Cuộc sống vĩnh viễn vượt xa ngoài sức tưởng tượng của con người. Kết thúc năm nhất, Chung Tình là người có thành tích đứng đầu khoa,
theo quy định, năm 2 cô có thể xin sang nước Mỹ trao đổi 1 năm. Không chỉ miễn phí hoàn toàn tiền học phí, hơn nữa trường còn cung cấp kí túc xá và một khoản học bổng không nhỏ.
"Chung Tình, chúc mừng em. Để đạt được cơ hội này thì thật sự rất khó. Em về suy nghĩ xem muốn đến trường đại học nào để trao đổi." Chủ nhiệm khoa cười hòa ái.
Chung Tình nhận lấy tập hồ sơ từ tay của thầy, đầu óc mơ hồ, không thể tin rằng chuyện tốt như vậy sẽ rơi lên đầu mình. Vốn dĩ cô đã rất ưu tú, thành tích tốt cũng nhờ vào sự phấn đấu nỗ lực mà có được, chỉ là cô gặp xui xẻo quá nhiều nên khó tránh khỏi những lúc không tự tin.
Học phí của lần trao đổi này được miễn phí 100% còn có cả học bổng, đồng nghĩa với việc không cần tiêu tiền còn có thể kiếm được tiền.
Chung Tình không cần lo lắng về chuyện tiền nong nữa, chỉ cần chọn một trường đại học là được.
Cô nhớ tới Hạ Lân từng vô tình nhắc đến kế hoạch đi Mỹ, lúc ấy cô cảm thấy nó quá xa vời với mình, xem ra bây giờ cũng không khó như cô nghĩ.
Vậy cô có thể tham lam một chút sao?
Chung Tình ngồi ở phòng tự học, trái tim đập thình thịch, cô cố ép mình bình tĩnh, nghiêm túc nghiên cứu hai trường đại học.
Một trường ở California, trường còn lại ở New York. Cô học khoa máy tính, nếu như vậy thì trường ở California có lợi thế hơn, nhưng New York...
Đột nhiên Chung Tình nghĩ đến Hạ Lân có ý định học marketing, hình như lúc trước cậu có nói sẽ xin đi học ở New York.
Nghĩ đến Hạ Lân, ngôi trường ở California không còn quá hấp dẫn với cô nữa.
Hạ Lân cũng bắt đầu chuẩn bị hồ sơ xin nhập học, đại thiếu gia luôn lắm trò, tiếng anh của cậu lại rất tốt, bài thi SAT cũng đã qua, đến cuối mùa xuân đầu mùa hạ đã nhận được thư mời nhập học.
(
SAT là bài thi đánh giá năng lực chuẩn hóa được sử dụng rộng rãi để xét tuyển đại học trong hệ thống giáo dục Mỹ. Ngoài ra, điểm thi SAT còn được chấp nhận bởi nhiều trường đại học trên toàn thế giới như tại: Canada, Australia, Anh, Hàn Quốc, Singapore.................................................................
Bài thi SAT được quảnlý bởi tổ chức College Board và được phát triển bởi Viện Khảo thí Giáo dục Hoa Kỳ (ETS)Mọi chuyện như đã đi vào quỹ đạo, mãi cho đến khi Hạ tổng bị nghi ngờ là có phạm tội về kinh tế và bị cảnh sát đưa đi điều tra.
Đó cũng là lần đầu tiên Chung Tình thấy Hạ Lân hút thuốc, sườn mặt của cậu ẩn hiện sau làn khói mờ ảo khiến cô không thể nhìn rõ.
"Hạ Lân. " Chung Tình đi đến gọi tên cậu.
Hạ Lân xoay người, đối diện với cô: "Sao vậy? Làm cậu bị sặc à?" Cô lắc đầu: "Ba cậu không sao chứ?"
"Không có việc gì, kiểm tra theo lệ thường thôi." Hạ Lân nghiền nát điếu thuốc, dùng tay sờ sờ tóc mình, lát sau mới mở miệng: "Chung Tình, có lẽ một thời gian nữa tôi mới sang Mỹ được, cậu đi trước đi."
Thuốc tắt, mặt Hạ Lân lúc mờ lúc tỏ.
Trong lòng có một loại xúc động làm cô muốn buột miệng thốt ra: "Tôi cũng không đi, tôi muốn ở bên cậu.
Nhưng hiện thực trần trụi đến nỗi máu chảy đầm đìa, nếu cô bỏ lỡ cơ hội lần này thì sẽ không có lần sau.
Gia cảnh nghèo khó khiến cô không dám đánh cuộc, cô muốn bắt lấy cơ hội để được phát triển hơn.
Ngày đi Mỹ tới gần, Chung Tình càng ngày càng thất thần, đối mặt với lời chúc phúc và sự tò mò của bạn học cô đều trả lời có lệ, điểm không thích hợp này của cô đã bị San San nhận ra.
"Tình Tình, dạo này tâm trạng không vui à?" Nhân lúc ktx chỉ có 2 người, San San hỏi ngay.
Lúc đầu Chung Tình im lặng, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Nhà Hạ Lân xảy ra chút chuyện, khả năng cậu ấy sẽ không sang Mỹ cùng mình được."
"Hả? Chuyện gì thế? Có nghiêm trọng không?"
"Mình không rõ." Chi tiết cụ thể cô cũng không tiện nói, chỉ có thể đáp mơ hồ như vậy.
"Vậy còn cậu tính sao?" San San là người duy nhất biết mối quan hệ của Chung Tình và Hạ Lân, cô ấy sợ cậu sẽ phát rồ rồi không cho Chung Tình đi trao đổi.
Chung Tình cười bất đắc dĩ: "Cậu ấy bảo mình đi trước."
Cuối cùng San San mới nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, xem như cậu ta còn đáng mặt đàn ông."
Nhưng lông mày Chung Tình vẫn nhíu lại.
San San thử hỏi: "Chẳng lẽ cậu không muốn đi?"
Chung Tình không nói gì, động tác thu dọn hành lí cũng chậm lại.
San San sốt ruột thay cô. Trường học có quy định, một khi xét duyệt đã thông qua, nếu sinh viên vì lí do cá nhân mà từ chối đi trao đổi thì sẽ hoàn toàn mất hết tư cách, về sau cũng không nhận được học bổng đi du học nữa.
"Chung Tình, cậu đừng có mà ngớ ngẩn. Chuyện nhà cậu ta có lẽ sẽ giải quyết xong sớm thôi. Hạ Lân đã bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi." Cô ấy sợ cô sẽ bỏ lỡ cô hội lần này.
"Cậu không ngốc đến nỗi như vậy đúng không?" San San nhìn chằm chằm Chung Tình, ép cô phải trả lời. Một lát sau, Chung Tình chậm rãi đáp: "Ừ, mình sẽ đi."