Lam Gia.
Sau khi nhận được thông báo Mộc Ly Tâm mất tích, Đường Thiệu Vũ lập tức đến phòng Mộc Tùy Tâm. Nhưng vừa mở cửa, đập vào mắt hắn lại là một căn phòng trống rỗng.
Hắn hơi nheo mắt, nghiêng đầu hỏi tên thuộc hạ canh gác ngoài cửa “Mộc tiểu thư đâu?”
“Mộc tiểu thư vẫn luôn ở trong phòng!” Hắn cúi đầu cung kính đáp.
Đường Thiệu Vũ gật đầu, bước vào trong, đi đến bên cửa sổ đang khép hờ, khẽ nhíu mày.
Hiện tại Lam Tư và Ảnh đều không ở đây nên anh ta chính là người nắm quyền lực cao nhất. Nếu không quản lý tốt mọi chuyện, Lam Tư trở về sẽ lột da anh ta.
“Kiểm tra tất cả camera, tìm tất cả những người đã vào và ra căn phòng này, nhất định phải tìm cho bằng được Mộc tiểu thư!” Hắn lạnh lùng hạ lệnh.
“Rõ!” Đám thuộc hạ bên ngoài lên tiếng, lập tức rời đi.
Ánh mắt Đường Thiệu Vũ xa xăm nhưng ra ngoài cửa sổ, rốt cuộc là Mộc Tùy Tâm tự bỏ trốn hay Lam Gia có kẻ phản bội?
Đường Thiệu Vũ cau mày bước ra khỏi phòng. Nhưng vừa đi đến cửa, bên tai bỗng vang lên một tiếng động rất nhẹ, nếu không để ý thì không thể nhận ra. Hắn quay đầu, đôi mắt sắc bén quét quanh căn phòng một lượt, cuối cùng dừng lại trước cánh cửa khép hờ ở chiếc tủ quần áo.
Đôi mắt khẽ loé lên tia sáng sắc lạnh, hắn sải ba bước thành hai đến bên tủ “Cạch!” Cánh cửa bật mở, Mộc Tùy Tâm bị trói chặt chân tay, trên miệng bị dán một miếng băng keo lớn, cả người bị nhét vào trong tủ. Đường Thiệu Vũ không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt cô, nhưng từ lúc nhìn thấy hắn cô dường như thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, Mộc Tuỳ Tâm bỗng gật đầu. Đường Thiệu Vũ lại đột nhiên đóng cửa tủ lại, bước ra khỏi phòng, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đôi chân hắn sải bước trên hành lang lạnh lẽo, tiếng đế giày tiếp xúc với nền nhà vang lên những tiếng “cộc cộc” đầy lạnh lùng. Sức khỏe Mộc Tuỳ Tâm hiện tại rất yếu ớt, nhưng không phải ai cũng có thể thích làm gì thì làm. Nếu cô ta đã quyết định thăm dò bọn chúng, vậy hắn cũng sẽ phối hợp thật tốt.
***
Ly Tâm nhíu mày nhìn chiếc hoa tai của mình được đặt trên chiếc bàn trà. Ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện, cô lạnh nhạt tựa lưng vào ghế, thống đồng hỏi:
“Ông muốn gì?”
Người đàn ông nhìn bộ đáng nhàn nhã của cô, khẽ nhếch môi nở nụ cười quỷ quyệt:
“Tôi muốn biết cách dùng chiếc hoa tai này!”
Ly Tâm ném cho ông ta ánh mắt khinh miệt “Tôi ngu sao?”
Người đàn ông lắc đầu cười, cô không ngu, là hắn ngu khi hỏi câu vớ vẩn như vậy. Nếu đã muốn cướp vậy cứ trực tiếp đem đi tra khảo là được rồi, nhưng hắn lại không dám.
Người đàn ông lắc đầu cười khổ, đành sử dụng quân bài cuối cùng của mình:
“Đứa bé trong bụng cô…”
Hắn còn chưa dứt lời, đáy mắt liền xẹt qua tia lạnh lẽo nhưng nó lại nhanh đến nỗi ngay cả người luôn nhìn chằm chằm vào cô cũng không phát giác ra được. Bàn tay Ly Tâm đặt trên bụng khẽ nắm lại, ngay lập tức lại thả lỏng ra:
“Ông dám sao?” Cô ngạo mạn hỏi.
Người đàn ông như bị nói trúng tim đen, nét mặt ánh lên tia gượng gạo. Quả thật hắn không dám.
Nhưng nếu hỏi vì sao Ly Tâm rơi vào trong hoàn cảnh này rồi mà vẫn có thể ngạo mạn như vậy thì: thứ nhất cô chính là Mộc Ly Tâm và thứ hai cô là chủ mẫu của Tề Gia, Vợ của Tề Mặc.
Hơn nữa, cô không tìm thấy tia sát ý nào trong ánh mắt và giọng nói của người đàn ông đối diện. Nên cô có đủ tự tin để mà kiêu ngạo.
***
“Lão đại, đã tìm ra vị trí của chủ mẫu!”
Lập Hộ thấp giọng báo cáo nhưng vẫn không giấu được nét vui mừng.
Đôi mắt Tề Mặc loé lên nhưng còn chưa kịp nhận ra đó là gì thì đã vội vàng biến mất, thay thế bằng sự tàn nhẫn và lạnh lùng.
“Đi!” Tề Mặc thấp giọng ra lệnh.
Một tiếng sau, chiếc máy bay tư nhân hạ cánh xuống trước cửa một nhà kho bỏ hoang nằm ở vùng ngoại ô thảnh phố. Dẫn đầu là Hồng Ưng, theo sau là Tề Mặc và một số người khác.
Tề Mặc nhìn cánh cửa kho khéo hờ, sắc mặt lạnh lùng. Súng trên tay, đạn đã lên lòng, ánh mắt lộ ra tia sát khí. Anh còn chưa nói gì, đám người phía sau đã lập tức tiến lên phía trước thăm dò, cánh cửa nhà kho mở ra, bên trong không có bất kì một mai phục và cạm bẫy nào. Thứ duy nhất bên trong chính là Mộc Ly Tâm bị nhốt trong một bể kính lớn, cao hơn ba mét. Nước từ vòi đang không ngừng chảy vào trong bể, nhưng cũng đã sắp đầy. Ly Tâm nhắm nghiền hai mắt, cả người lơ lửng trong làn nước. Trái tim Tề Mặc khẽ thắt lại, ba bước thành hai từ bên ngoài nhảy vào bể thủy tinh.
Chỉ nghe “tùm” một tiếng, Tề Mặc liền xuất hiện bên Ly Tâm, cánh tay mạnh mẽ choàng lấy người cô ôm vào trong lòng, nhảy ra khỏi bể.
Hắc Ưng thấy vậy liền vội vàng tiến lên định đỡ Ly Tâm, nhưng Tề Mặc lại lạnh lùng lướt qua anh ta đi thẳng ra ngoài. Hắc Ưng xấu hổ sờ sờ mũi, hắn ta quên mất đó là Ly Tâm.
Nhận thấy Ly Tâm chỉ bị ngạt thở một chút, không có ảnh hưởng gì, Tề Mặc mới thở nhẹ ra, lại càng ôm chặt cô vào lòng, lập tức trở về Tề Gia.