Lại nói từ khi Hạ Tuy rời Hải thành cho đến khi giải quyết xong chuyện ánh sáng xanh, trước sau cũng chỉ mới bốn ngày, đó là bao gồm giải quyết sự việc và ngủ đến sáng hôm sau.
Giang Húc vốn muốn gọi điện thoại cho Hạ Tuy, nhưng nghĩ đến tính chất công việc đặc biệt của Hạ Tuy, công việc mà Hạ Tuy đang làm cũng chỉ sợ là hung hiểm vạn phần, cho nên vẫn luôn không dám gọi.
Chính là vào đêm mười bốn trời đã rất khuya, mới vừa đánh lui nữ quỷ, Giang Húc rửa mặt xong lên giường bấm điện thoại nghĩ rằng Hạ Tuy lúc này hẳn là đang ngủ nên mới nhắn tin.
Nội dung tin nhắn cũng không có gì, chỉ là hỏi thăm xem Hạ Tuy lúc nào thì về, ông nội đã hỏi vài lần, còn cảm khái không thể cùng nhau ăn Tết Trung Thu.
Tối hôm qua sau khi Hạ Tuy trở về hiếm khi trải qua cảm giác ngủ như chết, có điều buổi sáng cũng không bỏ bê việc tập luyện, buổi sáng năm giờ thức dậy, tám giờ tập luyện xong ăn bữa sáng, Chu Khải bảo Hạ Tuy sạc pin cho điện thoại.
Hai ngày nay dùng mấy lần, Hạ Tuy cũng phát hiện thứ này dùng rất tốt, cho nên quyết định sau này có thể dùng nhiều một chút.
Thấy thời gian cũng đã hơn tám giờ, Hạ Tuy nghĩ Giang Húc hẳn là đang trên đường đến công ty, trực tiếp gọi điện thoại đến, chuẩn bị hỏi Giang Húc nữ quỷ kia thế nào rồi.
Giang Húc quả thật đang trên đường đến công ty, tuy rằng Tết Trung thu nên công ty cho nghỉ, nhưng Giang Húc vẫn phải đi xử lí một ít việc.
Bởi vì Giang lão gia sợ Giang Húc mãi lo công việc sẽ không chăm lo cho bản thân, có lúc Giang lão gia cũng phản đối Giang Húc tăng ca thức đêm làm việc, dần dà Giang Húc có thói quen giải quyết xong công việc ở công ty, dù đôi khi có công việc phải mang về nhà làm, Giang Húc cũng sẽ về ở nhà thuê của mình ở gần công ty.
Gần đây Giang Húc bởi vì vụ việc nữ quỷ, Giang lão gia làm sao có thể để cô ở ngoài một mình, chớ nói chi hôm nay vẫn là tết Trung Thu, buổi sáng Giang Húc không ở nhà nghỉ ngơi cũng đã khiến Giang lão gia rất không vừa lòng.
Một người không muốn làm ông nội không vui, một người không muốn để cháu gái không vui, cho nên hai ông cháu mỗi người nhường một bước, Giang Húc buổi sáng đi làm, giữa trưa sẽ về nhà ông nội nghỉ ngơi nửa ngày.
"Tối hôm qua ngủ sớm, vừa mới đọc được tin nhắn của cô, ở chỗ cô tình hình thế nào rồi?"
Giang Húc nhận điện thoại có chút ngoài ý muốn, tính đứng lên, đây hình như là lần đầu tiên Hạ Tuy chủ động gọi điện, bỏ tờ báo mình đang đọc xuống, bình bản cười nói, "Tối hôm qua tôi nghĩ là anh ngủ rồi nên mới nhắn, sợ làm phiền công việc của anh. Tôi vẫn tốt, ở nhà còn có bảo kiếm của ông nội, những lúc ra ngoài còn có ngọc bài. Có điều thứ kia hình như càng ngày càng mạnh, giống như anh nói vậy, có rất nhiều lúc cô ta nhìn tôi chăm chăm không rời, tối hôm qua lúc tôi đang tắm cô ta từ trong gương bò ra, không biết có phải vì lúc ấy bọt xà phòng chắn ngọc bài hay không."
Mới đầu Giang Húc thật sự cho rằng nữ quỷ kia là do bản thân có thể nhìn thấy quỷ mới gặp phải, sau đó nhìn thấy một con quỷ chết oan thông thường, kết quả sau đó lại phát hiện ở những nơi có gương bản lĩnh của nữ quỷ sẽ càng mạnh hơn, vả lại từ đầu tới cuối đều nhìn chằm chằm cô hỏi mượn thân thể gì đó, Giang Húc hiểu rõ việc này không đơn giản như vậy.
Với bản lĩnh hiện giờ của nữ quỷ, có thù oán gì không thể trực tiếp báo? Quả nhiên giống như Hạ Tuy đã nói, đây chính là nhìn trúng thân thể của cô, muốn nhập vào cô thậm chí là thay thế chính chủ luôn.
Giang Húc cũng hơi kiêu ngạo nghĩ, nữ quỷ này sợ rằng là một đứa não tàn, nếu thật sự cô ta thay thế mình, tập đoàn Giang thị sợ rằng không đến một tháng đã đi tong, đến cuối cùng phải phá sản, không phải là trong một đêm nghèo như trước thời giải phóng hay sao?
Hay là nữ quỷ coi trọng diện mạo của cô?
Không phải Giang Húc tự giễu, cô cảm thấy đa số phụ nữ đều sẽ không mong muốn có vẻ ngoài giống cô, quá sắc sảo, nói hơi thô chính là có thể dọa đàn ông chạy mất.
Trong giới giải trí không biết có bao nhiêu người còn xinh đẹp hơn cô, hà tất hao hết tâm tư muốn bám lấy cô?
Hạ Tuy nghe Giang Húc nói tắm rửa, khụ, lúc đó nữ quỷ kia vậy mà có thể chống lại uy hiếp của cả bảo kiếm và ngọc bài để bò từ trong gương ra, cảm thấy nghiêm trọng, chau mày, "Ngọc bài không thể nào chỉ vì bọt xà phòng mà mất tác dụng, hẳn là vấn đề ở chỗ khác. Việc ở đây tối qua tôi đã giải quyết xong, lát nữa sẽ tranh thủ trở về, đến Hải thành sẽ báo với cô, lúc đó sẽ trực tiếp đi qua."
Giang Húc thấy Hạ Tuy lo lắng chuyện của cô như vậy, tuy rằng biết Hạ Tuy là người có trách nhiệm, nhưng ít nhiều vẫn có chút cảm động, cười trả lời, "Vừa hay hôm qua ông nội có nói Tết Trung thu năm nay một mình anh ở ngoài rất cô đơn, đến lúc đó anh đến, chúng ta cùng nhau ăn tết."
Ngẫm nghĩ lại nhớ tới gì đó, Giang Húc trầm ngâm một lúc rồi nhắc tới Hạ gia, "Bên Ngô Sơn Nguyên tối qua đột nhiên bị sét đánh, nghe nói trùng hợp lại đánh vào trong sân viện của Hạ lão thái thái, may mà Hạ lão thái thái đã về nhà cũ Hạ gia, sau khi biết chuyện này tối qua đã gấp rút trở về, anh có muốn đi xem thử không?"
Cũng chính vì lúc ấy Hạ lão thái thái quá hoảng sợ, nên lúc vừa xảy ra chuyện đã không thể bưng bít chuyện này, khiến cho những người ngoài như Giang Húc nghe được phong thanh.
Giang Húc sau khi xác định từ hai mươi mấy năm nay đều là do Hạ Tuy giả vờ thì đã hiểu rõ tình cảnh của Hạ Tuy ở Hạ gia, sau đó Hạ Phong đột nhiên ra tay, xóa sạch tất cả các tin đồn về Hạ Tuy, khiến cho những chuyện như cô hẹn hò "Trai lơ" có liên quan đến Hạ Tuy đều lần nữa chìm mất tăm.
Vốn dĩ dân mạng còn đang hóng drama Hạ gia nhị thiếu giảm cân thành công cùng với suy luận các thể loại hào môn trạch đấu bây giờ cũng chẳng thể hóng drama nữa, gần đây giới giải trí chẳng còn tin tức gì thú vị cả.
Dưới cái nhìn của những người trong vòng hào môn này, là do Hạ Phong sợ Hạ Tuy làm ảnh hưởng danh tiếng của Hạ gia, còn những người bình thường nhìn thấy, đó chính là anh trai của người ta ra mặt thay cho cậu em của mình.
Nhưng Giang Húc lại biết tính chất công việc của Hạ Tuy bây giờ nên càng có suy đoán to gan hơn.
Hạ Tuy đã có bản lĩnh như vậy, sao lại cần phải ngụy trang cẩn thận như vậy? Sauk hi Giang Húc trở về hỏi ông nội về những chuyện trong quá khứ của Hạ gia, càng không ngừng có một ý tưởng: Hạ gia, hoặc thế lực sau lưng Hạ gia, có người hoặc việc gì đó khiến Hạ Tuy lúc còn nhỏ không thể không giả vờ ngây dại để bảo toàn mạng sống.
Quả không hổ danh là người lắm mưu nhiều kế, Giang Húc quả thật đã suy đoán gần đúng sự thật rồi, chỉ tiếc cô không biết Hạ Tuy bây giờ chính là Hạ Tuy của kiếp trước.
Hạ Tuy vừa nghe vậy mà lại là chuyện tối qua, cảm thấy có chút trùng hợp, tùy tiện nói vài câu thì cúp điện thoại, Hạ Tuy châm chước kể lại sự việc cho Tiểu Hắc biết.
Tiểu Hắc tối qua ngủ một giấc thức dậy bộ lông đã biến thành màu tuyết trắng tạm thời dời tầm mắt khỏi tấm gương, bước không khí nhảy tới trên vai Hạ Tuy, dùng khuôn mặt xù xù lông cọ cọ Hạ Tuy, "Tối hôm qua chủ nhân đã diệt trừ quái vật là tai họa một cõi, còn cứu nhiều người ở thôn Phổ Lạp như vậy, trời chỉ đánh xuống một nửa số ánh sáng công đức, một nửa khác hẳn là đã hóa thành thiên lôi phản phệ* lên người kẻ xấu đã hãm hại chủ nhân."
Sau khi Tiểu Hắc biến thành chó lông trắng thì kí ức được giải phóng ngày càng nhiều, những chuyện cơ bản trên đời này đều biết.
Đế Thính còn gọi là Thiện Thính, có thể dùng một đôi lỗ tai để phân biệt rõ vạn vật vạn chuyện trên thế gian, am hiểu nhất là nghe được lòng người.
Có điều con người dù sao cũng là "Kẻ đứng đầu muôn loài" do Thiên đạo lựa chọn, đương nhiên nghe được “lòng” người là vi phạm ý trời, bình thường Đế Thính cũng chỉ có thể phân biệt được ai có lòng thiện ai có ác niệm, nếu gặp phải tình huống đặc biệt, cũng cần bẩm báo thần linh trong trời đất, sau khi được họ cho phép thì mới có thể trổ hết tài năng “lắng nghe lòng người”.
Hạ Tuy giật mình, nhẹ nhàng xoa xoa đám lông trắng.
Bởi vì bộ lông được Tiểu Hắc chăm chút cả buổi sáng, cho nên lông trên người nó mềm mại lại gần như phát sáng, khi vuốt cảm giác rất đã tay.
Hạ Tuy muốn nhanh chóng về Hải thành, thu dọn tàn cuộc hiển nhiêm là nhiệm vụ của đám người đội trưởng Dương.
Lúc trở về Tiểu Uông trực tiếp lấy một chiếc xe của đám người đội trưởng Dương, tuy rằng phải đi qua cầu vượt biển nên đường xa một chút, nhưng lại không cần đổi xe, đi một mạch trên đường cao tốc, lúc trở về Văn phòng hỗ trợ xã hội đã hơn bốn giờ chiều.
Hạ Đông và Tiểu Uông đều trực tiếp về nha, già Lý xoa xoa cái lưng chuẩn bị quét tước dọn dẹp, bị Hạ Tuy và Lý Hải Sinh ngăn cản.
"Chuyện quét dọn không cần vội, ông lão vẫn là nên lên lầu nghỉ ngơi đã."
"Đúng vậy đó ông nội, việc này con có thể làm được mà."
Lúc trở về ngồi trên xe, Tiểu Hắc và Hạ Dạ chiếm cứ ngực và đùi của Hạ Tuy, Chu Khải và Ô huynh thì bay trong xe dùng điện thoại lướt net, Hạ Đông, Tiểu Uông ngồi phía trước, già Lý và Lý Hải Sinh ngồi hai bên của Hạ Tuy.
Tuy rằng cũng không gọi là chen chút lắm, dù sao người ngoài nhìn vào, năm người ngồi xe việt dã là vừa đẹp, nhưng già Lý đã có tuổi, hai năm trước còn làm việc quá vất vả, bình thường thì chẳng thấy gì, ngồi lâu sẽ thấy đau lưng mỏi gối.
Ngày xưa mọi người đều ở Văn phòng, lầu trên lầu dưới có người hoạt động, lúc ấy không cảm thấy gì, nhưng vừa đi vắng độ ba ngày đã có cảm giác bụi phủ một lớp mỏng.
Chu Khải nâng cằm hỏi lão đại có bùa Thanh trần* trong truyền thuyết hay không. (*làm sạch bụi)
"Bùa Thanh trần không có, nhưng lại có bùa Thanh phong, có điều trong phòng làm việc có nhiều đồ, cho nổi gió lên thì phải thu dọn nữa."
Hạ Tuy thở dài, nhìn Chu Khải, "Chuyện này vẫn phải nhờ đến cậu, bây giờ tôi cần tắm rửa nghỉ ngơi một chút rồi còn ra ngoài."
Bình thường làm việc nhà Hạ Tuy vẫn có thể giúp một chút, nhưng để hắn xử lí toàn bộ thì không thể.
Chu Khải bình thường đều là giúp già Lý làm việc nhà, đương nhiên lúc này việc nhân đức không thể nhường ai khác.
Chu Khải ấm ức, quay đầu nhìn đồng bọn mới là Ô huynh, Ô huynh rung đùi đắc ý tỏ vẻ những việc gia chánh kiểu này không phải dành cho người đọc sách, "Nếu làm những việc này thì có khác gì phụ nhân*? Không ổn, không ổn!" (*chỉ phụ nữ đã có chồng)
Chu Khải thở dài, nhìn Hạ Dạ và Tiểu Hắc, Tiểu Hắc là nhất định phải đi theo Hạ Tuy ra ngoài, vừa rồi Hạ Tuy đã nói có người bạn bị quỷ bám theo, bảo Tiểu Hắc đi cùng.
Theo lý mà nói có Tiểu Hắc thay thế thì Hạ Dạ không cần đi, nhưng Tiểu Hắc còn nhờ vả Hạ Dạ giúp nó vo viên thức ăn nhiều vị khác nhau, nên cương quyết đề nghị Hạ Dạ đi cùng.
Lúc nói chuyện này Tiểu Hắc còn dùng mũi móc ra một viên vị rong biển từ trong cái túi treo trước cổ mình lấy ra nhai.
Tiểu Hắc lần nữa đeo vòng cổ, có điều vòng cổ lúc này không còn tác dụng gì nữa, chỉ là dùng để khi Tiểu Hắc ra đường không bị người ta coi là chó lang thang thôi.
Hạ Tuy luôn là người biết nghe ý kiến và đề xuất của đồng đội, đối với hai đứa nhỏ này lại càng đối xử khoan dung như con cháu, đương nhiên không có chuyện sẽ từ chối.
Hạ Tuy rửa mặt xong thay một bộ quần áo khác, thu dọn chu sa, lá bùa, kiếm gỗ đào nhét vào trong ba lô, Bút thần và Sổ sinh tử cũng mang theo để đề phòng bất trắc.
Hạ Tuy vươn tay túm lấy gáy của Tiểu Hắc, vốn muốn đem Tiểu Hắc đang lăn lộn trên giường nhét vào ba lô, Tiểu Hắc vừa ngúng nguẩy soi gương, vừa kịch liệt phản đối, "Ta không muốn vào trong túi đâu! Ta muốn tự mình đi theo chủ nhân!"
Tiểu Hắc muốn ngắm nhìn thế giờ bên ngoài, đương nhiên, cũng muốn càng nhiều người nhìn được vẻ xinh đẹp dễ thương của mình, dù sao nó xinh đẹp như vậy, không trang điểm xinh đẹp ra đường tô điểm thêm cho thế giới này thì đúng là quá đáng!
Hạ Tuy cũng không lo Tiểu Hắc sẽ bị lạc đường, tùy ý nó, "Đi ra ngoài không thể nhìn thấy cái gì cũng muốn cắn một ngụm, tuy rằng quốc gia biết sự tồn tại của chúng ta, nhưng hiện nay internet phát triển, nếu gây nên chuyện gì hấp dẫn sự chú ý của mọi người, cũng sẽ tạo thành áp lực cho quốc gia."
Tiểu Hắc liếm liếm tay chủ nhân, vỗ bộ ngực cam đoan mình tuyệt đối sẽ không làm chuyện khiến chủ nhân mất mặt.
Hạ Dạ cũng rất ngoan ngoãn tùy ý Hạ Tuy ôm mình vào trong ngực.
Lúc chuẩn bị xuống lầu Lý Hải Sinh đột nhiên mở cửa phòng của mình và ông nội ra hỏi Hạ Tuy, "Sư phụ, tối nay người có trở lại ăn cơm không? Hôm nay tết Trung Thu, ông nội còn nói lát nữa đi mua bánh Trung thu."
Hạ Tuy suy nghĩ, cảm thấy Tết Trung thu đầu tiên mình không nên vắng mặt, "Cơm chiều không thể ăn ở nhà, có điều ta sẽ mau chóng trở về."
Lý Hải Sinh lúc này mới mỉm cười, "Được rồi, vậy con đi nói với ông nội, vừa rồi trước lúc ông ngủ còn lẩm bẩm buổi tối phải làm món gì, vậy đổi thành bữa khuya thôi, sư phụ thích ăn bánh Trung thu nhân gì?"
Còn có nửa tháng là khai giảng, đến ngày mai Lý Hải Sinh lại bắt đầu bận rộn chuyện học bù, may mà đêm nay vẫn có thể ăn Tết Trung thu cùng với ông nội và sư phụ, Lý Hải Sinh vẫn rất vui vẻ.
"Ta sao cũng được, bánh nhân ngọt thì càng tốt."
Hạ Tuy cũng không khách sáo, thuận miệng nói một câu, dặn dò Lý Hải Sinh nghỉ ngơi rồi hẵn đọc sách, lúc này mới đi xuống lầu.
Chu Khải nhìn thấy lão đại thu thập xong xuống lầu, vội vàng bay qua xoa xoa tay cười lấy lòng, "Lão đại, em có thể mướn lao động quét dọn theo giờ hay không?"
Đương nhiên Chu Khải không phải muốn mướn người của công ty vệ sinh nào đó, mà là cô hồn dã quỷ bên ngoài, thù lao chính là âm phù.
Hạ Tuy nghĩ nghĩ, gật đầu, "Có điều cậu phải cẩn thận một chút, đừng có chiêu dụ tên nào quá lợi hại về đây, miễn cho lúc chúng tôi trở về lại phát hiện cậu và Ô huynh đã bị quỷ bên ngoài ăn mất."
Trước cổng hay trên lầu đều có môn thần do Hạ Tuy tự tay vẽ, Chu Khải chỉ cần mở cửa sân cho phép quỷ đi vào là được, trên lầu không có chủ nhà cho phép, có môn thần trấn giữ nên sẽ không có việc gì.
Chu Khải vui vẻ đáp ứng, Ô huynh ở bên cạnh lại bắt đầu lo lắng, "Chu huynh, cô hồn dã quỷ bên ngoài khá hung tàn, chi bằng hai đứa chúng ta dùng âm phong vẩy nước quét nhà là được, có dọn dẹp vài món đồ linh tinh cũng không coi là hành vi của phụ nhân."
Chu Khải lại không nghĩ vậy, trạch nam mà, có thể nằm đương nhiên sẽ không ngồi, "Yên tâm đi, những con quỷ chung quanh đây tôi đều quen biết cả, có một nữ quỷ xinh đẹp, đến lúc đó anh đừng giành với tôi..."
Nghĩ đến những viên ngọc trai hồng mình xin lão đại để làm thành chuỗi hạt, Chu Khải cười ngây ngô bay lên lầu, chuẩn bị ăn diện thật bảnh trai, không thể có vẻ qua lôi thôi được.
Tiểu Uông đã về nhà, Hạ Tuy là ngồi xe buýt đi qua, nhà cũ Giang gia cũng không ở Hải thành, mà là khu biệt thự ở Danh Sơn lúc trước đã gặp Giang Húc.
Hạ Tuy giống như lúc trước ôm một đứa trẻ ngồi xe buýt đến trạm cuối cùng dưới chân núi Danh Sơn, rồi sau đó đi bộ lên, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Giang Húc.