Ở nhà cũ tạm thời chỉ có Hạ Ngải, cũng không biết là bà ta cố ý sai người ta đi hay mọi người thật sự đang bận.
Có điều Hạ Ngải dù có nghĩ muốn vắng vẻ Hạ Tuy, trùng hợp lại tạo cơ hội cho Hạ Tuy thuận lợi hành động.
Thư phòng ở nhà cũ vẫn do một mình Hạ Phong dùng, Hạ Phong cũng không phải không cho em trai là Hạ Tuy đi vào, nhưng mà nếu là Hạ Ngải hoặc Hạ lão thái thái thì lại khác.
Bởi vì nếu là Hạ Tuy trước kia, đương nhiên hai mươi mấy năm cũng chưa từng nghĩ muốn bước vào thư phòng, thậm chí chưa từng có ý tưởng đó luôn.
Nhưng hôm nay Hạ Tuy sau khi lên lầu đi vào thẳng thư phòng.
Ở nhà cũ hầu như mỗi người đều có một thư phòng riêng, nhưng thư phòng chính thì chỉ có đương gia của Hạ gia mới được bước vào.
Thư phòng có camera, nhưng có Chu Khải ở đây, chỉ là một cái thiết bị điện tử nhỏ nhoi thì không thành vấn đề.
Chu Khải không nghĩ lão đại lại lên đây nhanh như vậy, hắn vừa mới đến phòng ngủ của Hạ Tuy một chuyến, đã cảm ứng được thần chú triệu hồi của Hạ Tuy.
"Lão đại, trong phòng của anh cả của anh không có gì hết, nhưng mà dưới sàng có một cái thùng gỗ nhỏ, bên trong lại có một đống đồ chơi trẻ con, em không phát hiện ra gì cả, lão đại, anh có muốn đi xem không?"
Hạ Tuy lắc đầu, bảo Chu Khải trước tiên vào phòng che camera theo dõi lại, "Không cần, Hạ Phong bình thường sẽ không ở phòng đó đâu, tìm trong phòng cũng không được gì, thời gian của chúng ta lại không nhiều."
Hạ Tuy bình thường sẽ không so đo với phụ nữ, vừa rồi oán giận Hạ Ngải, chính là hi vọng có thể chọc tức bà ta, để bà ta không dùng tiết mục này chiêu đãi hắn nữa, cũng khiến hắn có thời gian hành động.
Chu Khải gật gật đầu, không nói nhiều chui vào cửa, sau đó mở cửa cho Hạ Tuy.
Mặc kệ là khóa cửa phức tạp cỡ nào, chỉ cần có Chu Khải là có thể dễ dàng mở ra.
Thư phòng chính là năm đó sau khi Hạ gia trở nên giàu có Hạ lão gia đã cố ý mời người thiết kế, vừa bước vào là nhìn thấy những giá sách cao lên tận trần nhà, giá sách không phải là những loại kệ sách bình thường như trong những gia đình khác, mà lại rất chú ý đến sắp xếp theo phong thủy.
Giá sách rõ ràng rành mạch, mặc kệ có dựa vào tường hay không, ngay cả ở giữa thư phòng cũng có một giá sách hình xoắn ốc, không biết hai đời trước của Hạ gia tìm đâu ra nhiều sách đến vậy, tất cả kệ sách đều được bày đầy.
Hạ Tuy phụ trách tìm phía dưới Chu Khải thì phụ trách phía trên.
Hạ Tuy cũng không đụng vào bất cứ vật gì, chỉ là lấy la bàn để trong ba lô ra, nhỏ một giọt máu của mình vào, sau đó đạp bước cẩn thận di chuyển một vòng quanh phòng, thật không ngờ phát hiện được dưới sàn nhà trong một góc không có gì đáng chú ý có gì đó, hơn nữa có vẻ đây là đồ vật có liên quan mật thiết với Hạ Tuy.
Năm đó Hạ Tuy sinh ra, Hạ lão thái thái tìm Đại hòa thượng làm mông muội đầu óc và dùng uế khí ô nhiễm thân thể, đồng thời việc kinh doanh của Hạ gia cũng khởi sắc đến một tầm mọi người đều mơ ước, điều này không khỏi làm cho Hạ Tuy nghĩ nhiều.
Không phải Hạ Tuy cố ý nghĩ xấu cho người khác, hắn chỉ là muốn chính minh một giả thiết mà thôi.
"Lão đại, bên trong này có cái gì!"
Hạ Tuy thu la bàn vào ngồi xổm trên sàn nhà chuẩn bị lấy đồ vật bên dưới ra, Chu Khải lại đang kích động kêu la ở một chỗ có giá sách hình cánh quạt ở phía đông nam.
Trước khi vào Hạ Tuy đã cố ý chừa một khe cửa nhỏ, đúng lúc này lại nghe được tiếng nói chuyện thì thầm, Hạ Tuy giật giật lỗ tai, dẫn khí đến lỗ tai cẩn thận nghe một hồi, nghe thấy hình như Hạ Ngải đang nhỏ giọng nói chuyện với ai đó.
Hạ Tuy quay đầu nhìn Chu Khải, nghĩ nghĩ, Hạ Tuy quyết đoán lấy ra một lá bùa trống từ trong ba lô, quỳ gối xuống sàn cắn ngón tay lấy máu vẽ bùa, "Cậu ăn lá bùa này, hóa thành một luồn quỷ khí tiến vào lôi đồ vật kia ra!"
Giá sách đó có khả năng là có cơ quan ngầm gì đó, bây giờ làm sao có thời gian cho bọn họ từ từ tìm cơ quan, chỉ có thể dùng biện pháp thô bạo chút thôi.
Hạ Tuy dặn dò xong tự mình cũng cầm một lá bùa chuyển dương thành âm, lá bùa tự cháy, Hạ Tuy ném bùa lên không trung rồi bắt lấy, tụ khí trong lòng bàn tay, lại đánh luồng khí đó xuống sàn nhà bằng gỗ.
Cảm giác được luồng khí đã va chạm đồ vật gì đó, Hạ Tuy cong tay lại nắm lấy, một chiếc túi dính máu và một tờ giấy đã được Hạ Tuy xuyên qua nền nhà bắt được vào tay.
Tiếng nói ngoài cửa ngày càng gần, Hạ Tuy cũng không nhìn đó là vật gì, nhét đại vào túi vải trong ba lô, đề phòng bất trắc, Hạ Tuy còn đánh vài thủ quyết lên túi vải, bảo đảm đồ vật trong đó cho dù có gì kì lạ cũng sẽ không thể lộ ra chút khí tức gì.
Ở chỗ giá sách hình quạt, Chu Khải cũng đã đi ra, Chu Khải tu vi còn thấp, nhiều lúc còn quên mất mình là một con quỷ, ngược lại không tinh thông những đồ vật mà quỷ sẽ phải biết.
Có điều Chu Khải cũng nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, vội vàng nuốt lá bùa Hạ Tuy vẽ bằng máu rồi biến thành một con cá chuối.
Cá chuối bơi vào một không gian nhỏ bên trong, không gian nhỏ như vậy khiến Chu Khải theo bản năng cảm thấy không thể biến thành một luồn khí được, dù sao không gian quá chậc hẹp, tư duy của Chu Khải vẫn còn giống con người.
Nhất thời sốt ruột, Chu Khải hóa thành cá chuối trực tiếp há mồm nuốt cái hộp kia vào bụng, vì thế Hạ Tuy vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy một con cá chuối giống như con cá nóc, chỗ bụng phình to còn có hình tứ giác nữa.
Hạ Tuy cạn lời, cũng không quở trách lời nào, đưa tay để Chu Khải chui vào trong hạt gỗ hòe, động tác nhanh nhẹn như một con báo xoay người rời khỏi thư phòng.
Vừa mới đóng kỹ cửa lại nghiêng người đi qua một bên, Hạ Tuy làm ra vẻ đang nhàm chán dựa vào lan can ngẩng người, một người đàn ông trẻ tuổi khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị dáng người cao gầy đi cạnh Hạ Ngải đã đi tới.
"Ai da Tiểu Nhị, sao con lại ở đây? Vừa rồi không phải con nói muốn về phòng nghỉ ngơi một lát sao? Có phải vẫn còn giận cô, cô không phải vì nghĩ bây giờ con trưởng thành rồi, lại không dễ dàng mới giảm cân được, cũng nên chú ý sức khỏe mà bớt uống những đồ uống có gas đó sao, có điều cô đã sai người đi mua rồi, lát nữa ăn cơm trưa chắc chắn sẽ có."
Hạ Ngải ở trước mặt Hạ Phong luôn là hình tượng một người cô dịu dàng săn sóc.
Hạ Phong nhíu mày, đang có chút không vui, em trai lớn như vậy rồi còn giận dỗi với trưởng bối, thật sự quá mức không có tiền đồ.
Nhưng mà nhìn thấy vóc dáng bây giờ của Hạ Tuy, ngẫm lại lúc này mới ra khỏi nhà chưa được một tháng, cũng không biết đã chịu bao nhiêu cực khổ mới có thể gầy thành bộ dạng này.
Ánh mắt Hạ Phong lại mềm mại hơn một chút, lạnh giọng răn dạy Hạ Tuy một câu, "Không thể giận dỗi với người lớn."
Trong lòng Hạ Tuy đều đang nghĩ tới hai đồ vật vừa lấy được, đáp qua loa một tiếng “Ừ”, đề tài này coi như kết thúc.
Hạ Ngải nhìn thấy có chút sốt ruột, thật sự không nghĩ rằng lần này Hạ Phong lại không nói thêm gì nữa, nghĩ đến chuyện vừa rồi Hạ Tuy nói mình mờ ám, Hạ Ngải tức đỏ mắt, nhưng cũng không thể nói chuyện này trước mặt Hạ Phong được.
Hạ Ngải biết, cháu trai lớn là người cổ hủ, tuy rằng cổ hủ cũng có chỗ tốt của cổ hủ, ví dụ như bởi vì bà là trưởng bối, cho nên Hạ Phong sẽ không nói gì trái ý bà ta, đối với lão thái thái cũng hết mực cung kính.
Nhưng ở phương diện khác nếu như biết được lời của Hạ Tuy nói hôm nay, Hạ Phong khẳng định sẽ vì tị hiềm, bảo bà ta dọn khỏi nhà cũ, chính vì sợ thật sự người ngoài sẽ nói lời gì khó nghe.
Hạ Ngải ôm hận nuốt giận vào lòng, cười làm ra vẻ chủ nhân, "Tiểu Nhị à, cũng đã lâu rồi con không trở lại, sao lại không về phòng nhìn xem, anh cả của con cố ý giữ lại cho con. Tuy rằng bây giờ con không về nhà, nhưng dù sao đây cũng là nhà của con, sau này nhớ phải thường xuyên trở về. Đúng rồi, chỗ của bà nội đã lâu rồi con chưa tới, lần này bà nội của con cũng sẽ trở về, đến lúc đó nhất định phải dập đầu nhận sai với bà nội nha."
Hạ Ngải đang cố ý chọc giận Hạ Tuy, Hạ Tuy lại không để ý tới, quay đầu nhìn Hạ Phong, "Anh cả, bà nội lúc nào thì về? Có cần tôi tới viện dưỡng lão đón không?"
Hạ Phong đưa tay kéo kéo cà- vạt, "Không cần, cũng gần về tới rồi, chú đi theo anh lại đây, anh có lời muốn nói với chú."
Hạ Tuy gật đầu đi theo, hai anh em đều không tiếp chuyện với Hạ Ngải, khiến Hạ Ngải tự cảm thấy mất mặt.
Hạ Phong mang theo Hạ Tuy vào phòng của mình, bảo Hạ Tuy ở gian ngoài chờ hắn, hắn đến phòng thay đồ ở gian bên trong thay quần áo, đổi một bộ quần áo thoải mái mặc ở nhà.
"Ở bên ngoài thế nào?"
Hạ Phong kéo kéo cổ áo sơ mi, không có cà- vạt, Hạ Phong rõ ràng có chút không quen.
Hạ Tuy gật đầu nói còn tạm.
Hạ Phong nhìn chằm chằm Hạ Tuy một lúc, đột nhiên mở miệng hỏi hắn, "Thoạt nhìn chú có vẻ không giống trước kia."
Nếu không phải khuôn mặt này vô cùng tương tự với hắn, Hạ Phong đã nghi ngờ người này không phải em trai của mình.
Trong lòng Hạ Tuy khẽ động, cười như có như không, "Anh nhìn thấy, có lẽ người khác cũng nghĩ vậy. Hạ Phong, năm tôi sinh ra hẳn là anh cũng năm tuổi rồi, có trí nhớ rồi đúng không?"
Hạ Phong lớn hơn Hạ Tuy năm tuổi, năm Hạ Tuy bảy tuổi, vợ chồng Hạ gia ngoài ý muốn qua đời, lúc ấy Hạ Phong mười hai tuổi, được Hạ lão thái thái và Hạ Ngải chăm sóc lớn lên, mà Hạ Tuy thì bị toàn bộ người thân thậm chí tới cả người hầu ở Hạ gia cô lập không nhìn tới.
Lúc đầu Hạ Phong còn khóc nháo đòi tìm em trai chơi, không biết bị Hạ lão thái thái cùng với Hạ Ngải dạy dỗ tư tưởng gì, có một ngày Hạ Phong tức giận chạy tới níu áo Hạ Tuy áo gào rống lung tung, từ đó về sau Hạ Tuy mới bảy tuổi đã không có người thân.
Hạ Phong cau mày, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Hạ Tuy, không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt chợt lóe, sau đó lại lắc đầu bỏ qua.
"Quan hệ của chú với Giang Húc rất tốt sao?"
Hạ Phong chủ động bỏ qua chủ đề trước kia, Hạ Tuy cũng không hỏi nữa, từ chối cuộc trò chuyện này, "Tôi đã cắt đứt quan hệ với Hạ gia, mặc kệ là về tình cảm hay về số mệnh, nếu cần, quan hệ trên pháp luật muốn cắt đứt cũng chỉ cần tôi nói một câu."
Hạ Tuy không quan tâm những thứ quanh co của chính trị này kia, nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu, tin rằng các ban ngành liên quan đều muốn hắn tứ cố vô thân, trong lòng chỉ có đại đạo và chính nghĩa.
Như vậy có thể giữ văn phòng hỗ trợ xã hội ở vị trí trung lập, sẽ không thiên vị bất cứ một thế lực hay một cá nhân nào.
Điều này trong mắt Hạ Phong, lại giống như uy hiếp, lúc này sắc mặt trầm xuống, có chút trách móc, "Hành vi lúc trước của chú vốn đã sai trái, chính là muốn chú ra ngoài cảm nhận một chút cuộc sống khó khăn. Hai mươi mấy năm qua Hạ gia cho chú cuộc sống sung túc không phải để chú tiếp tục làm bậy, đã sắp ba mươi tuổi rồi sao còn không hiểu chuyện như vậy."
Hạ Tuy đưa tay ra dấu ngừng lại, không muốn tiếp tục nói chuyện với Hạ Phong, "Hạ Phong, mặc kệ anh đang xúc động hay là không hiểu chuyện, chỉ cần hiểu một điều, tôi không nợ Hạ gia. Nếu còn muốn ăn tết, tôi không hy vọng nói chuyện lại biến thành cãi nhau."
Còn là cãi nhau không có ý nghĩa gì.
Nói chuyện với người có quan hệ thân nhân quả thật là tốn sức, còn tốn sức hơn cả bắt lệ quỷ, quả nhiên không thể sinh hoạt trong gia đình, nếu mà có sẽ nảy sinh đủ thứ chuyện nhà chuyện cửa.
Hạ Tuy nghĩ bản thân mình một lòng theo đuổi đại đạo, không có khả năng sẽ thành gia lập nghiệp, trong lòng thở phào một hơi.
Hạ Phong cố nhịn xuống, tuy rằng vẻ mặt rất xấu, nhưng vẫn nhịn không nói nữa, xoay người ra khỏi phòng.
Hạ Phong và Hạ Tuy một trước một sau xuống lầu, sắc mặt hai người đều không tốt lắm, Hạ Ngải đang sắp xếp bữa trưa cũng thở phào, thuận mắt liếc nhìn Hạ Tuy với vẻ đắc ý và khinh miệt.
Mặc kệ Hạ Tuy trở thành thế nào, chỉ cần quan hệ giữa hắn và chủ gia đình là Hạ Phong vẫn căng thẳng, vậy thì nhất định sẽ không chiếm được chỗ tốt gì.
Chờ sau khi Hạ Phong lớn tuổi một chút, hai đứa con của bà ta có thể vào Hạ thị làm việc, làm việc chừng mười năm nữa, ở lâu hơn thì có thể biến Hạ gia thành nhà của mình rồi.
Còn chuyện Hạ Phong cưới vợ sinh con? Hạ Ngải vẫn rất tự tin với thủ đoạn của mình, cùng lắm thì lén lút cho hai vợ chồng Hạ Phong uống chút thuốc đoạn tử tuyệt tôn là được.
Hạ Tuy và Hạ Phong tan rã trong không vui, hai người mạnh ai nấy ngồi trong phòng khách, lần này chị Chu và Hạ Ngải không dám ở trước mặt Hạ Phong lại không để ý Hạ Tuy, nói thế nào Hạ Tuy vẫn là cậu hai nhà họ Hạ, nói lời khó nghe hơn, Hạ Tuy ở nhà cũ, địa vị còn danh chính ngôn thuận hơn Hạ Ngải.
"Thái, Từ Thái Thái, Từ thiếu gia và Từ tiểu thư về rồi, Từ tiên sinh nói công ty có việc, giữa trưa không về được."
Chị Chu đi tới cung kính nói chuyện với Hạ Ngải, vốn quen miệng muốn gọi "Thái thái" , nhưng đảo mắt nhìn thấy Hạ Phong và Hạ Tuy ngồi bên cạnh, chị Chu rung rẩy vội sửa lại xưng hô.
Đáng tiếc thay đổi như vậy lại dễ làm người ta chú ý hơn, Hạ Phong nghe mà nhướng mày, "Sao lại đột nhiên thay đổi xưng hô rồi?"
Nghe còn cảm thấy không được tự nhiên.
Hạ Ngải trong lòng cũng có một cái gai, trên mặt có chút mất tự nhiên, cố tình muốn cướp lời của Hạ Tuy, "À, đây không phải là hôm nay nhìn thấy Tiểu Nhị, đột nhiên nhớ tới Tiểu Phong cũng trưởng thành rồi, hai năm nay cũng nên cưới vợ sinh con, người làm trong nhà không hiểu chuyện, xưng hô thái thái cũng quá loạn danh phận, nên cô nghĩ vẫn nên để bọn họ sớm gọi cho chính xác, miễn cho về sau cháu dâu vào cửa sẽ có tâm lý không thoải mái."
Hạ Phong còn chưa có kết hôn mà Hạ Ngải đã xem như đánh trận vậy, cũng không phải Hạ Ngải cố ý, nhưng mà bà ta đã quen rồi, không sửa được bệnh cũ.
Chị Chu bên cạnh vội vàng gật đầu, cười cười nhận sai, "Là người làm chúng tôi không đủ lanh lợi, hại Từ thái thái bận tâm."
Một tiếng Từ thái thái này, khiến Hạ Ngải nghe mà trong lòng không thoải mái, giống như có người đang nhắc nhở bà ta, nơi này là Hạ gia, Từ thái thái như bà làm sao ngang nhiên chiếm quyền như chủ nhân trong nhà này
Hạ Ngải cười giả lả, "Cô đi xem Lũng Uyên và Tiểu Ngư, đi học nguyên buổi sáng, phỏng chừng là mệt lắm rồi."
Nói đến việc đi học của hai đứa em họ, vẻ mặt Hạ Phong hơi hòa hoãn, gật đầu với Hạ Ngải, "Bây giờ cố gắng một chút, sau này sẽ gặt hái được nhiều thành công."
Hạ Ngải có hai con, con trai Từ Lũng Uyên năm nay mười lăm tuổi, vừa thi xong chuẩn bị lên cao trung (cấp ba), nhưng mà thi không tốt lắm, Hạ Ngải lén lút lợi dụng quan hệ của Hạ gia đút lót chút tiền, lúc này mới thuận lợi được ở lại học trường quý tộc, kết quả học tập đương nhiên cũng lừa gạt Hạ Phong.
Con gái Từ Đáo Ngư mười ba tuổi, thoạt nhìn ngược lại tính tình ngoan ngoãn lanh lợi, học tập cũng không tệ, đáng tiếc bị mẹ của nó giáo dục nhiều năm, nên sinh ra thói coi thường người khác.
Bởi vì Hạ Phong tư tưởng bảo thủ cổ hủ, cảm thấy thân là học sinh nên cố gắng học tập, vì lấy lòng Hạ Phong, Hạ Ngải ép con gái cho dù không đạt kết quả tốt nhất, nhưng nhất định phải làm ra vẻ đã nỗ lực hết mình.
Lúc này hai anh em vừa đi học thêm trở về, ủ rũ như trái cà héo than đói bụng.
Nhìn đồng hồ, cũng đã gần mười một giờ sáng, Từ Lũng Uyên và Từ Đáo Ngư chạy chậm đến phòng khách, Từ Lũng Uyên ngoan ngoãn gọi Hạ Phong một tiếng biểu ca, sau đó liền kênh kênh mặt ngồi vào bên cạnh.
Từ Đáo Ngư cười tủm tỉm nằm nhoài lên tay vịn sô pha chỗ Hạ Phong ngồi, ra vẻ thân thiết nũng nịu chào Hạ Phong một tiếng, sau đó có chút yếu ớt làm nũng, "Đại biểu ca, hôm nay bên ngoài thật là nóng, lúc xuống xe em có cảm giác mình sắp bị nắng làm bốc hơi luôn, đại biểu ca, anh xem mặt của em có phải phơi nắng đen rồi hay không?"
Từ Đáo Ngư nhìn trúng một bộ trang phục hàng hiệu mới ra, nhiều năm rồi Từ Đáo Ngư đã quen thói muốn gì xin nấy chỗ Hạ Phong, bởi vì nó biết cha mẹ thiên vị anh trai, cho dù nó có ngoan ngoãn nghe lời, một khi đề cập chuyện muốn xin số tiền lớn, chắc chắn là không được.
Vẻ mặt Hạ Phong dịu dàng đi không ít, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Hạ Tuy ngồi bên cạnh đã cau mày nhìn qua, "Hạ Phong, Từ tiểu thư đã mười ba tuổi rồi?"
Mọi người đều sửng sốt, Hạ Tuy bỏ qua những ánh mắt không kiên nhẫn đó, "Hạ gia bây giờ đã trở thành thế này sao? Hạ nữ sĩ là cô mà lại được người làm gọi là thái thái, anh em họ lại không chút kiêng dè mà thân mật như vậy, những người khác thì lại có vẻ như nhìn đã quen rồi vậy."
Nói rồi Hạ Tuy lại thở dài, bộ dạng không muốn nói nữa.
Hạt gỗ hòe trên tay lại vang ra tiếng cười ồn ào, rõ ràng là không nhịn cười được mà.
Chu Khải ngàn vạn lần không nghĩ tới lão đại nhà mình lại nói ra được những lời này, hơn nữa còn nói rất nghiêm túc.
Hạ Tuy không phải là một người có tư tưởng cổ hủ, nói như vậy cũng chỉ là để những người này lát nữa đừng để ý tới hắn, xem hắn là không khí luôn cũng được.
Nếu không phải nhìn thấy Từ Lũng Uyên liếc mắt lại đây với ánh mắt không tốt lành, rõ ràng là chuẩn bị gây sự với hắn, Hạ Tuy cũng sẽ không đột nhiên lên tiếng.
Hạ Tuy bị người ta bỏ mặc cũng không tức giận, không phải là nhát gan sợi phiền phức, mà là thật sự không để trong lòng lời nói thái độ hay bất cứ lời châm chọc nào cũng những người này.
Nhưng nếu có người cố ý gây phiền phức cho hắn, cản trở hắn làm chuyện quan trọng, Hạ Tuy cũng chỉ có thể chủ động xuất kích phòng tránh phiền phức thôi.
Hạ Phong phục hồi lại tinh thần, ngoài miệng trách cứ Hạ Tuy một tiếng "Tư tưởng xấu xa", nhưng thân thể lại theo bản năng bỏ qua Từ Đáo Ngư đang tiến về phía mình, còn sửa lại tư thế ngồi, để thân thể của mình cách xa em họ đang ngồi dựa vào tay vịn.
Tuy rằng ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng Hạ Phong cũng đột nhiên chấn động, càng nghĩ càng cảm thấy Hạ Tuy nói rất có đạo lý.
Em họ bây giờ cũng mười ba tuổi, dáng người cũng đã có những đường cong thiếu nữ, nhưng mà trước đó em họ lại thường ôm cánh tay của hắn hoặc là dán sát vào lưng hắn.
Trước kia không cảm thấy cái gì, chỉ nghĩ em họ thân thiết với hắn, nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm thấy thật sự không được tự nhiên.
Còn có người làm ở nhà cũ mấy năm nay đều gọi cô là "Thái thái", trước kia hắn còn nhỏ thì không tính, nhưng bây giờ đã là một người đàn ông trưởng thành, nếu bị người ngoài nghe được, e rằng đầu tiên sẽ nghĩ là gia chủ của Hạ gia đã lén kết hôn từ lúc nào.
Nghĩ đến hình ảnh bị người ta bàn tán xôn xao, lại dùng ánh mắt hiếu kì đánh giá, Hạ Phong càng nghĩ càng nhíu mày sâu hơn.
Từ Lũng Uyên nhìn đại biểu ca mắng Hạ Tuy, lập tức xác thái độ lần này của mình đối với Hạ Tuy, lập tức cười nhạo một tiếng, "Hạ Tuy, vương triều Đại Thanh đã diệt, tư tưởng của anh còn phong kiến như vậy, có phải đầu óc có bệnh còn chưa chữa khỏi?"
Hạ Tuy chỉ quay đầu nhìn Hạ Phong, không hé răng, duy trì im lặng, nhìn dáng vẻ là đang vô cùng khinh thường bộ dạng của bọn họ bây giờ, không chuẩn bị nhiều lời cùng đám người này.
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo trưởng: Không muốn nói chuyện với các người.
Hạ Phong: Hình như nói cũng có lý lắm, quả nhiên em trai vẫn là người Hạ gia, suy nghĩ cũng rất chu đáo, còn vô cùng cố gắng muốn giữ gìn danh dự của Hạ gia [vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi]
Cô cô và đám em họ: ... Không tốt, có tiên khí [dự cảm không lành dần dần xuất hiện]