Trong hai tuần sau đó, cả Tề Gia và Lam Gia đều xảy ra rất nhiều những sự việc khó nhằn. Một trong những dịa bàn cai quản của Tề Gia bỗng xuất hiện những kẻ phản loạn, hầu hết, đó là tàn dư còn xót lại của những lão đại đã chết, chúng tập chung lại với nhau, lôi kéo thêm những tên xã hội đen nghiệp dư hay những kẻ không có đầu óc, chỉ biết dùng nắm đấm vào băng đảng của bọn chúng. Chúng ngăn cản người của Tề Gia làm việc, phá phách khắp nơi.
Ban đầu, vì những băng đảng đó còn nhỏ lẻ, làm việc và hành động cũng không đến nỗi nên người cai quản Đông Nam Á của Tề Gia nghĩ bọn họ có thể tự lo liệu được. Nhưng vài tháng trôi qua, những băng đảng đó càng ngày càng lớn dần và chúng đang bắt đầu liên kết lại với nhau, hành động và tổ chức vô cùng có trật tự.
Và mục đích của chúng là, đuổi người của Tề Gia ra khỏi Đông Nam Á.
Sau vài năm vắng bóng, đám tàn dư đó đột nhiên xuất hiện, muốn đuổi người của Tề Gia ra khỏi địa bàn, khôi phục lại trật tự cũ. Không cần đoán cũng biết, thế lực chống lưng cho bọn chúng cả gan làm loạn là ai.
Chính vì vậy, Tề Mặc đã đích thân tới Đông Nam Á một chuyến để giải quyết vụ việc này. Mặc dù anh không nhất thiết phải tới đó nhưng Tề Mặc muốn xem xem, rốt cuộc mục đích thật sự của chúng là gì.
***
Vài ngày sau, tại Lam Gia.
Hiện tại, Lam Tư cũng đang không có mặt ở đây. Lúc này, Mộc Tùy Tâm đang yên tĩnh ngồi trên giường đọc báo, bỗng, một người đàn ông mặc đồ đen gõ cửa, từ bên ngoài bước vào, hắn cúi thiếp đầu nói :
– Mộc tiểu thư, bên Tề Gia vừa đưa tin tới, nói Tề phu nhân bị mất tích rồi!
– Sao! – Mộc Tùy Tâm ngạc nhiên, từ trên giường đứng bật dậy.
– Ly Tâm mất tích? – Cô nghe giọng nói của mình trở nên run rẩy.
– Vâng! – Tên thuộc hạ đó gật đầu khẳng định.
Nhưng vì nỗi sợ hãi đến quá đột ngột, Mộc Tùy Tâm không nhìn ra nét tinh quái bất chợt hiện lên trong mắt người áo đen kia. Cô vội vàng chạy ra ngoài, nhưng mới chỉ bước được vài bước, trước mắt cô bỗng tối sầm lại.
***
Tại Tề Gia.
Lúc này, Ly Tâm đang ngồi cùng Tiểu Vũ xem ti vi, một người đàn ông mặc đồ đen bỗng từ bên ngoài bước vào. Sắc mặt lạnh lùng, không biểu cảm nói :
– Chủ mẫu! Bên Lam Gia vừa đưa tin tới, nói Mộc tiểu thư mất tích rồi!
Ly Tâm nghe xong thì giật mình. Trong đầu suy nghĩ nếu Mộc Tùy Tâm bỏ trốn khỏi đó. Vậy có phải chị ấy đi một lần là sẽ không bao giờ trở lại nữa không? ý nghĩ ấy khiến trái tim Ly Tâm đột nhiên run rẩy. Cô lập tức phân phó cho thuộc hạ :
– Mau chuẩn bị máy bay, chúng ta cần phải đến Lam Gia ngay lập tức.
– Rõ! – Tên thuộc hạ đó nhận xong lệnh liền lập tức rời đi.
Vì rời đi quá vội vàng, nên rất nhiều người trong Tề Gia không biết Ly Tâm đã đi đâu, khiến Lập Hộ tìm cô loạn hết cả lên.
Trên máy bay, Ly Tâm phiền não nghe Lập Hộ chất vấn.
– Ly Tâm, sao cô lại sơ ý như vậy chứ? Tại sao cô biết chuyện này mà không nói lại cho tôi, cô hành động một mình như vậy lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?
Nhưng Ly Tâm lại không cho là như vậy, nói :
– Ở đây và Lam Gia đều là người của ta cả mà, có thể xảy ra được chuyện gì chứ? Anh lo xa quá rồi!
Ly Tâm vừa dứt lời, kết nối lập tức bị ngắt, Ly Tâm nhíu mày hỏi thuộc hạ đang điều khiển máy bay :
– Có chuyện gì xảy ra vậy?
Nhưng tên thuộc hạ kia không trả lời.
Đột nhiên, trong lòng Ly Tâm trở nên bất an.
Ngay sau đó, cô thấy đôi mắt mình hơi mờ đi, mọi thứ dường như đều chao đảo, sau đó thì tối xầm không còn biết gì nữa. Cùng lúc đó, một vài người trong Tề Gia ngã xuống, chỉ còn lại duy nhất một người đàn ông mặc đồ đen đứng ngay giữa phòng.
Hắn quay đầu, đôi môi nhếch lên thành nụ cười nửa miệng đầy khát máu.
***
Bên này, Lập Hộ đột nhiên bị mất liên lạc với Ly Tâm, trong đầu anh liền nổ “đoàng” một tiếng. Anh lập tức liên lạc lại với cô nhưng bên tai lại chỉ vang lên những tiếng rè rè rồi tắt hẳn.
Lập Hộ mím môi, không biết Ly Tâm đã xảy ra chuyện gì rồi.
– Lập tức dò vị trí của chiếc máy bay đó cho tôi! – Lập Hộ cấp tốc ra lệnh, sau đó liền liên lạc với Tề Mặc:
– Lão đại, chủ mẫu mất tích rồi!
Nghe xong, Tề Mặc liền nhíu mày:
– Tôi biết rồi!
Nói xong, Tề Mặc cúp máy anh quay sang đám Hồng Ưng bên cạnh.
– Hồng Ưng, chú ở lại đây giải quyết sạch sẽ, chỗ này cho tôi.
– Rõ! – Hồng Ưng cúi thấp đầu.
Lúc này, Tề Mặc đang ngồi trên sofa trong một căn phòng màu đen lạnh lẽo. Ngón tay anh gõ nhịp nhàng trên thành ghế, trên người tỏa ra thứ sát khí khiến người ta sợ hãi.
– Ly Tâm mất tích rồi! – Hai cánh môi của Tề Mặc hơi mở ra, lạnh lẽo phun ra hai từ.
Khi anh vừa dứt lời, trên mặt cả Hồng Ưng, Bạch Ưng và Hắc Ưng đều xuất hiện nỗi kinh ngạc nhưng rất nhanh liền biến mất, không còn một chút dấu vết.
Tề Mặc liếc nhìn sang bên tai, ra lệnh:
– Lấy nó xuống!
Ngay lập tức, Hồng Ưng liền tiến lên một bước, tháo chiếc khuyên tai màu đỏ của Ly Tâm ra. Tề Mặc nhìn Bạch Ưng, ra lệnh.
– Chú lập tức tìm kiếm vị trí của Ly Tâm cho tôi!
– Rõ! – Bạch Ưng cúi thấp đầu nhận lệnh.
Trong căn phòng lạnh lẽo, đám Hồng Ưng im lặng đứng sau lưng Tề Mặc, chờ đợi mệnh lệnh. Đôi mắt Tề Mặc hơi nheo lại, lạnh lẽo và đáng sợ đến nỗi có thể giết người ngay lập tức. Anh nhớ tới lời cảnh báo của Mộc Tùy Tâm:
Có vẻ như chúng đã hành động rồi, nhưng anh lại không nghĩ tới mục đích của chúng là để dụ anh rời khỏi Ly Tâm rồi bắt cô đi. Rốt cuộc, chúng muốn cô làm gì? Tề Mặc nghi hoặc.
***
Ly Tâm chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, khi cô mở mắt đập ngay vào mắt cô là trần nhà trắng xóa lạnh lẽo. Lúc này, cô đang nằm trên chiếc giường trắng tinh mềm mại nhưng nó lại không phải là chiếc giường của cô ở Tề Gia.
Ly Tâm nghi hoặc đưa mắt nhìn khắp căn phòng.
Đây là đâu?
Cô nhớ lần cuối cùng trước khi bị mất ý thức thì cô vẫn còn đang trên máy bay để tới Lam Gia. Nhưng sao bây giờ cô lại ở đây? Ly Tâm lập tức nhận ra điều bất thường.
Cô theo thói quen đưa tay lên tai để dò tần sóng kết nối với Tề Mặc. Nhưng cô bỗng phát hiện ra, chiếc hoa tai đó đã biến mất không một chút dấu vết. Bình thường nó vẫn đi với cô như hình với bóng mà. Ly Tâm giật mình.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, Ly Tâm cảnh giác nhìn. Một người phụ nữ từ bên ngoài bước vào, treo một nụ cười ma quỷ bên môi.
Ly Tâm há hốc mồm kinh ngạc, lắp bắp nói không lên lời.
– Cô! C! …
***
Sau khi bị cô gái kia đưa đi, trong lòng Ly Tâm lại ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Cô bị bọn họ đưa tới một gian phòng tối, một nơi đối với cô hoàn toàn xa lạ. Ở đó, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc chiếc áo choàng đen, trên đầu đội một chiếc mũ cao bồi ngắn vành, che khuất đi đôi mắt. trong không gian tối tăm nơi này khiến cô không thể nhìn rõ mặt ông ta được.
– Cô đến rồi! – Người đàn ông mở miệng, không biết vì chất giọng ông ta vốn vậy hay là do uống rượu khiến nó trở lên trầm khản.
– Ông biết tôi sao? Ly Tâm nghi hoặc hỏi. Nói xong, cô mới cảm thấy câu hỏi của mình ngu ngốc tới nỗi cô muốn cắn lưỡi tự tử.
Nếu ông ta không biết cô, vậy thì ông ta đưa cô đến đây làm gì chứ?
Người đàn ông kia không để ý tới câu hỏi của cô, ông ta vẫy tay ột cái, liền có một người mặc đồ đen từ trong bóng tối bước ra. Anh ta làm Ly Tâm giật mình, từ đầu đến giờ, cô không hề cảm nhận được sự hiện diện của anh ta. Điều đó làm trái tim Ly Tâm sợ hãi.
Nhưng điều làm Ly Tâm ngạc nhiên nhất là, trên tay anh ta cầm theo một chiếc khay màu đen tuyền, mà trên chiếc khay đó chính là bông tai yêu quý của cô.
Dù là trong bóng đêm, nó vẫn lấp lánh rực rỡ như vậy.