Chương 6: Vệ Quân nguồn gốc.
Vệ quân trụ sở, trong một căn phòng rộng lớn, giữa phòng là một hồ nước nhỏ, lung linh, phẳng lặng, cho người khác cảm giác êm dịu thư thái vô cùng. Chỉ là nước trong hồ nhỏ này nếu chăm chú nhìn lâu lại như ngũ sắc tuần hoàn chứ không thuần túy là nước nữa. Hơn nữa nó cũng cho người ta cảm giác nó như một thứ sinh vật sống đang ngủ say vậy. Hầu hết những người từng có mặt trong căn phòng này đều cho ra một nhận xét như vậy.
Căn phòng này cũng là nơi Vệ Quân hội nghị đưa ra các quyết sách quan trọng. Hôm nay, cả căn phòng yên tĩnh chỉ có một người đang ngồi trong phòng, nơi vị trí ghế thủ toạ. Một năm tử đang nhập thiền, nhìn sơ qua dáng dấp son trẻ, thân hình thon gầy, mặc trang phục đạo gia. Cho người ta cảm giác xuất trần vô dục vô cầu. Chỉ là nơi gương mặt người này lại cho người nhìn cảm giác không thực. Như mộng ảo, như không hề tồn tại. Nhìn thoáng qua thì cảm giác vô cùg dễ nhớ nhưng thoáng chốc sau lại không thể nhớ rõ là như thế nào và phải miêu tả ra sao...
Người này chính là Vệ quân Thủ lĩnh "Vệ Thanh ".
Lúc này Vệ Thanh như cảm giác được gì đó liền mở mắt nhìn về hướng cửa cất giọng:
-"Nguyễn Lão giá lâm, sao lại không vào?"
-"Chà, không hổ Vệ quân thủ lĩnh, từ khoảng cách như vậy đã cảm giác được ra ta. Khâm phục! khâm phục! ". Nguyễn Lão vừa cười vừa nói đi vào...
-"Chút bản lĩnh nhỏ thôi, không đáng nhắc đến. Nguyễn Lão tới là vì ?"
-"Người thẳng thắn không nói chuyện vòng vo. Ta nhận tin tức từ người phát ngôn, nên đến đây hỏi ngươi thêm một chút, giải khai mấy nghi vấn trong lòng..."
-"Ồ...! Mời Nguyễn Lão tự nhiên. Trong phạm vi cho phép ta sẽ trả lời thành thật.." Nam tử từ tốn nói.
Nguyễn Lão hít một hơi sâu:
-"Chuyện năm vòng xoáy lớn, Vệ quân biết được bao nhiêu chân tướng? Ta muốn biết chân tướng thực sự ". Nguyễn lão dường như nhấn mạnh hơn vào hai chữ “ Thực sự”.
Nam tử hai mắt chợt nhắm lại, im lặng một lúc mới trả lời:
" Bảy phần! Còn chân tướng thực sự. Sợ rằng Nguyễn Lão phải tự mình tìm hiểu. Nguyễn Lão hẳn rõ ràng, Vệ quân bên ngoài mặt là tổ chức thuộc chính quyền. Nhưng thực chất chúng ta không thuộc về thế tục. Giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác mua bán mà thôi. "
Dù không nhìn rõ gương mặt nam tử nhưng trong lời nói người ta có thể mường tượng nam tử đang ẩn ý cười.
Nguyễn Lão thì trái ngược dù rằng rất cố gắng điềm tĩnh nhưng Nguyễn Lão biết mình hoàn toàn không có chút khả năng kiểm soát nào với tổ chức này.
Vệ quân từ khi xuất hiện đến nay vẫn luôn thần thần bí bí, dù có cố gắng điều tra thế nào cũng đều không đem lại kết quả. Nhưng năng lực làm việc của Vệ quân thì tuyệt không thể chê, có thể coi là nhất tuyệt .
Đôi khi Nguyễn Lão cũng tự cảm thấy thèm khát có một tổ chức như Vệ quân trong tay. Như vậy thật sự giảm bớt được rất nhiều thứ đau đầu.
-"Đúng, ta rõ ràng .." Nguyễn Lão gật đầu đồng tình.
-"Chỉ là, không biết nếu ta muốn mua cả bảy phần chân tướng kia cần trả cái giá thế nào. Vệ Thanh huynh đệ cho một cái giá thẳng thắn đi..." -Nguyễn Lão hạ thấp tư thái nói.
-"Nguyễn Lão gọi ta là huynh đệ thật khiến ta cảm giác được vinh hạnh. Chỉ là 2 chữ huynh đệ này ta không dám nhận nha. Còn về giá, ta không nói quá chứ chỉ một phần tin tức này thôi, có bán một nửa quốc gia này đi sợ cũng không mua nổi. "
Nguyễn Lão sắc mặt khó coi nhưng cũng chỉ im lặng lắng nghe. Sống nhiều năm như vậy, nam tử này là kẻ khó nói chuyện nhất Nguyễn Lão từng gặp. Cứng không được, mềm không ưa, gì cũng không cần. Thật làm người ta phiền muộn. Chỉ là giờ buộc vào thế phải hợp tác. Nếu không nhịn chắc Nguyễn Lão muốn trong tíc tắc biến mất khỏi nơi này để đỡ tức điên lên.
-"Phần tin tức chúng ta thông qua người đại diện đưa cho Nguyễn Lão đó là đã rất nể tình hơp tác giữa chúng ta nhiều năm qua. Nguyễn Lão hẳn rõ ràng..."
-"Rõ ràng, tất nhiên rõ ràng.. Chúng ta tự biết tự hiểu. Chỉ là, lần này có chút đặc thù. Ta luôn cảm giác bất an không thôi, Vệ đoàn trưởng có thể chỉ cho ta một con đường sáng chứ..."
Đây đã là tư thế thấp nhất, vứt bỏ cả mặt mũi để cầu cạnh người khác. Nhiều năm nắm đại quyền như vậy chưa bao giờ Nguyễn Lão nhún mình trước ai. Duy lần này thực sự không nhún không được.
Nam tử cũng tỏ ra khá ngạc nhiên:
-"Nhiều năm quen biết thật khó có một lần thấy Nguyễn Lão thấp giọng đến vậy. Làm ta cũng mở rộng tầm mắt. "
-"Thôi được, nếu đã Nguyễn Lão mở lời đến vậy ta cũng nên tỏ chút thiện chí, coi như đáp lại..."
-"Còn mong Vệ Trưởng chỉ điểm ". Nguyễn Lão mừng ra mặt, biết rằng việc mình làm có hiệu quả.
-"Chỉ điểm thì không hẳn. Chỉ là Nguyễn Lão biết Vệ quân chúng ta xuất thân thế nào và có con đường ra sao chứ. Nhiều năm cố gắng tìm hiểu như vậy có lẽ cũng được một chút gì đó chứ.." Nam tử khẽ cười.
-"Cái này..." - Nguyễn Lão thật khó trả lời.
-"Chúng ta chỉ biết Vệ quân không thuộc về thế gian tổ chức. Không tham gia thế tục phân tranh, không ham vinh hoa, không cầu phú quý. Chỉ thuần túy thu thập thông tin, bí sử, dị truyện, truyền thuyết, dã sử...những thứ đa phần đã thất truyền hoặc chìm vào dòng chảy lịch sử. Còn để làm gì, ta không rõ ràng. "
Nam tử gật gù:
-"Nguyễn Lão quả thật là một người cầm lái giỏi. Nhiều năm như vậy cầm lái con thuyền chòng chành này cũng thật vất vả. Nhưng vẫn kiên trì tìm hiểu chúng ta. "
-"Thật ra ta cũng không muốn quản những việc này. Vì chúng ta biết ngài sẽ không tìm được gì. "
-"Đơn giản vốn dĩ kể cả quá khứ thực tại hay tương lai, chúng ta đều là những kẻ không tồn tại..."
Những kẻ không tồn tại. Nguyễn Lão kinh ngạc không thôi.
Nam tử tiếp tục nói:
-"Hôm nay cũng là một ngày dễ chịu. Thời gian cũng sắp đến, thôi thì mọi thứ cũng cho nó một cái bắt đầu. Vệ quân chúng ta vốn không thuộc về thời đại này. Chúng ta chính là một trong Tứ Quân của Huệ Đế. Chúng ta còn có một tên khác Âm Quân. Sự tồn tại của chúng ta là trong bóng tối. Mục đích tồn tại nhằm đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Huệ Đế và thực hiên những nhiệm vụ bí mật Huệ Đế giao phó. "
-"Cái gì.....?". Dù đã chuẩn bị tâm lý vô cùng tốt nhưng những lời nói của Vệ Thanh khiến Nguyễn Lão giật mình thảng thốt.
-"Làm sao có thể ..."
-"Thế gian này vô cùng nhiều điều không thể mà có thể..." Nam tử cười nhạt.
-"Năm đó chẳng phải...." – Nguyễn Lão nghẹn họng.
-"Chẳng phải rất rất nhiều thứ liên quan đến Huệ Đế đều bị xoá đi đúng không ...." Trong lời nói nam tử hiện ra ý lạnh. Một cảm giác buốt nhói xuyên thấu vào lồng ngực.
Nguyễn Lão giật mình...lần đầu tiên Nguyễn Lão cảm giác được sát khí từ người thanh niên này. Cũng lần đầu tiên Nguyễn Lão cảm giác được mình đang chạm vào khoá một cánh cửa địa ngục....
Vệ thanh đứng đó, cả người khí tức băng lãnh, âm u dâng lên không ngừng, từng luồng tử khí nhộn nhạo như hồng hoang cự thú đang gào thét, như muốn xông lên thiên khung cắn nuốt tất cả. Trước mắt Vệ thanh, từng hồi ức nhảy múa, có vui, có buồn, có khổ, có cực, có huyết tinh có nam nhi lệ…Chỉ là trong mỗi hồi ức đều ẩn ẩn có một hình ảnh nam tử hán, uy nghi bệ nghệ đứng đó quan sát tất thảy… Một hình ảnh khắc cốt ghi tâm, vạn kiếp không thể xóa mờ….