Sau khi con trai đi khỏi, lão Khúc liền ở lì một mình trong phòng, đưa tay ôm đầu, nhớ tới đứa con gái mà mình từng yêu như cả sinh mạng.
Ông nhớ những lúc như thế này, con bé sẽ sà vào lòng ông, đấm vai cho ông, hỏi ông có mệt không, có khát không. Nó luôn là đứa con ngoan ngoãn nhất, xinh đẹp nhất và cũng thông minh nhất.
Mẹ của Tề Mặc – đứa con cưng duy nhất của ông.
Cho đến khi nó yêu cha của Tề Mặc, mọi thứ dường như đã hoàn toàn thay đổi. Nó không còn là đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện. Vì tình yêu, nó bất chấp tất cả, phá hoại gia quy, thậm chí còn không cần người làm cha như ông. Nó càng như vậy, thử hỏi làm sao ông lại không tức giận, không đau lòng cho được?
Ông hận nó, hận chính đứa con gái mà mình yêu như chân châu bảo bối, hận nó vì sao lại giống ông tới như vậy. Thậm chí hận hận chính bản thân mình…
Khi con gái ông đem đứa trẻ trở về, ông biết mọi chuyện không thể vãn hồi được nữa. Nhìn đứa trẻ ấy, ông chỉ hận không thể đem nó giấu thật sâu trong Khúc gia, mãi mãi không đem nó ra ngoài ánh sáng. Nhưng ông biết ông không thể làm thế, con gái ông cũng không cho phép ông làm vậy.
“Cha! Tiểu Mặc là người của Tề Gia, vậy nó có chết cũng phải chết ở Tề Gia!”
“Nhưng con vốn dĩ biết chỉ cần con là người nhà họ Khúc thì con mãi mãi không thể bước chân vào nơi đó!” Khi đó ông gần như đã gào lên với chính mình.
“Vậy chỉ cần tiểu Mặc không còn người mẹ này nữa là được rồi phải không cha?” Khi đó cô đã quay đầu lại cười với cha mình mà không biết nó như con dao hai lưỡi đâm vào trái tim ông, làm cõi lòng ông tan nát.
Đáng lẽ ra, ông không nên đem nó đặt dưới sự bảo hộ của chính mình!
Lần cuối cùng đứa con ấy cũng quay lại tìm ông nhưng lại trong tình trạng bệnh tật gầy gò và còn đem theo một điều kiện. Nó muốn ông có thể bảo vệ Tề Mặc, giúp Tề Mặc có thể an toàn trở về Tề Gia. Còn đến lúc đó, Tề Mặc có thể sống hay chết, ông cũng không được can dự vào.
Phải biết rằng, khi nghe chính miệng con gái mình thốt ra những lời đó, trái tim ông đau đớn như bị vạn tiễn xuyên tâm. Ông muốn ngăn cản nhưng một khi mẹ của Tề Mặc đã quyết định điều gì thì không một ai có thể ngăn cản được.
Ông càng yêu Tề Mặc bao nhiêu, càng yêu con gái của mình bao nhiêu thì lại càng phải tàn nhẫn với bọn họ bấy nhiêu. Nghe quả thực vô cùng phi lí nhưng thực tế chính là vậy. Ông không chỉ là một người cha, không chỉ là một người ông mà còn là một người đứng đầu cả gia tộc. Đối với kẻ phản bội, ông lại càng không thể thiên vị!
Nhẫn tâm với Tề Mặc là để cho Bạch đạo nhìn thấy, cũng là để cho Tề Gia thấy. Chỉ có như vậy, Tề Mặc mới có cơ hội trở về, được Tề Gia chấp nhận.
Quả thực sau khi Tề Mặc trưởng thành không hề làm ông thất vọng, đến cả nằm mơ ông cũng muốn nói với con gái rằng “con trai của con đã trưởng thành thật rồi”. Nhưng điều duy nhất khiến lão Khúc không ngờ đến chính là trong suốt bao nhiêu năm qua, Tề Mặc lại hận ông, hận nhà họ Khúc đến thế.
Lão Khúc thở dài, vẫn kìm nén nỗi đau trong tim, vẫn thu lại mọi cảm xúc mà một người bình thường nên có. Nghĩ đến năm xưa, lão Khúc lại không hiểu Thiên Long vốn bị Tề Gia đánh đến chỉ còn lại chút hơi tàn. Chẳng lẽ sống trong bóng tối suốt bao nhiêu năm qua chúng đã lấy lại được thực lực, muốn ngóc đầu dậy hay sao? Chỉ là với thủ đoạn của Thiên Long, tới cả Bạch đạo liên kết lại cũng không phải là đối thủ. Nhưng hiện tại, chúng lại muốn dùng Khúc Gia để đối phó với Tề Gia. Ắt hẳn nguyên nhân sâu xa bên trong thì cả hai giới Hắc Bạch đều biết. Nhưng sự thật này, đứa con ngu ngốc của ông lại không chịu hiểu, ông chỉ sợ nó đâm đầu vào chỗ chết mà thôi, không những thế lại còn lôi cả Khúc Gia chôn cùng.
“Tề Mặc, ta rốt cuộc phải làm gì đây?”
***
Sau khi từ Khúc Gia trở về, người đàn ông kia liền tức giận hầm hầm bước vào trong tòa lâu đài:
“Mẹ kiếp! Đúng là nhẹ không ưa lại đi ưa nặng mà!”Người đàn ông thô lỗ chửi tục.
“Đại ca, nếu lão già đó đã không chịu giúp, chúng ta có cần xử lão luôn không?” Một người đàn ông khác vừa nói, vừa đưa tay lên làm động tác cắt cổ.
Người đàn ông trung niên kia nghe vậy thì nhíu mày, hồi lâu sau mới mở miệng “Ông ta không hứng thú nhưng đứa con trai của lão ta thì lại vô cùng hứng thú đấy. Lão xem thế nào rồi giải quyết đi!”
“Dạ, đại ca!”
***
Tề Gia
Hồng Ưng vừa từ Đông Nam Á trở về liền lập tức đi tìm Tề Mặc, trên tay cầm theo một bản báo cáo, cúi thấp đầu:
“Lão đại! thuộc hạ vừa nhận được tin từ Khúc Vi. Có người muốn hợp tác với nhà họ Khúc đối phó với Tề Gia!”
Vừa nghe nhắc đến Khúc Gia đôi mắt Tề Mặc liền trầm xuống, không khí lập tức bao trùm một mùi u ám đến đáng sợ.
“Ai?”
“Người của ta không điều tra được thân phận của chúng!”
Tề Mặc khẽ nhướn mày.
“Cho người tăng cường theo dõi động tĩnh nhà họ Khúc. Nếu chúng có ý đồ với Tề Gia. Cũng không cần lưu tình!”
“Rõ!”
***
Mộc Lệ Tâm đứng ngồi không yên. Cô ta cần phải báo cáo lại cho chủ nhân việc Tề Mặc đã phát hiện ra thân phận của cô ta. Nhưng thuộc hạ của hắn lại theo dõi cô quá chặt, cô ta không dám hành động quá lộ liễu.
***
Trong không gian ẩm ướt của nhà ngục bên dưới tòa lâu đài đang giam giữ một người đàn ông mục nát.
Trong không khí phất lên một mùi hôi thối khó ngửi, lại tối tăm và yên tĩnh đến chết chóc. Bỗng tiếng “lộp cộp” vang lên khiến người nghe thấy rùng mình. Trên hành lang ánh lên chút tia sáng yếu ớt, một người đàn ông ngoài 40 cầm ngọn đèn dầu chầm chậm bước tới, dừng lại trước hai hàng song sắt.
Tên tù nhân kia nheo mắt, nhìn lên trần nhà. Thậm chí trong giây phút vừa rồi, ông ta tưởng mình đã không bao giờ còn nhìn được ánh sáng. Cũng lại chưa từng thấy nó dịu dàng và ấm áp đến thế.
Tên tù nhân đứng dậy, nhìn về phía vị khách không mời kia, đã bao lâu rồi ông ta không nhìn thấy hắn, ông ta không biết. Ở trong hầm ngục tối tăm không biết ánh sáng mặt trời này, dù một con người có ý trí kiên cường và mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ từ từ bị sự yên tĩnh và bóng tối làm cho mục nát.
Người đàn ông trung niên kia giống như đang nhìn một xác chết biết đi. Trên khuôn mặt toàn bộ là biểu tình chán ghét.
“Đã lâu không gặp!” Người đàn ông nhếch môi, cách nói chuyện thân thiết như đối với một người bạn cũ đã lâu không gặp.
Tên tù nhân nhìn người đàn ông trung niên. Đã lâu không gặp, nhưng khi gặp rồi thì thời gian lại trôi qua tới tận nửa đời người.
Tên tù nhân liếm đôi môi nứt nẻ và khô khốc của mình, dưới ánh sáng yếu ớt từ ngọn đèn dầu, cả người ông ta đen xì toàn cáu bẩn, mái tóc ổ chuột xù lên, bết dính lại và dài tới tận mắt cá chân. Trông chẳng khác gì một thằng người rừng gầy gò sống trong thế giới cổ đại.
“Mày đến đây làm gì?” Tên tù nhân mở chất giọng khàn đặc của mình. Thậm chí, trong phút giây vừa rồi ông ta còn nghĩ mình đã mất đi tiếng người.
“Thăm mày!”
“Thăm?” Tên tù nhân cười khẩy, giống như nghe được một câu chuyện buồn cười nhất thế gian. “Tao rất hối hận vì đã cầu xin cho mày!” Đúng vậy! Ông ta ân hận vì đã cứu sống một kẻ nuôi ong tay áo, hơn nữa lại còn coi hắn như anh em ruột thịt mà đối xử.
“Ha ha!” Người đàn ông cất tiếng cười. “Đến bây giờ mày mới biết hối hận sao?” Ông ta nhếch môi cười khẩy một cái. “Hối hận cũng đã muộn! Haha! Nhưng dù mày có hối hận, tao cũng chắc chắn rằng nếu thời gian có thể quay trở lại thì đem đó mày cũng sẽ cứu tao.” Người đàn ông nói với vẻ châm chọc.
Tên tù nhân nghe xong thì trầm mặc, ông biết hắn nói đúng. Nhưng điều đó lại càng chứng tỏ rằng, hắn rất hiểu ông. Cho nên trong suốt những ngày tháng đó, ông ta mới dễ đang bị thao túng như vậy.
“Tao sẽ Vĩnh viễn không để cho mày đoạt được ý đồ. Không có nó, mày không thể nắm trong tay toàn bộ thế lực của Long Gia”
Người đàn ông kia khẽ nhíu mày, đôi môi nhếch lên nở nụ cười lạnh.
“Có chuyện này tao quên nói cho mày biết, sau khi tống khứ cha mẹ mày lên thiên đường, vợ mày vì cú sốc đột ngột mà sinh non, ngay sau khi ả sinh song. Tao mới biết hoá ra ả lại ngọt ngào đến thế. Đến tận bay giờ tao vẫn không thể quên được tiếng rên rỉ của ả lúc đó. Ba mẹ thì mất, chồng lại không biết ở đâu, con gái lại không rõ sống chết. Ả tuyệt vọng, cứ thế mà đau khổ cho đến lúc giãy chết. Nhưng mày biết không, kể cả khi ả chết, tao vẫn để cho toàn bộ thuộc Hạ than cận bên người mày thưởng thức mùi vị của chủ mẫu Long gia luôn cao cao tại thượng. Haha” Hắn càng nói càng khoái chí nhìn tên tù nhân run rẩy trước mặt. Không phải ngươi yêu ả lắm sao? Vậy thì cứ ở đây đau khổ giãy dụa đi.
“Tên khốn! Sao mày dám!” Tên tù nhân dường như bị kích thích, lao về phía song sắt. Ánh mắt đau khổ uất hận như muốn phân thây kẻ trước mặt ra làm trăm ngàn mảnh.