Từ hôm thứ 3 đưa Chung Tình đến trường, công việc của Hạ Lân mấy ngày sau đó thật sự rất bận. Đã gần đến cuối năm, cậu muốn phấn đấu hơn nữa, nhưng chỉ cần có thời gian cậu sẽ gửi tin nhắn cho Chung Tình, thi thoảng còn gọi video.
Không cần phải nói, Chung Tình đều từ chối hết.
Hôm nay Hạ Lân tăng ca đến 10 giờ, mới vừa làm xong PPT, nhịn không được muốn nói chuyện với cô.
"Ngủ rồi sao?" Cậu gửi voice chat, nhìn chằm chằm điện thoại trong chốc lát.
Chung Tình không trả lời, Hạ Lân không cam lòng, tiếp tục gửi: "Ở ký túc xá à? Sao không để ý đến tôi?"
"Cậu nghe điện thoại được không?"
Di động kêu lên ba lần, Chung Tình nhìn nó phát ngốc. Cô đúng là bị câu "được người giàu có bao nuôi" của Hạ Lân làm cho tổn thương nên mới chiến tranh lạnh với cậu mấy ngày. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại cũng chẳng vui vẻ gì.
Cô có tư cách gì để phát cáu với Hạ Lân, là còn nợ tiền hay nợ nhân tình?
Chung Tình ép buộc mình thông suốt rồi mới trả lời tin nhắn của cậu "Tôi ở ký túc, còn chưa ngủ, bạn cùng phòng chưa về."
Hạ Lân nhìn chằm chằm điện thoại rồi nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm nói: "Cuối cùng cũng để ý đến mình."
Tuần này là kỉ niệm ngày thành lập trường nên trường học cho sinh viên một kì nghỉ ngắn, San San cùng hai người kia đều là người Lam Hải, được nghỉ là về nhà ngay, trong ký túc xá chỉ còn lại Chung Tình.
Hạ Lân vừa nghe cô nói ký túc xá không có ai, vừa đau lòng vừa tâm ngứa khó nhịn, cậu lại gửi voice chat cho cô:
"Cậu ở một mình có sợ không?"
Có thể là cô đơn lâu rồi, đối với ktx trống trải cô cũng chẳng có cảm giác gì, rất nhanh cô đã trả lời: "Không sợ."
Sau đó Hạ Lân không gửi tin nhắn đến nữa. Chung Tình nhìn điện thoại đợi trong chốc lát, xác định cậu không gửi tin nữa thì mới thay áo ngủ rồi chậm rì rì bò lên giường.
Nửa tiếng sau, Chung Tình mơ màng sắp ngủ lại bị tiếng chuông đánh thức, cô theo bản năng đặt điện thoại đến bên tai, giọng nói của Hạ Lân truyền đến.
"Chung Tình, xuống đây đi, tôi đang ở dưới ktx của cậu." Chung Tình: "..."
Hạ Lân không nghe thấy cô trả lời nên lặp lại: "Tôi ở dưới ktx thật mà."
Chung Tình xoa xoa mắt rồi lại chậm rì rì bò xuống giường thay quần áo, cầm chìa khóa ra khỏi phòng.
Hành lang ktx rất dài, ngay từ đầu cô còn đi với tốc độ bình thường, nhưng dần dần bước chân ngày càng nhanh, cô cũng không rõ bản thân đang chờ mong điều gì.
Rốt cuộc xuống tới tầng 1, đột nhiên cô hoãn lại bước chân, khôi phục thành tốc độ bình thường, cô nhanh chóng sửa sang lại đầu tóc, vén tóc ra sau tai, lúc này mới chậm rãi đi ra ngoài.
Hạ Lân đứng ở dưới cột đèn, từ góc độ của Chung Tình nhìn lại, dáng người của cậu cao thẳng, vai rộng chân dài, đứng ở nơi đó cũng khiến người ta phải chú ý.
Ánh mắt Hạ Lân nhìn về phía cô, tầm mắt của cả hai rốt cuộc chạm vào nhau.
Cậu đi về phía Chung Tình, bỗng nhiên trái tim cô đập loạn xạ.
"Sao cậu..." Cô còn chưa nói xong thì đã bị Hạ Lân kéo vào trong lòng.
Mặt đụng vào ngực cậu, eo bị tay cậu vòng lấy, Chung Tình đỏ mặt: "Đừng, ở đây nhiều người lắm."
Giờ này đúng là có nhiều người trở về từ tiết tự học buổi tối, da mặt cô mỏng, theo bản năng muốn tránh thoát.
Ngược lại Hạ Lân ôm càng chặt hơn: "Đừng nhúc nhích, chỉ ôm một lát thôi."
Trong nháy mắt Chung Tình không dám cử động nữa, cô cảm nhận được có cái gì cứng cứng chọc vào bụng mình.
Hạ Lân cứng.
Một cơn gió đêm thổi qua, trái tim Chung Tình cũng run lên, cô thật sự không biết phải làm thế nào với Hạ Lân mới tốt nữa.
722 words