Đảo Tình Nhân - Xuân Tinh Dạ

Chương 22




Tất cả rối rắm đều bị dục vọng bao trùm, sự hoang mang khó hiểu của Hạ Lân cũng như lâu đài cát trên bờ biển, sóng biển xô cho sụp xuống, bờ cát lại khôi phục như dáng vẻ ban đầu.

Côn th*t thô dài tiến vào thân thể của Chung Tình, Hạ Lân đè cô trên bồn rửa mặt mà làm, xuyên thấu qua tấm gương lớn, cậu có thể nhìn thấy gương mặt ửng hồng và bộ ngực đang đong đưa của cô.

Cánh tay Hạ Lân vòng qua trước ngực cô, tay phải nắm lấy bầu ngực bên trái mà mạnh mẽ xoa bóp, tay trái bóp chặt lấy vòng eo mảnh khảnh, gia tốc lao vào trong cơ thể cô.

"A..." Tay cô chống trên gương, ánh mắt mê ly, hai bầu ngực của thiếu nữ đong đưa, phía dưới bị người đằng sau tùy ý thọc vào rút ra, biểu tình d*m đãng đến mức tận cùng.

Hai người đồng thời lên tới đỉnh của dục vọng.

Sau khi bắn, Hạ Lân ôm chặt lấy Chung Tình, mặt vùi vào cổ cô, tham lam cướp lấy mùi hương trên người cô.

"Chung Tình, trên người cậu thơm quá."

Cả cô và cậu đều dùng chung 1 loại sữa tắm, nhưng không biết vì sao trên người cô lại cực kì thơm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hạ Lân đã không thấy Chung Tình đâu, cô lại vào thành phố chăm mẹ.

Hạ Lân đi vào nhà nhà vệ sinh tắm nước lạnh, mặc quần áo xong định ra ngoài biển đi dạo một chút. Trùng hợp gặp phải Tần Tâm Nhiên, đảo này thật sự quá nhỏ, gặp được người quen cũng không phải chuyện gì kì lạ.

"Hạ Lân!" Tần Tâm Nhiên mặc một chiếc váy màu trắng, gió biển thổi làn váy xao động, cô ta nhón chân vui vẻ vẫy tay với cậu.

Cậu vốn định làm bộ không thấy, xoay người liền đi, nhưng Tần Tâm Nhiên đã chạy đến.

"Sao anh không để ý em, hay anh không nhìn thấy à?" Hạ Lân lạnh mặt, chỉ nhìn biển chứ không nhìn cô ta. Nhưng cô ta cảm thấy Hạ Lân như vậy quá đẹp trai.

Cậu càng không để ý tới cô ta, Tần Tâm Nhiên lại càng hứng thú.

"Đúng rồi, cô gái hôm qua có phải bạn gái anh không?" Tần Tâm Nhiên làm bộ lơ đãng hỏi, thật ra trong lòng khẩn trương gần chết.

Gió biển thổi áo sơmi dính vào người cậu, Hạ Lân nghĩ Chung Tình xem như là bạn gái mình sao. Nhưng quan hệ hiện tại của 2 người hình như càng ngày càng trở nên phức tạp.

Nếu đã không rõ thì dứt khoát không nghĩ nữa.

"Tôi đi về trước." Hạ Lân lạnh mặt nói, sau đó cũng mặc kệ Tần Tâm Nhiên.

Cô ta chạy theo cậu, cứ như vậy đi theo cả một đường. Hạ Lân lạnh nhạt với cô ta, Tần Tâm Nhiên cũng không tức giận, mà trên mặt còn có ý

cười.

"có muốn đến nhà em ăn không?" Tần Tâm Nhiên nhiệt tình mời: "Dì giúp việc nhà em làm gà Cung Bảo ngon cực."

Hạ Lân chế giễu: "Tần Tâm Nhiên, tôi thấy sức khỏe cô cũng khá tốt, vốn dĩ không cần tĩnh dưỡng trên đảo."

Bị cậu nói vậy thì cô ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Anh biết mà, tim em không được tốt."

Hạ Lân lập tức ý thức được mình nói sai: "Xin lỗi."

"Không sao." Tần Tâm Nhiên mỉm cười: "Đúng rồi, rốt cuộc anh có muốn đến nhà em ăn cơm không?"

Hạ Lân nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Thôi, để lần sau đi." "Ừm, anh nói rồi đó, lần sau!"