Chương 7: Huệ Đế
Nguyễn Lão thấy Vệ Thanh như vậy, cả người như rơi vào hầm băng vậy. Áp lực vô hình ập đến khiến toàn thân tê cứng, ngay cả mở miệng nói cũng trở nên khó khăn vô cùng.
Chỉ là vào lúc này tất cả đột nhiên tán đi, mọi thứ trở lại bình thường. Vệ Thanh cũng trở về vị trí thiền của mình, hai mắt cũng nhắm lại. Một lúc lâu sau dường như ổn định tâm tình mới cất giọng:
-"Đột nhiên tâm trạng thật không tốt. Khiến Nguyễn Lão giật mình."
-"Không dám, không dám ". Nguyễn Lão cười khổ không thôi.
Làm người cầm quyền thế tục đã nhiều năm. Tin tức linh thông, kiến thức cũng rộng hơn nhiều người. Nguyễn Lão biết có rất nhiều thứ không cùng đẳng cấp, thế tục không cách nào so sánh. Chỉ là không ngờ cách biệt đáng sợ đến vậy. Nguyễn Lão đôi khi cũng muốn theo đuổi một chút nhưng là đã quá muộn. Cũng chỉ có thể ve vuốt chút da lông mà thôi. Kéo dài tuổi thọ, tăng cường sức khoẻ chứ xa xa k tài nào cứng rắn đi con đường này. Cũng là nột nỗi tiếc hận. Nguyễn Lão bỏ ra thật nhiều cho cháu gái đi con đường này cũng chỉ là gieo chút hi vọng sau này sẽ có cải biến nào đó...
-Trở về chuyện chính đi thôi. Nguyễn Lão đã muốn biết một chút, vậy ta cũng bật mí một chút.
-Xin rửa tai lắng nghe. – Nguyễn lão trịnh trọng.
-Năm đó, Huệ Đế đang như mặt trời ban trưa, rực sáng vô cùng. Tứ quân chúng ta đi theo Huệ Đế cũng là vinh quang vô hạn. Đánh đâu thắng đó, bách chiến bách thắng, khắp thiên hạ có kẻ nào dám nghịch ý. Thiếu một chút thời gian nữa thôi, chúng ta đã nhất thống thiên hạ, đem tất cả địch nhân dẫm xuống chân, đem thủ cấp chúng treo dươi đại kỳ. Chỉ là đúng vào thời điểm quan trọng ấy. Huệ Đế đột ngột ra mật lệnh cho Âm quân bọn ta lặng lẽ rời đi thi hành một nhiệm vụ…
Một lần nữa Vệ thanh như chìm vào hồi ức xa xưa…
-Vệ Thanh, lần này ta có một nhiệm vụ vô cùng quan trọng giao cho Âm quân các ngươi đi thi hành. Nhiệm vụ này, nguy hiểm vô cùng, có thể là cửu tử nhất sinh. Trăm đi không một người trở về. Các ngươi là chi tinh nhuệ mà ta yêu quý nhất, cũng tin tưởng nhất. Nên lần này, ta cho phép các người được quyền lựa chọn Nhận hoặc từ chối nhiệm vụ này.
Vệ thanh quỳ bái:
-Chủ công, xin cứ ra lệnh. Dù là núi đao, biển lửa, dù là âm tào địa phủ. Chỉ cần là Chúa công ra lệnh một tiếng, Âm quân chính là muôn c·hết không từ.
-Tốt! Có một lời này của ngươi. Ta an tâm, ta thực sự có thể an tâm rồi….
Nam tử nói xong lời đó, ngửa mặt lên trời mà cười dài. Trong tiếng cười, vang vọng một nỗi niềm khó tả, như tiếc nuối lại như trút được bao muộn phiền…
-Nhận chỉ lệnh của Huệ Đế, chúng ta tức tốc đi thi hành. Nơi đó đúng như Huệ Đế nói, hung hiểm vô cùng, quỷ dị vô cùng. Chúng ta….- Vệ thanh cúi mặt thở dài..
Nguyễn Lão vẫn im lặng lắng nghe.
-Trải qua rất nhiều sóng gió, cuối cùng chúng ta hi sinh hết 8 phần quân số, cũng không phụ lòng Huệ Đế đạt được thứ chúng ta cần. Nhưng khi chúng ta trở về, tất thảy như tiêu thất. Những huynh đệ, người thân, những vinh quang vô han tưởng như chờ đón chúng ta đều biến mất…
- Khi đó đón chờ chúng ta là địch nhân đã vào lúc cực thịnh nhất. Dù không thể tin tưởng những điều đã xảy ra, cũng rất muốn trả thù, nhưng cũng chỉ có thể đành ẩn nhẫn. Lặng lẽ che dấu tung tích, rồi điều tra những chuyện đã xảy ra. Chúng ta muốn biết vì sao Huệ Đế băng hà.
- Ngần ấy năm, điên cuồng đào bới. Cuối cùng có một tin tức giá trị. Chính là trước khi Huệ Đế xảy ra chuyện. Huệ Đế từng đến một nơi…
Nguyễn lão giật mình:
-Phong Nha Động Thiên.??
Vệ Thanh mỉm cười:
-Vệ lão thật thông minh. Đúng như vậy!
Nguyễn lão khuôn mặt càng trở nên khó coi. Xem chừng mọi thứ đang dần mất kiểm soát thực sự.
-"Cho nên, Vòng xoáy ở Phong nha không chỉ các vị hiếu kỳ mà chính ta cũng vô cùng hiếu gì. Được rồi, lời cần nói cũng đã nói, giờ ta cần thời gian yên tĩnh lại, đành tiễn Nguyễn Lão ra về vậy. Dịp khác chúng ta tâm sự tiếp. "
-"Vệ trưởng nói vậy ta cũng không tiện ở lại nữa. Khi nào vệ trưởng tốt ta sẽ lại tới thỉnh giáo " . Nói xong liền lui bước ra ngoài. Chỉ là đi gần tới cửa ra Vệ Thanh nói vọng tới:
-"Rất sớm thôi, thế giới hôm nay sẽ không còn là chính nó nữa. Thiên biến, địa biến, nhân biến. Thế tục phồn hoa này cũng chuẩn bị đón chào hoặc tân sinh hoặc tận thế. Nguyễn Lão tự lo cho tốt, nên làm gì thì làm đi thôi. Tận lực mà làm, giữ lại cũng vô ích." -Nói xong liền im lặng nhập thiền..
Nguyễn Lão bước chân như c·hết lặng lại. Trong lòng như có đá lớn đè xuống. Vừa muốn hỏi thêm gì đó nhưng biết là đã không còn phù hợp nữa nên chỉ đành thở dài một cái rồi vội bước ra ngoài.
Nguyễn Lão đi rồi nam tử mới mở mắt ra, chỉ là trên gương mặt nơi khoé mắt chợt có giọt lệ lăn dài. Giọt lệ cứ thế lặng lẽ lăn xuống cho đến khi nó rơi xuống mặt đất. Âm thanh thanh thúy vang lên như chén ngọc va vào nhau vậy. Cả không gian như tràn ngập nỗi bi thương. Nếu có người xuất hiên lúc này sợ rằng cũng bị bầu không khi đau buồn u uất này khiến phát điên mà t·ự s·át. Nam tử này đã đạt tới trạng thái có thể phóng xuất tâm cảnh của chính mình.
Chỉ là giọt lệ đó cũng nhanh chóng phiêu miểu vào trong hư vô, nam tử tự nói một mình:
-"Nam nhi chi lệ, quý tự châu ngọc. Đã qua bao lâu, không ngờ có một ngày ta lại thấy chính mình rơi lệ. Huệ Đế à Huệ Đế...năm ấy rút cuộc là thế nào, dù ta đã huy động hết mọi thứ trong khả năng nhưng đều tra không ra một chút manh mối nào... Tất cả những gì còn lại chỉ có Đao này..."
Vệ Thanh nhìn về nơi hồ nước nhỏ tĩnh lặng. Hồ nước bắt đầu nhộn nhạo từng luồng sáng đan xen mà lên hình thành một đồ án. Đồ án này tách ra từ bên trong trống rỗng một thanh bảo đao hiện ra. Đao vưà hiện như hoả long gào thét, thiêu đốt không gian, lại xen lẫn khí tức băng lãnh, tuyệt tình, lạnh thấu tâm can.
Vệ thanh ngắm nhìn thanh đao đến mê mẩn, lại như có ngàn vạn hồi ức ùa về.
-"Viêm Long Đao, chân mệnh bảo đao của Huệ Đế. Năm tháng vô tình, thần tính vẫn tại. Chỉ là đao ở đây người đang ở đâu? Điều gì đã khiến Huệ Đế buông xuống Chân Mệnh Đao của chính mình.? Ngươi có thể nói cho ta biết không ? " Vệ Thanh cứ lẩm bẩm một mình.
Còn thanh đao sau khi xuất hiện cũng không phát ra thêm bất kỳ dị động nào. Lặng lẽ lơ lửng nơi đó, âm trầm bất động.
Thế tục lúc này loạn cục cũng dần nổi lên. Không ít thế lực trong ngoài bắt đầu mượn năm vòng xoáy tiến hành m·ưu đ·ồ của chính mình. Kẻ thì dèm pha rằng: “Thiên đang giận giữ, sắp giáng t·ai n·ạn, trừng phạt chính quyền thời này”. Kẻ thì cho rằng: “Có người làm ác khiến thần nhân tức giân trời cao bất bình nên sắp phái thiên binh thiên tướng hạ phàm cứu giúp dân lành”.... Vạn vạn các lời đồn thổi liên tục không ngừng được thêu dệt. Trên bầu trời năm vòng xoáy lớn vẫn chậm dãi chậm dãi xoay tròn. Càng khiến lòng người hoang mang tột độ.
Chính quyền thì cũng chỉ có thể đơn thuần vỗ về an ủi, cố gắng giảm bớt những lời đồn. Chứ cũng không có phương cách khả thi nào giải quyết triệt để tình trạng này.
-"Không nhanh xử lý chắc sẽ loạn mất "
-"Loạn là chắc...nghe nói Nguyễn gia ở Nam Hạ đang cho người đi du thuyết khắp nơi.."
-"Thật vậy ? Chuyện này không đùa được đâu. Cẩn thận cái miệng lại rước lấy tai họa, có khi mất cả mạng "
-"Có gì phải sợ, tất cả đều thật. Không chỉ Nguyễn Gia đâu bát đại gia tộc cầm nắm quyền lực lớn đều rục rịch cả rồi."
Dân chúng bình dân ồn ào xì xào bàn ra tán vào. Thời đại truyền thông mạnh mẽ, tin tức ít vật cản này. Con người cũng trở nên nhạy bén hơn nhiều. Chỉ là có nhiều thứ dù có hiên đại thế nào cũng đều vượt khỏi khả năng nhận thức của con người.
Nhiều người tinh tế hơn một chút chỉ im lặng không nói, ngồi chờ xem vở kịch hay.
Nguyễn Lão trở về đến nhà, thì lũ lượt các báo cáo cũng kéo đến đặt trước mặt ông. Nhìn đống tài liệu này, nguyễn lão chỉ thở dài “Ta đã già, muốn an hưởng chút tháng năm êm ả cũng không được. Phiền phức cứ mãi không thôi.”
-" Người vốn không thể vô tình. Những năm tháng qua vì trăm họ an vui cũng đã bớt đi thiết huyết. Lại có kẻ chưa gì đã nghĩ ta sức cùng lực kiệt. Mới thoáng vậy thôi đã định dậu đổ bìm leo, chó trèo lưng hổ. Nực cười thực sự, thôi thì cũng gặt hái một chút dọn dẹp đống rác rưởi này để sạch đường rảnh tay đón t·ai n·ạn tới. "
-"Thiên đạo vô tình, cũng không nên trách cứ ta. Do các ngươi tâm địa không tốt trước mà thôi. "
Nguyễn Lão nhấc máy gọi điện :
-"Giăn lưới"
Chỉ một câu ngắn gọn rôi úp máy. Chỉ là ít người biết rằng. Chỉ một câu ngắn gọn này đã bắt đầu cho một tràng diện hoành tráng có một không hai trong lịch sử.
Một hồi thịnh yến tàn khốc mà không có bất kì ai ở thời đại này mường tượng ra nổi.
-CTCV-