Hạ Lân cũng không ngờ rằng "lần sau" mà cậu nói lại tới sớm như vậy.
Cậu đang định đè Chung Tình ở trên sofa làm bừa, chuông cửa đột nhiên vang lên, Hạ Lân không tình nguyện đứng dậy, đi đến cạnh cửa nhìn màn hình.
Người đứng bên ngoài là Tần Tâm Nhiên, trong tay còn xách theo một bình giữ ấm rất lớn.
Hạ Lân: "..." cậu không có ý định mở cửa.
"Anh mở cửa đi Hạ Lân, em mang đồ ăn ngon tới cho anh đây." Tần Tâm Nhiên lại ấn chuông, cô ta chắc chắn cậu có ở nhà, nhất định phải đợi được cậu mở cửa ra.
Chung Tình nhanh chóng mặc lại quần áo, đứng lên, làm như không có việc gì mà cầm sách vở trải ra trên bàn, ra vẻ bọn họ chỉ đang đơn thuần học thêm mà thôi.
"Không mở cửa à?" Chung Tình cúi đầu, ngón tay nắm chặt lấy gấu váy. Hạ Lân trầm mặc nhìn cô rồi lại nhìn cửa, thở dài, cuối cùng vẫn mở ra.
"Sao giờ anh mới chịu mở, anh xem này, em có mang canh cá trích dì giúp việc làm cho anh đấy..." Tần Tâm Nhiên xách theo hộp giữ ấm đi
vào, liếc mắt 1 cái đã nhìn thấy Chung Tình ở bên trong.
"Là chị sao? Chị là bạn học của anh Hạ Lân đúng không? Nào đến đây ăn canh với chúng em đi." Cô ta mỉm cười hào phóng với Chung Tình, tay giơ hộp giữ ấm lên.
Cảnh tượng hôm nay cũng rất giống hôm trước, chỉ có điều hôm đó Chung Tình là người đứng ngoài cửa.
Lòng cô chìm xuống, trên mặt như phủ một lớp sương mù, cô đeo cặp sách lên vai, lúc đi ngang qua người Hạ Lân, cô nhanh chóng nói: "Tôi để lại đề thi cho cậu, về trước đây." Dứt lời, cô không quay đầu lại mà cứ thế đi thẳng.
Chung Tình đi ra biệt thự, càng đi càng nhanh, cô không muốn về nhà, trời đã tối, cô trực tiếp đi về phía bờ biển.
Gió đêm rất lớn, trên trời còn có lác đác vài ngôi sao.
Cả người Chung Tình đều khó chịu, cô cảm nhận được trống vắng mà từ trước đến nay chưa từng có, gương mặt của Tần Tâm Nhiên luôn xuất hiện trong đầu cô, không có cách nào để dứt ra được.
Gương mặt tươi cười trong sáng như vậy, cô chưa từng bày ra vẻ mặt như thế khi đối diện với Hạ Lân.
Chung Tình cởi giày, chân trần đạp trên bờ cát, cô còn cảm thấy không đủ, cứ thế đi về phía biển.
Nước biển lạnh lẽo làm ướt mu bàn chân, sau đó là mắt cá chân, đối mặt với biển rộng, trong lòng cô có một loại xúc động, cô muốn đi xuống càng sâu hơn, càng xa hơn nữa.
"Chung Tình, cậu làm cái gì vậy?"
Cánh tay đột nhiên bị giữ chặt, phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc.
Chung Tình xoay người, nhìn thấy Hạ Lân với dáng vẻ nổi giận đùng đùng.
Nhưng khi cậu nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt kia, trong nháy mắt tức giận đã hóa thành đau lòng.
Cậu ôm chặt lấy Chung Tình.
"Sao cậu đi nhanh quá vậy? Suýt chút nữa tôi đã không đuổi kịp cậu."
Cái ôm của thiếu niên ấm áp có lực, Chung Tình như mềm nhũn trong lòng cậu, ngay sau đó Hạ Lân cúi đầu hung hăng hôn môi cô.
Bọn họ ôm hôn nhau trong biển đêm, thân thể dính sát vào nhau, lưỡi nóng ấm ướt át nhiệt liệt dây dưa, thậm chí lúc tách ra còn có cả chỉ bạc.
Nhìn dáng vẻ cậu cười xấu xa, sự cảm động của Chung Tình vừa mới sinh ra đã biến mất không còn dấu vết.
"...Tôi phải về nhà." Thiếu nữ nhẹ nhàng đẩy cậu ra, không tự giác chu miệng, trong lòng cũng uất ức.
Quá đáng ghét, nếu có thể, cô thật sự hy vọng Hạ Lân có thể nói cái gì khác, nhưng cô cũng không rõ mình muốn cậu nói gì.
"Đi, tôi đưa cậu về." Hạ Lân nhéo mặt cô. Cậu dắt tay cô, cùng cô đi qua bóng đêm trên đảo nhỏ.