợi.

Quả nhiên chờ cô khen xong, Tiểu Hắc vui vẻ đặt hai chân lên cánh tay của cô, lấy đầu cọ cọ lên cổ tay cô, Giang Húc nhìn thấy mà phải cố nhịn cười, sợ cún con lại cho rằng mình nói không nghiêm túc.

Hạ Tuy làm sao biết những điều quanh co này, trong mắt của hắn Tiểu Hắc chính là một bé gái, cho nên bình thường đối đãi với Tiểu Hắc cũng như đối với con gái mình vậy, bao dung cưng chiều nhưng cũng bảo trì khoảng cách nhất định, nên căn bản không biết một câu khen ngợi vẻ bề ngoài đối với một giống cái yêu cái đẹp có uy lực lớn thế nào.

"Thoạt nhìn Tiểu Hắc rất thích cô, sợi tua rua trên ngọc bài của cô và ông nội Giang là cắt từ lông của Tiểu Hắc, yêu ma quỷ quái nhìn thấy sẽ khiếp sợ."

Lái xe không nhanh lắm, vùng ngoại ô không có các tòa nhà cao tầng, nên có nhiều gió hơn, dọc đường đi cây cối xanh ngát, xe mui trần, gió thổi nhè nhẹ vào người rất thoải mái.

"Lợi hại vậy sao? Tiểu Hắc thật là lợi hại, vừa xinh đẹp lại còn có bản lĩnh nữa."

Giang Húc lấy tay vuốt vuốt Tiểu Hắc, lời này là thật lòng, trong giọng nói tràn đầy hâm mộ, nếu bên cạnh mình có một chú chó như vậy, thì còn gì phải sợ nữa, có cũng là những thứ đồ vật kia sợ cô.

Tiểu Hắc sủa gâu gâu hai tiếng, giọng trong trẻo, vừa nghe đã biết tâm trạng nó rất vui vẻ.

Hạ Dạ ngả người vào lòng Hạ Tuy, nhìn Tiểu Hắc bị người ta nói mấy câu đã dụ dỗ được rồi, trong lòng nhịn không được thở dài.

Với bộ dáng này mà canh giữ địa phủ?

Sợ rằng sẽ bị lũ quỷ dụ dỗ bắt đem đi hầm canh luôn?

Trên đường đi ngang qua phòng bảo vệ thì lái xe chậm lại, Giang Húc nói chuyện với Hạ Tuy, không chú ý người khác, người giữ cổng nhìn thấy Giang Húc thì trực tiếp mở cửa, hai người tự nhiên cũng không biết trong phòng bảo vệ đã có người chụp mấy tấm hình.

"Mèn ơi, nhanh như vậy?"

Nhìn "Một nhà ba người" đang vui vẻ bên nhau, bảo vệ ngẫm nghĩ, lén lút chép lại một bản sao của camera theo dõi, ban đêm, tài khoản Weibo chính chủ của phóng viên giải trí nổi tiếng “Chu Bái Bì” đặc biệt chúc mừng, cũng cố ý đính kèm một bức ảnh mơ hồ.

Ảnh chụp tuy rằng mơ hồ, nhưng lại có thể nhìn rõ diện mạo của hai người ngồi trong xe, như vậy dân mạng vừa nhìn là có thể nhận ra hai người nọ là ai.

Đây không phải chính là Tổng giám đốc của Giải trí Húc Dương đã từng oanh tạc Điện ảnh và Truyền hình Đông Dương đây sao? Bên cạnh là người “chồng trước” giảm béo thành công lại còn có thêm khí chất tiên phong đạo cốt của cô ấy?

Có thể vì chụp ảnh lúc xe đang chạy, cho nên nhìn diện mạo của hai người hơi mơ hồ, nhưng dù mơ hồ, vẫn có thể nhìn ra trong lòng của tiên sinh chồng trước ôm một đứa bé trắng trẻo bụ bẫm.

Cho nên, scandal đình đám Hạ nhị thiếu ngoại tình ly hôn ầm ĩ lúc trước rốt cuộc là thật hay giả?

Kế tiếp giống như có phản ứng dây chuyền, lúc nửa đêm lại có người tung tin Hạ nhị thiếu tay trắng rời nhà, quần áo đồ dùng đều là Giang Húc phái người đóng gói đưa đi, quả thực chính là hận không thể khiến Hạ nhị thiếu chỉ mặc mỗi cái quần cộc rồi bị đuổi ra khỏi nhà.

Lúc trước làm ầm ĩ tưởng chừng cả đời không qua lại với nhau, kết quả chỉ ba bốn tháng sau, chồng trước ôm một đứa trẻ cùng vợ trước cười nói vui vẻ đi về nhà?

Sau đó lại có một topic rất bạo dạn phân tích, tuy rằng không có nói rõ, nhưng cách hành văn lại dẫn người ta suy nghĩ đến một loạt âm mưu dương mưu, chiêu cuối cùng chính là Hạ nhị thiếu và Giang tổng cùng nhau ám toán Hạ thị các kiểu, hận không thể biên thành cuốn tiểu thuyết tranh đoạt gia sản chốn hào môn.

Lúc này Hạ Tuy và Giang Húc không hề biết mình bị chụp lén, dù sao khu biệt thự Danh Sơn cũng là khu nhà giàu nổi tiếng, công ty quản lý đương nhiên cũng phải khiến cho chủ nhà tin tưởng năng lực của bọn họ chứ.

Trên đường đến nhà họ Giang chính là biệt thự mà Hạng Thịnh chuyên dùng để mở party, Hạ Tuy thuận miệng hỏi một câu.

"Hạng gia cũng không biết đã chọc phải ông lớn nào, trong khoảng thời gian này rất thê thảm, đầu tiên là Hạng tam thiếu mà gia chủ Hạng gia thương yêu nhất bị phán ngồi tù, sau đó các công ty dưới danh nghĩa của Hạng gia lần lượt bị điều tra, các công ty đối tác phát hiện có biến nên nhanh chóng tháo chạy. Hạng gia kinh doanh bách hóa, tưởng muốn giải quyết luôn rất dễ dàng, người buôn bán, chỉ cần có người quyết tâm muốn điều tra, nhất định có thể điều tra ra vấn đề."

Giang Húc tâm trạng không tệ, bởi vì cô ấy cũng từ việc này mà vớt vát được không ít chỗ tốt.

Tâm trạng tốt sau đó lại có chút ý tứ mèo khóc chuột, nếu thế lực phía sau không đủ mạnh, một khi không cẩn thận làm ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia, vậy thì thật sự muốn anh chết thì anh phải chết thôi, bởi vậy mới nói rất nhiều người có tiền sau này đều tìm mọi cách để ra nước ngoài định cư.

Có điều Giang Húc cũng chỉ tưởng tượng như vậy, cô vẫn rất yên tâm với tập đoàn của nhà mình, chủ yếu bởi vì bất kể là cô hay là ông nội, đều là người không quá coi trọng tiền tài.

Giang Húc thích cảm giác đấu đá trên thương trường, tiền kiếm được hàng năm đều sẽ đóng góp cho quốc gia một phần rất lớn, cho đi cũng rất tình nguyện, dù sao Giang Húc rất tự tin, cho đi bao nhiêu cô sẽ kiếm lại càng nhiều hơn.

Hạ Tuy không rõ những chuyện trên thương trường, nghe thấy kết cục của Hạng gia thì cũng chỉ bình thảng nghe.

Sau khi vòng qua hai cái hồ, Giang Húc trực tiếp lái xe vào cánh cửa sắt lớn khắc hoa văn, sau đó ném chìa khóa xe cho người chờ bên cạnh, dẫn Hạ Tuy ôm Tiểu Hắc vừa nói vừa cười bước vào đại sảnh.

"Ông nội, con đã đón người trở lại rồi."

"Thằng nhóc A Tuy này, có thể xem như đến, hôm nay... Đây là?"

Giang lão gia mặc Đường trang* rộng thùng thình, phỏng chừng vừa rồi Giang Húc lái xe đến cổng lớn ông đã nghe được tin tức, lúc này vừa vặn đi tới mỉm cười cho Hạ Tuy một cái ôm thân thiết, nhưng ánh mắt đã tập trung nhìn vào Hạ Dạ trong lòng Hạ Tuy, nhất thời nghẹn lời, theo bản năng nhìn cháu gái nhà mình.

Không có cách nào, trong mắt ông cụ, đứa trẻ này đã hơn mười tháng, mười tháng trước Hạ Tuy vẫn là cháu rể của ông, còn về việc đó có phải là con rơi bên ngoài của Hạ Tuy hay không?

À, có thể bởi vì quá nóng lòng muốn có chắt trai, cho nên đã không nghĩ đến điều này đầu tiên.

Hạ Tuy nhìn trong đại sảnh còn có người khác, cũng không tiện buông Hạ Dạ xuống để nó tự đi, chỉ có thể mỉm cười gọi ông nội Giang, còn thân phận của Hạ Dạ, Hạ Tuy cũng quay đầu nhìn Giang Húc.

Giang Húc khom lưng buông Tiểu Hắc xuống, vỗ vỗ mông của nó bảo nó tùy ý đi vòng vòng chơi, "Ông nội, người cho rằng cậu ấy là ai? Con của cháu sao? Cháu cũng muốn có một đứa con vừa tài giỏi lại vừa đáng yêu như vậy lắm. Ông cứ gọi cậu ấy là Tiểu Dạ đi."

Thân phận cụ thể đương nhiên không tiện nói, nhưng Giang Húc vừa nói "Tiểu Dạ", Giang lão gia biết sự việc ở thế giới trong mơ của cháu gái mới kịp phản ứng, bừng tỉnh đại ngộ "À" một tiếng, có một chút tiếc nuối nhìn Hạ Dạ, "Chào Tiểu Dạ."

Giang lão gia biết Tiểu Dạ là một tiểu quỷ rất lợi hại, tuy không rõ vì sao ban ngày Hạ Tuy vẫn có thể ôm Hạ Dạ xuất hiện, có điều nghĩ lại, Giang lão gia chỉ nghĩ Hạ Tuy mang Hạ Dạ đến để giúp đỡ cháu gái giải quyết vụ việc của nữ quỷ kia, đối với Hạ Dạ lại càng thêm thận trọng và khách khí, tuyệt không hề xem nó như một đứa trẻ.

Trong nhà họ Giang cũng không có quá nhiều người hầu, chỉ có hai tài xế, một người làm vườn, hai bảo mẫu, bảo vệ thì sẽ ở ngoài cổng chính, khách hàng không căn dặn thì cũng sẽ không đến nhà chính, chỉ phụ trách an toàn ban ngày và tuần tra ban đêm.

Trong nhà cũng không có quản gia, quản gia ở bên nhà cũ của Giang gia để coi sóc nhà cửa.

Nhà to lại ít người, có thể sẽ có chút quạnh quẽ, nhưng dù là Giang lão gia hay là Giang Húc đều không thích có đông người ồn ào, quen rồi nên cảm thấy như bây giờ rất tốt.

Hai ông cháu còn ngẫu nhiên sẽ ra ngoài làm chuyện riêng của mình, mỗi người đều có cách sống riêng, nhưng cũng không thấy xa cách gì.

Nếu đã ăn tết Trung Thu, bữa tối đương nhiên rất phong phú, Hạ Tuy muốn về ăn Trung Thu với bọn Lý Hải Sinh, nên ăn cơm xong đã chủ động đề nghị xem xét tình huống của Giang Húc.

Vấn đề an toàn của cháu gái quan trọng hơn, Giang lão gia vốn muốn mời Hạ Tuy uống trà cũng không quấy rầy nữa.

"Muốn xem như thế nào? Có muốn tôi gỡ vật trừ tà xuống để dụ nữ quỷ đến đây không?"

"Không cần, trước tiên cứ đi xem tấm gương tối hôm qua cô ta đã chui ra."

Giang Húc đưa Hạ Tuy vào phòng ngủ, Hạ Tuy vốn còn chút do dự, dù sao đây là "Khuê phòng" của người ta, có điều cũng chỉ thoáng qua, người tu đạo đâu cần câu nệ những chuyện thế tục nữa, Hạ Tuy nghĩ như vậy rồi thảng nhiên bước vào phòng.

Vừa lúc bước vào phòng, đập vào mắt Hạ Tuy là một thanh kiếm cổ.

Kiếm không có vỏ kiếm, chỉ dùng da trâu bao lại, không nhìn rõ thân kiếm như thế nào, trên chuôi kiếm cũng không có trang sức gì cả, chỉ có một mảnh vải đen quấn quanh để chuôi kiếm không bị trơn.

Hấp dẫn Hạ Tuy không phải là thân kiếm, mà là cảm giác của chuôi kiếm, thâm trầm ảm đạm, người bên ngoài nhìn không hề có cảm giác tồn tại, nhưng trong mắt Hạ Tuy lại giống như nhìn thấy một người bảo vệ kiệm lời đáng tin cậy.

"Thanh kiếm này?"

Giang Húc vốn đã mở đèn chuẩn bị dẫn Hạ Tuy đến phòng tắm, nghe Hạ Tuy hỏi, quay đầu nhìn thoáng qua thanh kiếm đang đặt trên giá, cười nói, "Đây là vật tổ truyền của nhà chúng tôi, cũng không biết đã truyền qua bao nhiêu đời, tên là Thanh Tuyền."

Giang Húc không hề có hứng thú với bảo kiếm hay vũ khí gì cả, lúc này Hạ Tuy hỏi đến, cũng chỉ thuận miệng trả lời, "Thoạt nhìn vật và tên không liên quan lắm đúng không? Hồi nhỏ giấc mộng nữ hiệp của tôi cũng bị nó làm tan tành, có điều Thanh Tuyền rất lợi hại, thời gian này đều là nhờ nó trấn thủ ngôi nhà này."

Vốn là đặt ở trong thư phòng, nhưng Giang Húc bị quỷ bám theo, Giang lão gia lo lắng, nên đã mang Thanh Tuyền kiếm đặt trong phòng Giang Húc.

Hạ Tuy khen ngợi "Kiếm tốt", cũng không thể đề nghị xem kỹ một chút, dù sao đó cũng là vật tổ truyền nhà người ta.

Hạ Tuy đặt Hạ Dạ xuống đất, đi theo Giang Húc vào phòng tắm. Tiểu Hắc đã sớm chạy trước dẫn đầu, so với Giang Húc còn quen cửa quen nẻo hơn.

Tuy rằng bây giờ toàn thân đã khôi phục màu lông trắng, nhưng Tiểu Hắc vẫn cần ăn rất nhiều, có điều Tiểu Hắc sẽ không để ý nếu có thêm nhiều đồ ăn vặt đâu, ngửi được mùi thức ăn là nó sẽ vô cùng tích cực.

Hạ Dạ đi sau cùng nhìn thanh kiếm kia mà nhăn mày, đột nhiên, Thanh Tuyền kiếm vốn đang yên tĩnh lại rung lên phát ra một tiếng leng keng, sắc mặt hồng hào của Hạ Dạ trở nên trắng nhợt.

Chạy vội về phía Hạ Tuy bhai bước, Hạ Dạ đột nhiên nhớ tới cái gì, mím môi chịu đựng cảm giác áp bách xoay người hướng về giá kiếm cúi đầu vái chào một cái.

Cả người nó nhất thời nhẹ nhàng hơn rất nhiều, Hạ Dạ thở phào một cái, lại hành lễ, nghi vấn trong lòng lại tăng thêm.

Đến cả nó cũng cảm nhận được uy hiếp từ thanh kiếm này, vậy thì tại sao nữ quỷ lại có thể vừa chịu được trấn áp của kiếm và cả ngọc bài để chui ra ám hại người khác?

"Chính là cái gương này, có gì đặc biệt không?"

Giang Húc đưa Hạ Tuy đến phòng tắm, bản thân thì nghiêng người tựa lưng vào cửa, không muốn vào trong nhìn tấm gương, nếu mà nhìn sẽ nhịn không được nhớ tới hình ảnh tối qua.

Lúc ấy Giang Húc đang đứng dưới vòi sen, vừa mới thoa sữa tắm lên thì có cảm giác không đúng, vừa quay đầu liền nhìn thấy trong gương chui ra hai cánh tay, nửa cái đầu, nửa bả vai, hình ảnh đó, mỗi lần nhớ lại Giang Húc sẽ có cảm giác tim mình ngừng đập vài giây.

Nếu dùng một câu để hình dung, thì chính là bị dọa đến sắp nổ tung luôn.

Hạ Tuy quay đầu lại nhìn Giang Húc, sau đó tới gần tấm gương để kiểm tra, "Cô sợ quỷ?"

Đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy vị vợ trước này nhắc đến quỷ lại cố gắng giả vờ bình tĩnh, phỏng chừng cô ấy còn cho rằng mình giả vờ rất giỏi nữa, lại không biết rằng người chân chính không sợ quỷ khi nói đến quỷ thì giọng điệu sẽ ung dung như thường.

Mà Giang Húc vì tỏ vẻ mình không sợ quỷ, sẽ cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng cả người lại không tự chủ được mà căng thẳng, nét mặt căng cứng nhìn là biết ngay.

Giọng Giang Húc run run, "Ai, ai sợ quỷ? Anh không biết đâu, tối hôm qua tôi kéo khăn tắm trùm đầu nữ quỷ đó lại rồi đánh cô ta một trận, cuối cùng một cước đạp cô ta trở vào!"

Đá xong rồi cô ấy còn vô cùng bình tĩnh tiếp tục tắm xong mới run rẩy bước ra ngoài!

Giang Húc kiên quyết tỏ vẻ bản thân mình đã rất tiến bộ, so với đại đa số những người khác, đây không thể nào được xếp vào thể loại sợ quỷ được.

Hạ Tuy từ chối cho ý kiến cười một tiếng, mở mắt âm dương, tay trái bắt Khám quỷ quyết, dẫn khí đến đầu ngón tay, điểm điểm khắp mặt gương, không phát hiện cái gì đặc biệt.

"Tiểu Hắc, Tiểu Dạ, hai đứa có thấy gì không?"

Giang Húc bị tiếng cười khẽ của Hạ Tuy chọc đến cảm thấy khó chịu, suy nghĩ cẩn thận hỏi đối phương tại sao lại cười, giống như có vẻ quá mức chột dạ, ngược lại có chút giấu đầu hở đuôi.

Vốn muốn giả vờ bình tĩnh thong dong xem chuyện này như không có gì, nhưng trong lòng đúng là đang nghĩ nhiều.

Không đợi cô ấy suy nghĩ xong trường hợp này nên xử lí thế nào, Hạ Tuy đã bàn bạc với Tiểu Hắc và Hạ Dạ, vì thế Giang Húc lại giữ im lặng.

"Không có gì đặc biệt."

"Ta cũng không ngửi được mùi gì cả, ngược lại mùi thức ăn trong cái khăn tắm kia lại nồng hơn!"

Tiểu Hắc sủa gâu gâu hai tiếng, chạy chậm chậm đến bên một cái sọt giơ móng vuốt lên chỉ chỉ.

Đó là Giang Húc cố ý giữ lại cho Hạ Tuy thêm một chút manh mối, cho nên mới không bảo người làm vứt đi.

Hạ Tuy lấy la bàn ra, cũng không nhìn ra từ trường có gì thay đổi, nghĩ nghĩ, bảo Giang Húc lại đây, "Tôi lấy một giọt máu của cô, cô cầm lá bùa này đứng bên cạnh đừng lên tiếng."

Hạ Tuy cho Giang Húc một lá Liễm tức phù, ngẫm nghĩ lại muốn an toàn hơn, nên cũng nhét Tiểu Hắc vào lòng cô ấy, "Ôm, lát nữa nhìn thấy gì thì đừng lên tiếng, cũng đừng cử động."

Hạ Tuy vốn còn muốn gọi Hạ Dạ giúp Giang Húc lấy một chiếc ghế lại đây, ngồi thì sẽ không sợ bị nhũn chân đúng không? Giang Húc cũng rất hiên ngang lẫm liệt tỏ vẻ mình không sợ quỷ, không cần ghế, hơn nữa nếu cô ngồi xuống lỡ ảnh hưởng đến không gian phát huy của bọn họ thì sao? Nếu đứng thì lỡ có tình huống gì cô cũng có thể nhanh chóng né qua một bên không cản đường.

Hạ Tuy nhìn Giang Húc một lát, không nói gì, bảo Giang Húc giơ bàn tay phải ra, mình dùng Kiếm quyết lấy vài giọt máu, sau đó chấm lên mặt gương, lấy máu làm mực lấy tay làm bút, vẽ lên mặt gương một trận pháp.

Ở một không gian hư vô, vô số sinh linh đang tồn tại dưới một hình thức khác, đột nhiên, một người phụ nữ hít hít cái mũi, cười nói với bạn bè, "Tôi đi trước một chút, khí tức của người tôi đang theo dõi hình như yếu hơn, nói không chừng đêm nay tôi có thể thuận lợi ra ngoài!"

Nghĩ tới bản thân mình có khả năng sẽ nhanh chóng được rời khỏi nơi quỷ quái nhàm chán này, khóe miệng người phụ nữ cười ngoác tới mang tai, cả gương mặt có chút thanh tú bị nụ cười này chia ra làm hai nửa.

Đồng bọn của cô ta giương đôi mắt trắng dã nhìn cô ta vội vàng rời đi, tuy rằng khuôn mặt cứng ngắc, nhưng vẫn nhìn ra được vẻ hâm mộ, "Vẫn là A Nguyên tốt số, nhanh như vậy đã tìm được người xứng đôi, chúng ta cũng không biết phải đợi bao lâu."

"Yên tâm đi, ít nhất chúng ta đã mọc ra mắt mũi miệng, đêm nay Thần tôn đại nhân sẽ ban thưởng nước thần, đến lúc đó chúng ta cũng có thể thành công mở mắt, mở rộng tầm mắt là có thể lựa chọn môi giới đến thế giới kia tìm kiếm người xứng đôi làm thế thân."

Hai người phụ nữ xách túi mua sắm nắm tay đi càng lúc càng xa, nơi đây nhìn giống như trên một con phố, đi trên đường có những người giống như hai người phụ nữ này, cũng có người trên mặt không có đủ mắt mũi miệng, còn nhiều hơn là những người còn chưa mọc đủ tay chân, cả người tản ra sương khói xám trắng đi vật vờ trên đường như những bóng ma.

Lại nói Hạ Tuy bên này dùng máu của Giang Húc vẽ trận pháp, chờ đợi một khắc, mặt gương lại trở nên giống như mặt nước, giữa những gơn nước đó, hiện ra mấy sợi màu đen.

Dần dần, những sợi màu đen càng nhiều hơn, Hạ Tuy híp mắt tập trung nhìn vào, mới phát hiện đó là những sợi tóc dài.

Sau khi tóc xuất hiện, tiếp theo là đầu, bả vai của một người phụ nữ...

A Nguyên cảm nhận được hơi thở suy yếu của cô gái kia đã gần ngay trước mắt, nên không thể chờ được trực tiếp chui khỏi gương, tóc, đỉnh đầu, cái trán, lông mày, đôi mắt...

A Nguyên hưng phấn liếc mắt nhìn trái nhìn phải, ai biết lại không tìm được cô gái kia, ngược lại nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai với nét mặt cương nghị lạnh giá còn hơn tủ lạnh.

Tâm trạng vui vẻ của A Nguyên cũng ngừng lại, tròng mắt run rẩy, sau đó nhìn chằm chằm vào người đàn ông, cơ thể lại lặng lẽ chìm vào tấm gương.

Hạ Tuy thấy nữ quỷ muốn chạy, cũng không chờ cô ta chui ra hoàn toàn nữa, tay trái kháp Ích quỷ quyết tay phải nhanh chóng chộp lấy, níu tóc của nữ quỷ kiên quyết kéo cô ta ra ngoài.

Nữ quỷ giãy dụa muốn quay về, nhưng mái tóc chính là một phần lực lượng của bản thân cô ta, nếu cô ta cứ như vậy bỏ qua thì thật sự tiếc lắm, chỉ có thể giãy dụa vươn hai tay ra muốn nắm người đàn ông này kéo ngược vào thế giới của mình.

Không vươn tay ra còn đỡ, duỗi tay ra, đột nhiên từ nơi nữ quỷ nhìn không thấy nhảy ra một con chó và một đứa trẻ, đứa trẻ nắm, con chó thì cắn, hơn nữa Hạ Tuy túm tóc, nữ quỷ cứ như vậy bị lôi ra ngoài.

Nữ quỷ lạnh run ôm lấy chính mình, nhìn trái nhìn phải, xác định được nơi mình đang ở, đây là trong nhà của cô gái kia, vậy người đàn ông trước mặt này là ai? Chẳng lẽ là nhân tình của cô gái kia?