Tuy rằng nói là cuồng hoan chấm dứt, nhưng đối với quần chúng chờ ăn dưa của Chân Hạo và Liễu Y Y mà nói, đây cũng chính là một trận cuồng hoan mới bắt đầu.
Bởi vì tám giờ tối ngày hôm sau, những nghệ sĩ dưới trướng Giải trí Đông Phương đều sẽ bị một vài paparazzi hoặc là người nổi tiếng tung ra không ít việc xấu, mỗi một việc đều treo đủ hai mươi bốn giờ, ngày hôm sau tiếp tục đăng cái khác, ngay cả Chân Hạo, Liễu Y Y thậm chí là Liễu Dương cũng không tránh khỏi.
Sự kiện đại hội vạch trần bạo nổ giải trí lần này, cộng đồng mạng gọi dễ thương là "Các bạn nhỏ ngồi xếp hàng, từng người một sẽ được phát trái cây", đương nhiên, trái cây chính là đạn, pháo đủ để bọn họ nổ tung tại chỗ.
Liễu Y Y bởi vì scandal của Chân Hạo mà cuồng loạn, nếu không có đại hội vạch trần này cô ta còn không biết Chân Hạo có mờ ám với một bạch phú mỹ, thậm chí trong vòng giao tế giới thượng lưu còn truyền ra tin tức sắp đính hôn.
Mà Chân Hạo cũng không còn kiêng nhẫn với Liễu Y Y, đều đã giải thích đó là do việc hợp tác yêu cầu, cho dù có kết hôn thì hắn cũng không yêu người phụ nữ kia, Chân Hạo quả thực không rõ người phụ nữ này lúc trước đã nói chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, yêu hắn thì cho dù làm một cây cỏ hay làm một con chó cũng cam tâm tình nguyện vậy bây giờ náo loạn là có ý gì.
Chờ đến khi lịch sử đen của Liễu Y Y trước kia tham gia tiệc tối phải nhảy nhót tiếp rượu này nọ cũng bị tuôn ra, Chân Hạo tức giận vì bị lừa gạt cũng không có lớn như trong tưởng tượng nữa, bởi vì đại bộ phận đã bị thay thế bởi sự đắc ý khi cãi nhau bắt được nhược điểm của đối phương.
Trước kia còn không cảm thấy gì, Liễu Y Y luôn luôn dịu dàng săn sóc hiểu lòng người, cái gì cũng có thể hi sinh vì hắn, nhưng bây giờ lại túm chặt hắn không buông.
Lúc trước Liễu Y Y đeo bám Hạ Tuy là hi sinh vì hắn, nhưng bây giờ nhớ tới, cùng một sự việc mà cảm nhận lại khác nhau.
Ngẫm lại người phụ nữ trong lòng mình từng có thể mỉm cười tươi sáng với một tên mập mạp ngốc ngếch, trong lòng Chân Hạo không cảm thấy ấm ức hay áy náy, mà là cảm thấy ghê tởm, còn xem thường người phụ nữ này quả nhiên là ai cũng có thể bán rẻ tiếng cười.
Bởi vì bị Liễu Y Y náo loạn đến phiền lòng, Chân Hạo trực tiếp giao bằng chứng Liễu Dương dùng quy tắc ngầm với nghệ sĩ, ăn hối lộ và bán tin tức cơ mật của công ty cho cơ quan tư pháp, nếu không phải Liễu Y Y đúng lúc dùng lợi thế (thẻ đánh bạc) uy hiếp Chân Hạo, không chừng Liễu Dương đã phải ăn cơm tù rồi.
Nhưng từ đó Chân Hạo và Liễu Y Y cũng coi như đã triệt để trở mặt, một người thì cho rằng mình tiện thể cảnh cáo hai anh em này một chút, nhưng không ngờ tiện nhân này đã âm thầm lưu bằng chứng đề phòng hắn.
Một người thì cho rằng đối phương vậy mà trở mặt vô tình đối phó với anh trai của mình, còn may lúc trước nghe anh trai nói có để lại bằng chứng gì đó, nếu không bây giờ chắc là đã rơi vào cảnh mặc người chém giết rồi.
Hai người tưởng gắn bó keo sơn đã bắt đầu nội chiến, Giang Húc bên kia lại dương đông kích tây liên hợp với người khác dìm hai chương trình gameshow đang hot của Giải trí Đông Phương, bởi vậy trên thị trường đã xuất hiện chỗ trống, tất nhiên là tùy ý bọn họ phân chia.
Tuy rằng chưa ăn được mấy ngụm bánh ngọt, nhưng Giang Húc cảm thấy vui vẻ là được.
Đã sớm không vừa mắt công ty giải trí xếp thứ hai luôn theo đuôi Giải trí Húc Dương của bọn họ sát sao, lần này có cơ hội gây sóng gió, tuy rằng không tổn thương tới gân cốt của Điện ảnh và truyền hình Đông Phương, nhưng chắc chắn đã làm suy giảm uy tín của Chân Hạo ở mảng điện ảnh và truyền hình.
Chỉ cần Điện ảnh và truyền hình Đông Phương hoặc là người trong Chân gia ngu xuẩn xuất hiện đấu tranh nội bộ, đó mới là thời cơ để cô ấy chính thức tấn công.
Hạ Tuy cũng không biết một scandal mà hắn cảm thấy không chút liên quan gì mà Giang Húc lại có thể vui vẻ bắt đầu suy nghĩ âm mưu, sáng mùng mười, Hạ Tuy tạm thời gác lại công việc, ở phòng làm việc dưới lầu chờ người của Hạ Phong phái tới.
Hôm nay là lần đầu tiên sau khi tỉnh lại Hạ Tuy đến Hạ gia, thời gian chưa đầy một tháng, Hạ Tuy đã trải qua nhiều chuyện như vậy rồi.
Tuy rằng cuối cùng không thể thuận lợi mở sạp kiếm tiền, nhưng ít nhất coi như cũng cơm áo không lo, đi lại còn có xe đưa rước, cho dù thân phận không liên quan đến Hạ gia, nhưng người trước kia chẳng được ai để ý bây giờ ít nhiều cũng là nhân tài đặc biệt của quốc gia.
Dựa theo tiểu thuyết của Chu Khải mà nói, đây chính là kịch bản xoay người kinh điển.
Chu Khải cũng muốn đi theo, nói là muốn tận mắt nhìn thấy cái gọi là Hào môn (nhà giàu lâu đời).
Lần trước tuy rằng đã đến biệt thự của Hạng Thịnh, nhưng tòa biệt thự ở Danh sơn lúc ấy chỉ là nơi vui chơi của Hạng thịnh, cũng không giúp Chu Khải có thêm chút kiến thức gì.
Hạ Tuy cũng vừa hay muốn nhờ Chu Khải giúp đỡ vài việc, bởi vì Hạ Dạ đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, Hạ Tuy chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày nhờ Chu Khải giúp đỡ.
Tự nhiên, sự việc không trâu bắt chó đi cày này chắc chắn không thể để tên quỷ Chu Khải biết được, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng đứng xem sinh hoạt trong hào môn của hắn.
Số điện thoại của Hạ Phong đã bị Hạ Tuy thuận tiện cho vào danh sách đen, vốn dĩ hôm qua muốn gọi điện cho Hạ Tuy xác nhận thời gian để tài xế đến đón, kết quả phát hiện mình bị chặn rồi, hắn tức giận đến độ đi mấy chục vòng trong phòng làm việc.
Giận xong rồi lại bảo trợ lý Trương gọi điện thoại, hắn gọi không được thì có thể dùng bất kỳ một số điện thoại nào trong công ty để gọi! Đáng tiếc Hạ Phong nhận được điện thoại của Hạ lão thái thái bên viện dưỡng lão Ngô Sơn Nguyên, sau đó đã bảo trợ lý Trương không cần gọi nữa.
Sáng sớm tới đón Hạ Tuy chính là lão Chúc – tài xế lâu năm của Hạ gia, còn chưa gõ cửa văn phòng thì đã thấy bên trong có một thiếu niên đi ra, lão Chúc cười hàm hậu vừa muốn mở miệng nói chuyện, thiếu niên đã quay đầu chạy đi như một cơn gió, xa xa còn truyền đến một câu, "Ông khoang hẵn vào, để tôi nói với sư phụ."
Lý Hải Sinh biết quan hệ của sư phụ và người nhà không tốt, bằng không lúc trước sư phụ làm sao trên người chỉ có mấy đồng tiền mà xuất hiện ở quảng trường đi bộ?
Hạ Tuy đã nói hai ngày nay vụ án của cha mẹ cậu sẽ có hồi âm, Lý Hải Sinh lúc này mới tích cực giữ cửa như vậy, ai biết thế nhưng là người Hạ gia, thật sự là mất hứng.
Lão Chúc nhìn cửa lớn có chưa kéo lưới sắt ra, rất là không vui, thầm nghĩ đây không phải là địa điểm phạm pháp gì đó chứ, bằng không tại sao nhị thiếu ngốc nghếch kia lại có thể ở đây?
Nghe nói còn làm cái gì mà trưởng phòng, phỏng chừng coi trọng tiền của Hạ gia bọn họ.
Lão Chúc là người làm ở nhà cũ của Hạ gia đã mười mấy năm, có thể nói là nhìn Hạ Tuy lớn lên .
Đáng tiếc lão Chúc lại không có cảm tình gì với Hạ Tuy, thì ra lúc Hạ Tuy còn nhỏ đã lén nghe được lão Chúc nhìn thật thà chất phác vậy mà lại lén lút nói với người làm vườn là nếu ở dưới quê bọn họ mà sinh được một thằng ngốc như vậy đã sớm vứt bỏ rồi.
Muốn vứt bỏ cũng dễ thôi, bỏ ra chút tiền bảo người lái xe chạy đến một nơi xa xôi rồi bỏ ở đó, thằng ngốc nhất định sẽ không tìm được đường về nhà.
Lời này còn làm hại Hạ Tuy thời niên thiếu gặp ác mộng mấy ngày, sau đó lại càng thêm ít nói và đa nghi, ngẫu nhiên anh cả Hạ Phong rốt cục rảnh rỗi muốn dẫn hắn đi ra ngoài chơi, Hạ Tuy cũng sẽ kịch liệt giãy dụa, sau đó run rẩy trốn vào tủ quần áo trong phòng mình, chỉ sợ bị trong nhà người tìm được sẽ mang hắn lên xe rồi ném ở giữa đường.
Nếu mà nói từ nhỏ đến lớn Hạ Tuy đều gặp người xấu, không bằng nói người có chút lương thiện đều không thể ở lâu bên cạnh hắn, Hạ Tuy thần hồn bị che lấp thân thể bị uế khí ô nhiễm sẽ không hiểu, nhưng Hạ Tuy từ cổ đại bị sét đánh đến đây lại nghĩ thông tất cả.
Lão Chúc rõ ràng cũng không biết văn phòng hỗ trợ xã hội là cái gì, ngay cả Hạ gia cũng không biết.
Hạ Tuy nghe nói người đến, mới vừa đứng dậy Chu Khải đã tích cực giúp Hạ Tuy mang ba lô hắn cố ý mua trên mạng cho Hạ Tuy xuống, bên trong còn để những đồ vật bình thường Hạ Tuy hay dùng.
Có điều bởi vì Chu Khải không thể trực tiếp cầm những đồ vật đó, cho nên đã nhét luôn cả cái túi vải rách nát Hạ Tuy hay dùng vào.
"Lão đại, anh mang theo balo đi, lỡ như Hạ gia có người muốn hại anh, chúng ta cũng có thể đánh trả. Còn có còn có, lão đại, ta cũng không thể ngồi xe của bọn họ, lỡ mà vừa đến lại trở mặt thì làm sao chúng ta trở về? Bằng không người ta còn có thể bỏ thuốc mê trong xe, hoặc là thuốc nổ không chừng."
Hạ Tuy cũng cạn lời, suy đoán Chu Khải mấy ngày nay chắc là lại đọc tiểu thuyết hào môn hoàng tử đấu tranh đoạt vị cái gì đó rồi.
Có điều nghĩ lại nếu trở mặt với Hạ gia sẽ không có xe về nhà, tỷ lệ xảy ra chuyện này cũng rất lớn, cho nên Hạ Tuy vẫn là tiếp nhận đề nghị nhiệt tình của, gọi Tiểu Uông lái xe đưa mình đi.
Tiểu Uông đã sớm chờ bên cạnh, nhìn bộ dạng Chu Khải lo lắng cái này cái kia còn tích cực khuyên bảo, coi như không uổng phí tối hôm qua chơi game với Chu Khải hắn đã nói này nói nọ dẫn lối đưa đường hơn nửa đêm.
Lão Chúc đang chờ ngoài cửa, kết quả nhìn thấy hai người xa lạ đi ra, lúc nhìn thấy Hạ Tuy lão Chúc đã sửng sốt, lại cảm thấy người này nhìn rất quen mắt.
Nhưng lão Chúc có nhiệm vụ trong người, cũng không kịp nghĩ nhiều, chất phác mỉm cười với Hạ Tuy, "Lãnh đạo, xin hỏi Hạ Tuy có ở đây không? Đại thiếu của chúng tôi hôm nay phái tôi đến đón cậu ấy về nhà.”
Tiểu Uông cười một tiếng, lúc này cũng không bày ra hình tượng một người thành thật nữa, giây lát biến thành người trong giới xã hội đen, lông mày vừa nhíu không kiên nhẫn kéo cửa sắt ra, "Mắt ông mù hay sao? Trưởng phòng của chúng tôi chính là Hạ Tuy mà?"
Lão Chúc nghĩ thầm rằng tôi biết chứ, nhưng cậu nói vậy có lợi ích gì? Chẳng lẽ còn muốn ông ta đi vào mời?
Hạ Tuy không có tâm trạng dong dài, dặn dò Tiểu Uông lái xe, "Tôi ở đây, lát nữa ông lái xe dẫn đường là được rồi, tôi ngồi xe của đơn vị đi theo."
Lão Chúc dù sao không phải người trẻ tuổi, cũng không biết sự kiện đang hot của giới giải trí Hạ nhị thiếu giảm béo xoay người trở thành nam thần, tự nhiên cũng không nhận ra Hạ Tuy.
Nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Hạ Tuy, lão Chúc sửng sốt, phản ứng không kịp đứng yên ở đó.
Hạ Tuy nghiêng người lướt qua lão Chúc, đi đến bên cạnh cửa lớn, Tiểu Uông đã lái xe trong ngõ hẻm lại đây. Gara của văn phòng ở phía sau, cả hai chiếc xe đều ở đó.
Hạ Tuy lên xe, Tiểu Uông không kiêng nhẫn vươn cổ gọi ông ta một tiếng, lão Chúc lúc này mới hồi phục tinh thần, theo bản năng khom lưng yếu ớt nói "Tới ngay tới ngay", chỉ sợ tài xế kiêm vệ sĩ của Hạ Tuy không kiêng nhẫn xuống xe đánh ông ta.
Loại người như lão Chúc, gặp người hung dữ thì lại trở nên ngoan ngoãn hẳn.
Dọc theo đường đến nhà cũ của Hạ gia ở phía đông thành phố, lão Chúc cũng không hoàn toàn tỉnh lại hẳn, thật không nghĩ tới nhị thiếu vừa béo vừa ngốc đó, sau khi giảm béo còn hoàn hảo hơn cả đại thiếu.
Nhất là ở khí chất và ánh mắt đó, đi trong một đám người cũng có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác, hạc trong bầy gà chắc dùng để mô tả người như vậy.
Lão Chúc cũng không phải chưa từng nghĩ văn phòng xã hội gì đó dùng người giả mạo nhị thiếu, nhưng mà nhìn diện mạo của Hạ Tuy, quả thật không thể làm người khác che dấu lương tâm nói đây không phải người của Hạ gia.
Lão Chúc có nghĩ thế nào thì cũng không liên quan tới Hạ Tuy, Tiểu Uông làm tài xế, đương nhiên được một quản gia khác của Hạ gia sắp xếp, Hạ Tuy được người ta dẫn đi xuyên qua một con đường nhiều cây, lúc này mới đến lầu chính.
Hôm nay ra ngoài không tiện che dù, cho nên lúc xuống xe Chu Khải đã chui vào hạt gỗ hòe trên tay Hạ Tuy, chờ lúc vào đại sảnh không gặp ánh mắt trời, Chu Khải lập tức lại chạy ra.
Nói như vậy phàm là những tòa nhà có phong thủy bình thường, những loại quỷ tà thông thường sẽ không thể đi vào, cho nên rất nhiều yêu ma quỷ quái sẽ giả vờ gõ cửa, chờ bên người bên trong mở cửa ngầm đồng ý bọn họ đi vào, lúc này mới nhân cơ hội tiến vào.
Giống như lần trước Chu Khải ở biệt thự của Hạng Thịnh ở Danh sơn vậy, chính là dùng phương pháp gõ cửa này.
Nhưng mà hôm nay Chu Khải được Hạ Tuy dẫn vào, cho nên Chu Khải cũng không có gì khó chịu, vừa vào phòng đã chọn những góc không có mặt trời chiếu tới bay tới bay lui nhìn cách bày trí trong phòng, liên tục cảm thán.
Hạ gia coi như có chút căn cơ, nghe nói Hạ lão gia năm xưa, cũng chính là ông nội của Hạ Tuy, còn được khen ngợi là Nhất đại nho thương, khi đó ở Hoa quốc có thể nói là phong quang vô hạn.
Cho nên truyền đến đời cha mẹ của Hạ Tuy, hai người luôn cẩn trọng, chỉ sợ kéo thấp uy danh của trưởng bối.
Đáng tiếc hai người này trước sau thiếu một phần quyết đoán, chỉ có thể cố gắng trì hoãn sự suy thoái của Hạ gia.
Vẫn luôn đến năm Hạ Tuy được sinh ra, tình trạng của Hạ gia bắt đầu có chuyển biến tốt đẹp, đáng tiếc người nhà họ Hạ cũng không vui mừng được lâu, hai vợ chồng Hạ gia đã bất hạnh qua đời.
Hạ thị bất ngờ chịu đả kích như vậy, trong phút chốc đã giảm 50% thực lực, sau này tuy Hạ Phong cố gắng cứu vãn, nhưng vẫn phải nhờ có liên hôn thương mại.
Bây giờ Hạ thị cũng chỉ được xem như đứng hàng thứ mười ở Hoa quốc.
Đối với rất nhiều người mà nói, có được thành tích này đã không tệ, nhưng mà tiền đề là bỏ qua chuyện năm xưa hai thế hệ của Hạ gia đã chuẩn bị mang Hạ thị vươn ra tầm quốc tế, một lần là Hạ lão gia, một lần là vợ chồng Hạ gia.
Nói là ăn tết, kỳ thật trong nhà cũ của Hạ gia cũng không có mấy người, Hạ Tuy được quản gia không nóng không lạnh dẫn tới phòng khách, phải chờ một lúc mới thấy cô Hạ Ngải khoang thai đến chậm.
Hạ Ngải năm nay hơn bốn mươi tuổi, nhưng vì bảo dưỡng không tệ, mặc dù tướng mạo không đẹp, nhưng ăn mặc lên nhìn cũng rất đẹp.
Nói đến Hạ Ngải kỳ thật cũng thật xui xẻo, cha mẹ xinh đẹp, anh trai cũng tốt tướng, vậy mà cố tình bà lại kế thừa toàn bộ khuyết điểm của cha mẹ, vẻ bề ngoài cũng chỉ coi được mà thôi.
Năm đó dượng Từ Vũ Hiên điên cuồng theo đuổi bà, chính bởi vì Hạ gia được gọi là ông vua không ngai của quyền thế và tài phú.
Từ Vũ Hiên này nói là may mắn, sau khi cưới Hạ Ngải thì cha vợ đột ngột phát bệnh qua đời, sau đó anh vợ lên cầm quyền, lại có chị dâu không thuận thảo với Hạ Ngải thổi gió bên gối, những năm tháng ấy Từ Vũ Hiên cũng không chiếm được chỗ tốt gì.
Nói ông ta xui xẻo, anh vợ và chị dâu không thân thiết với bọn họ sau vài năm cũng qua đời, cháu trai lớn tuổi còn nhỏ rất dễ dụ, Hạ lão thái thái lại là mẹ ruột của Hạ Ngải, lúc này mới coi như Từ Vũ Hiên chiếm được chút ngon ngọt từ khi cưới Hạ Ngải.
Đáng tiếc lúc này Từ gia đã suy tàn, nếm được ngon ngọt cũng không nhiều.
Hạ Ngải sớm đã biết hôm nay Hạ Phong đón Hạ Tuy về, so với lão Chúc không thể nhận ra Hạ Tuy, Hạ Ngải hiển nhiên càng thời thượng hơn, buổi sáng đã đọc được tin tức Hạ Tuy giảm béo, lúc này xuống lầu nhìn thấy Hạ Tuy cũng không kinh ngạc, ra vẻ lười biếng không muốn gặp Hạ Tuy, rất là khinh thường, "Sao lại về sớm như vậy, mọi người trong nhà người thì bận đến trường người thì bận đi làm, ôi Hạ Tuy, con không phải đã trở thành trưởng phòng gì đó sao, ở đơn vị của con quy tắc không nghiêm như vậy à?"
Hạ Tuy liếc nhìn Chu Khải, Chu Khải hiểu ý, lập tức khôi phục bộ dạng nghiêm túc, hôm nay hắn đến đây là có trách nhiệm lớn lao, phải giúp lão đại làm chuyện lớn, Chu Khải hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang lên lầu, chủ yếu là đến phòng Hạ lão thái thái cùng với thư phòng của Hạ gia để tìm manh mối quan trọng.
Chu Khải là quỷ, đối với những đồ vật kì lạ vẫn có thể cảm nhận được một chút, tuy rằng có thể sẽ không nhờ cậy được nhiều như Hạ Dạ.
Nhớ tới Hạ Dạ, Hạ Tuy nhịn không được thở dài, đưa tay sờ soạng một chút hạt gỗ hòe của Hạ Dạ trên cổ tay trái.
Hạ Ngải thấy Hạ Tuy vậy nhưng không thèm ngước mắt nhìn bà ta, trong lòng buồn bực, cộp cộp giẫm giày cao gót lắc mông bước từ trên lầu xuống, đột nhiên cảm thấy bên người giống như có cơn gió lạnh lướt qua, Hạ Ngải nhịn không được ôm lấy cánh tay nổi da gà, nghi hoặc tại sao vừa rồi lại lạnh giống như xương sống đều muốn đông cứng lại.
Bây giờ cũng mới đầu tháng tám, còn chưa đến mức nhiệt độ hạ xuống nhanh như vậy chứ?
Hạ Ngải bị cơn gió âm khó hiểu đột nhiên lướt qua, những lời vừa rồi nghẹn trong lòng cũng không nói ra được, tiếp tục bước xuống lầu, nhưng trước sau vẫn không thể nhìn ra khí thế như vừa rồi nữa.
Có khí thế hay không cũng không sao, dù sao kẻ trước mặt cũng là một tên ngu xuẩn, Hạ Ngải đi đến trước mặt Hạ Tuy, có người hầu rất là ân cần bưng lên cho Hạ Ngải trà dưỡng sinh bổ khí bổ huyết và một đĩa trái cây.
Thật sự chỉ có một đĩa nhỏ, vừa nhìn đã biết không có phần của Hạ Tuy.
Hạ Ngải ra vẻ tao nhã ngồi xuống, bưng chén trà tinh xảo lười biếng uống một ngụm, giương mắt "A da" một tiếng, "Coi coi đám người hầu không tận tâm này, cậu hai đã về cũng không biết ân cần hầu hạ, chị Chu, mau rót trà cho cậu hai!"
Hạ Tuy mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vẫn còn bất động như núi, tùy ý Hạ Ngải diễn kịch một mình.
Chị Chu là một người phụ nữ mặt to mũi hếch, nghe vậy rất là khó xử, "Thái thái, không phải người hầu chúng tôi không tận tâm, mà là bây giờ trong nhà không có đồ uống cậu hai thích uống, bà cũng biết mà, trong nhà ngoại trừ cậu hai, cũng không có ai thích uống những loại nước có gas đó."
Hạ Ngải cười một tiếng, liếc mắt nhìn Hạ Tuy, Hạ Tuy đột nhiên đứng lên, "Không làm phiền hai vị diễn tuồng nữa, tôi đi lên trước chờ Hạ Phong là được."
Nói xong câu kia, quay đầu ánh mắt bình tĩnh nhìn Hạ Ngải, "Hạ nữ sĩ, căn phòng trước kia của tôi ở Hạ gia có còn không?"
Hạ Ngải bị hỏi đến ngẩn ra, có chút nghi ngờ, "Đương nhiên là còn."
Nếu đến phòng của Hạ Tuy cũng bỏ đi, Hạ Phong cũng không phải kẻ khờ, đến lúc đó Hạ Ngải cũng không chiếm được chỗ tốt gì, chẳng qua đã lâu rồi không để người ta vào quét dọn, lấy cớ rằng, cậu hai không thích mọi người đụng vào đồ vật của hắn.
Hạ Tuy gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, không muốn tiếp tục ở lại xem diễn nữa, có điều lúc đi ngang qua chị Chu thì dừng lại, có lòng tốt nhắc nhở, "Về sau người làm trong nhà thì nên chú ý cách xưng hô, Hạ Phong còn chưa có kết hôn, lại gọi Hạ nữ sĩ là thái thái, khó tránh khỏi sẽ làm người ta hiểu lầm cô cháu Hạ gia có cái gì mờ ám."
Hạ Ngải kinh ngạc nhìn Hạ Tuy lên lầu, lúc phản ứng lại thì tức đến đỏ mặt, quay đầu không dám tin nhìn chị Chu chỉ vào Hạ Tuy, "Nó, nó nói cái gì? Nói tôi..."
Nói chuyện đó bà đều ngại không nói được!
Nhưng có tức giận cũng phải nghĩ lại, cho dù lúc đó bà có nói với Hạ lão thái thái hoặc là Hạ Phong thì bản thân cũng không có lý.
Trước kia bọn họ cũng không chú ý tới điều này, lúc ấy Hạ Ngải chỉ nghĩ muốn xem nhà cũ của Hạ gia trở thành nhà của mình, cho nên đám người hầu kêu bà là Hạ thái thái, Hạ Ngải mới không phản bác, cứ như vậy tiếp nhận cách xưng hô này.
Bây giờ nghĩ lại, quả thật đúng như lời Hạ Tuy nói.
Hạ Ngải tức giận đến làm rơi chén trà trên tay, không còn chút bộ dáng quý phu nhân tao nhã như vừa rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo trưởng: Tôi một lòng hướng đạo, Thiên đạo bất diệt tim tôi không thay đổi
Thiên đạo: Sợ quá, cầu xin ngươi tìm người khác đi chúng ta không có khả năng, đã sắp xếp tìm vợ cho ngươi rồi cầu xin ngươi không cần mãi nhớ thương ta ! ! !
Giang tổng: Quyết định là để em bao nuôi anh
Quốc gia: Ngại quá người này phải nộp lên quốc gia
P/s: nộp lên quốc gia, cái này là nghiêm túc đúng không?