Người đàn ông trung niên sải bước chân dài trên hành lang cổ kính của toà lâu đài, theo sau còn có hai người đàn ông trẻ hơn vài tuổi:
“Đại ca, vẫn chưa bắt được con bé đó.” Người đàn ông đi sau nói, giọng điệu có chút bực bội kèm theo vài tia không kiên nhẫn.
Người đàn ông phía trước im lặng, đối với vấn đề này cũng chỉ nhíu mày cho qua, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Muốn đối phó với bọn họ em nghĩ nên ra tay từ Khúc Gia trước, chúng ta nắm trong tay nhược điểm của Khúc Nghiêu thì sợ gì lão già họ Khúc đó không nghe lời?” Người đàn ông còn lại lên tiếng, đôi mắt hơi nheo lại chứa vài tia đắc ý khi kẻ khác gặp họa.
(Khúc Nghiêu là con trai trưởng nhà họ Khúc)
Người đàn ông phía trước hơi nghiêng đầu nhìn người phía sau, trong mắt không khỏi chứa vài tia tán thưởng. Nhưng khi ánh mắt chuyển sang người còn lại thì lại có chút không hài lòng.
Người đàn ông thấy vậy, bước chân lỡ mất một nhịp, nhìn hai người phía trước, trong ánh mắt loé lên tia không cam lòng.
***
Khúc Gia.
Không biết hôm nay là ngày gì mà nhà họ Khúc bỗng nhiên có khách quý ghé thăm.
Khúc Nghiêu cẩn thận đỡ ông lão đã ngoài tám mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ bước vào. Ông ta tuy đã có tuổi nhưng chân tay vẫn rất nhanh nhẹn, trên tay còn cầm theo một chiếc gậy màu đen khảm đá quý. Người đó không ai khác chính là Khúc lão.
Lão Khúc liếc đôi mắt sắc bén của mình về phía ba vị khách quý đang ngồi giữa phòng kia, thấy bọn họ không có nể nang mình một chút gì thì có chút bực bội. Dù sao thì, ông ta vẫn là trưởng bối của bọn họ mà.
Lão già họ Khúc bước về phía vị trí của mình – đó là chiếc ghế chủ tọa nằm một mình trên bục cao nhất, ngồi xuống.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên đứng đầu trong số đó bỗng lên tiếng
“Khúc lão, hôm nay chúng tôi tới đây là muốn cùng với ông làm một cuộc giao dịch.”
Khúc lão nhìn bọn họ, trong đầu dường như có suy nghĩ gì đó, hơi cau mày, nghiêm túc trả lời:
“Từ trước tới nay, Bạch đạo chúng tôi vốn không dây dưa tới Hắc đạo các ngài. Vậy cho nên, Khúc gia xin phép từ chối!”
Lão Khúc vừa dứt lời, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế thứ 2 lập tức chen vào:
“Lão Khúc, hôm nay chúng tôi tới đây cũng vì lợi ích của các ngài mà thôi. Tề Gia chèn ép Khúc Gia lâu như vậy, chẳng lẽ ông không có gì bất mãn?”
“Lợi ích của chúng tôi?” Lão Khúc cười nhạt. Là lợi hay hại, trong lòng mỗi người ngồi đây đều biết rõ.
“Có lẽ các ngài đã quá xem trọng Khúc Gia rồi,với thế lực của Tề Gia chúng tôi không đủ thực lực để đối đầu. Nên vụ hợp tác tốt như vậy chúng tôi cũng xin phép từ chối. Nếu không còn gì tôi xin phép đi trước, không tiễn!”
Vừa dứt lời, lão Khúc liền đứng dậy bước ra khỏi căn phòng. Khúc Nghiêu giật mình khi thấy cuộc đàm phán diễn ra quá thần tốc, hắn còn chưa kịp nói gì. Khúc Nghiêu đưa mắt nhìn về phía ba người đàn ông, khẽ gật đầu rồi chạy theo Khúc Lão.
***
Khúc Nghiêu vừa bước vào phòng làm việc của cha mình liền thấy Khúc lão đang trầm ngâm đứng bên cửa sổ. Hắn biết ông lại đang nhớ tới đứa con gái đó, đôi mày hơi nhíu lại. Nhưng dù có thế nào, Tề Mặc vẫn luôn coi Khúc Gia như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Hận không thể chính tay giết chết ông ta. Nghĩ vậy, trong lòng hắn liền thoải mái hơn.
“Cha! Con thấy…”
Khúc Nghiêu còn chưa kịp dứt lời, một cây gậy khảm đá quý đã bị ném ngay về phía hắn.
“Câm miệng!” Lão Khúc gầm lên.
“Mày nghĩ mày là ai? muốn đối đầu với Tề Mặc? Mày không xứng! Vĩnh viễn cũng không xứng!”
Nghe xong Khúc Nghiêu tức giận đến lỗi mặt trắng bệch, hai bàn tay cuộn run rẩy cuộn chặt thành nắm đấm.
Đã vậy thì đừng trách hắn không nể tình cha con! Khúc Nghiêu lập tức quay người rời khỏi phòng, trong mắt là một mảng thù hận và giận dữ.
Khúc Nghiêu đi khỏi căn phòng lập tức rơi vào một mảnh tĩnh lặng. Lãi Khúc thở dài, bất lực đổ người lên chiếc ghế phía sau.
Ông ta biết hắn có tham vọng, nhưng lại tham vọng đến lỗi ngay cả người thân bên cạnh mình cũng dám ra tay. Ông ta có thể cho hắn quyền lực, nhưng không phải để hắn thích làm gì thì làm, dẫn đạp kẻ khác dưới chân. Phải nói Khúc Nghiêu là một kẻ không từ thủ đoạn, nhưng lại không phải một người mưu trí. Nếu hắn còn không kịp thời tỉnh ngộ thì sẽ có một ngày, hắn bị chính sự ngu ngốc của mình hại chết lúc nào cũng không hay.
Nếu chỉ có mình ông, ông cũng mặc kệ hắn thích làm gì thì làm. Nhưng sau lưng ông ta còn có cả một Khúc gia to lớn, biết bao nhiêu tính mạng già trẻ lớn bé nắm trong tay. Ông ta tuyệt đối không thể để hắn đi sai dù chỉ là một bước.