Đạo Tình 2

Chương 3: Thật giả




Suốt hai ngày nay, đám Hồng Ưng vẫn đang vất vả truy tìm “hắn” – kẻ mà ai cũng biết là ai. Nhưng hắn đã có thể mạo danh và ở ẩn trong Tề Gia? Đương nhiên cũng không phải kẻ tầm thường.

Còn lý do vì sao bọn họ nghi ngờ người mình?

Thì lại vì những người giám sát bị thả thuốc hôm ấy. Đó là một loại thuốc mới do Lam Bang sản xuất, có tác dụng khiến hệ thần kinh con người bị tê liệt chỉ trong vài giây, khiến bọn họ không thể ý thức được bản thân đang làm gì, nói gì và suy nghĩ gì. Tuy nhiên, loại thuốc này mới chỉ trong giai đoạn thử nghiệm nên không hề có trên thị trường.

Cho nên, nội bộ của Lam Bang chắc chắn cũng có vấn đề.

Nhưng vì sao Tề Mặc nghi ngờ trò này không phải do Lam Tư gây ra thì lại là cả một vấn đề nan giải khác nữa.

Thêm vào đó, an ninh của Tề Gia lại rất nghiêm ngặt, không phải ai cũng có thể ra vào được, nên lại càng khẳng định chắc chắn ý kiến trên. Vì người bên ngoài không thể rõ từng đường đi nước bước trong Tề Gia được.

Đúng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lập Hộ lại từ bên ngoài bước vào.

Vừa mới mở cửa phòng, anh liền cảm nhận được một bầu không khí trầm lặng u ám, đen tối và nguy hiểm, khiến trái tim anh bỗng trở nên loạn nhịp.

Còn Hồng Ưng? Hoàng Ưng? Hắc Ưng? Và Bạch Ưng?

Vừa thấy Lập Hộ, bọn họ liền giống như mèo nhìn thấy chuột, âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng có thể rời sự chú ý của lão đại sang Mộc Tùy Tâm được rồi!

– Cô ta sao rồi? – Tề Mặc vừa thấy Lập Hộ bước vào liền liếc đôi mắt không cảm xúc nhìn anh, hỏi bằng thanh âm lạnh lẽo.

– Không còn vấn đề gì nghiêm trọng! – Lập Hộ đứng trước mặt Tề Mặc, cùng hàng với đám Hồng Ưng, cẩn trọng trả lời.

Tề Mặc hơi gật đầu, trong ánh mắt bỗng loé lên tia sát khí, hỏi lại:

– Cổ họng cô ta bị thương?

Lập Hộ ngẩng đầu nhìn Tề Mặc rồi quay qua đám Hồng Ưng, nghi hoặc gật đầu. Anh chỉ thấy khóe môi Tề Mặc hơi nhếch lên, nồng nặc sát khí.

Đúng lúc chiếc bộ đàm trên bàn vang lên, Hồng Ưng đưa tay cầm lấy, nghe máy. Thấy vậy, tất cả mọi người trong phòng liền đưa mắt nhìn cậu ta.

– Tôi biết rồi! – Hồng Ưng cúp máy rồi lập tức quay sang nhìn Tề Mặc, hơi cúi đầu nói:

– Lão đại, có cuộc gọi từ phía Lam Tư!

– Kết nối! – Tề Mặc vừa dứt lời, trên màn hình liền xuất hiện một gương mặt xinh đẹp đến yêu mị, ngay cả thần tiên cũng phải kinh hãi.

Đối lập hoàn toàn với Tề Mặc, lúc này Lam Tư mang trên mình một bộ đồ trắng tinh, khiến cho gương mặt vốn đã yêu nghiệt của anh ta lại tăng thêm vài phần quỷ dị. Lam Tư nhìn chằm chằm vào ly rượu vang đỏ trên tay, cổ tay nhẽ lắc. Hắn nhìn thứ chất lỏng sóng sánh trong ly nở nụ cười ma quỷ:

– Tề Mặc! Tôi có một món quà bất ngờ dành cho anh! Haha!

Lam Tư nói xong liền đưa mắt liếc nhìn Tề Mặc, đôi môi hơi nhếch lên nở nụ cười quỷ quyệt.

Tề Mặc nhướn mày nhìn Lam Tư cười lạnh:

Món quà bất ngờ từ Lam Tư luôn chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Nhưng không đợi Tề Mặc trả lời, chớp mắtmột cái màn hình liền đổi cảnh.

Lúc này, trên màn hình bỗng xuất hiện một người phụ nữ đang bị hai người đàn ông mặc đồ đen áp giải tới giữa phòng. Lam Tư từ ghế sofa bước tới, đứng nhìn người phụ nữ kia từ trên xuống dưới bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Anh ta vừa tặc lưỡi, vừa lắc đầu cảm thán:

– Dáng dấp quả nhiên không tệ!

Người phụ nữ kia nghe vậy liền liếc mắt nhìn Lam Tư, “hừ” một tiếng đầy khinh thường, sau đó liền quay mặt nhìn sang chỗ khác giống như sợ nhìn Lam Tư nhiều thêm một giây thì sẽ làm bẩn mắt mình nhiều thêm một phân vậy.

Lam Tư thấy thế lại quay đầu nhìn về phía màn hình, nháy mắt một cái, dáng vẻ đầy bỡn cợt. Sau đó anh lại quay sang nhìn người phụ nữ kia, lạnh lùng hỏi:

– Cô là ai?

Cô gái kia nhìn Lam Tư, khóe môi hơi nhếch lên, phát ra thứ âm thanh đầy chế giễu:

– Lam lão đại, xin anh đừng có nói anh không biết tôi là ai!

Nghe vậy, Lam Tư cũng không nói gì, anh quay người bước về phía sofa, ngồi xuống, lạnh lùng ra lệnh:

– Lại đây!

Lúc này, tại Tề Gia, từ lúc người phụ nữ kia vừa xuất hiện trên màn hình, đám Hồng Ưng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Mộc Tùy Tâm! Cô ta chính là Mộc Tùy Tâm!

Đám người Hồng Ưng khống chế lại cảm xúc, tiếp tục theo dõi màn hình. Duy chỉ có Tề Mặc là vẫn không có bất kì phản ứng nào, giống như đã đoán trước được điều này vậy.

Mộc Tùy Tâm bước tới, đứng trước mặt Lam Tư. Anh ta lạnh lùng nhìn cô, hỏi:

– Bằng chứng?

– Bằng chứng? Bây giờ còn cần bằng chứng nữa sao?- Tùy Tâm khinh thường nói.

Lam Tư gật đầu xem như đồng tình.

Quả nhiên là không cần bằng chứng nữa!

Rất thông minh!

Đúng lúc này, Mộc Tùy Tâm bỗng quay đầu nhìn về phía màn hình, lạnh nhạt nói:

– Tề Mặc! – Đột nhiên, ánh mắt của cô lúc này lại trở nên phức tạp. Cô cúi đầu, vội vàng che dấu đi cảm xúc của mình, tiếp tục nói:

– Nhớ bảo vệ Ly Tâm thật tốt!

Nghe vậy, ánh mắt của Tề Mạc hơi nhướn lên, trực tiếp chấm dứt cuộc liên lạc này.

Bên này, Lam Tư nhìn Tùy Tâm bằng ánh mắt tán thưởng, ngạc nhiên hỏi:

– Sao cô biết! – Đúng vậy, sao cô biết bên đó có lắp máy quay.

Tùy Tâm hừ lạnh một tiếng:

Anh ta khinh thường cô quá đấy!

*********************************************************

Ngay trong ngày hôm đó, Tề Mặc liền đáp một chuyến máy bay xuống trụ sở của Lam Bang. Vừa xuống máy bay, anh liền nhìn thấy gương mặt mỉm cười hớn hở của Lam Tư. Sắc mặt Tề Mặc lạnh lẽo, không thèm đếm xỉa gì tới anh ta mà trực tiếp dẫn đầu đoàn người tiến vào trong nhà.

Lam Tư dẫn đám người Tề Mặc tới phòng vi tính của Lam Gia.

Vừa tới nơi, tất cả đám thuộc hạ trong phòng đều nhất loạt đứng dậy, cung kính cúi chào. Lam Tư ra hiệu cho bọn họ tiếp tục làm việc, còn bản thân thì đi tới vị trí máy tính bên trong cùng.

Tề Mặc bước tới, chỉ thấy chính giữa màn hình là một người phụ nữ đang ôm máy tính ngồi trên giường, không biết là đang làm gì.

Tề Mặc ra hiệu cho thuộc hạ phóng to màn hình lên, chỉ thấy trên đó là một dãy số liệu hóa học vô cùng rắc rối. Anh hơi nhíu mày, quan sát nhất cử nhất động của Mộc Tùy Tâm.

Bỗng, bàn tay của Mộc Tùy Tâm hơi khựng lại, cô khẽ nhíu mày nhưng ngay sau đó lại tiếp tục làm việc. Chỉ là, vài phút sau, cô liên buông máy tính trên tay xuống rồi ôm chặt lấy lồng ngực của mình, bên khóe môi không hiểu vì sao mà bỗng rỉ ra một dòng chất lỏng, khuôn mặt cô tái nhợt, tạo nên một hình ảnh trông vô cùng tương phản.

Tề Mặc quan sát Mộc Tùy Tâm, đôi mắt hơi nheo lại.

Lúc này, Tùy Tâm chỉ cảm thấy trong miệng sặc mùi máu tanh, đến ngay cả thở cô cũng cảm thấy nặng nề, cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng đau đớn, đầu váng, mắt hoa, khó chịu vô cùng. Đôi môi nhợt nhạt của cô dần trở nên tím tái, cô nhắm hai mắt lại, cắn chặt răng, trong lòng thầm nhủ:

Không sao, không sao, chỉ cần chịu đựng một chút là sẽ hết ngay thôi!

Trong phòng vi tính, không khí lúc này trở nên vô cùng tĩnh lặng, đám người Tề Mặc vẫn dán chặt mắt vào màn hình, theo dõi nhất cử nhất động của Mộc Tùy Tâm.

Một phút, hai phút rồi mười lăm phút trôi qua, đúng lúc này, Mộc Tùy Tâm bỗng nhiên mở choàng hai mắt, ánh mắt vốn trong sáng không tạp chấ lúc này đã bị một màn sương mù bao phủ. Khuôn mặt cô nhăn nhó, cả người run lên, cô hoang mang nhìn quanh khắp phòng như muốn tìm kiếm thứ gì đó. Rồi đến khi nhìn thấy chiếc vali đặt ở góc phòng, cô liền run rẩy bước xuống giường, loạng chạng đi tới đó.

Tùy Tâm lật tung đồ đạc trong vali lên, sau đó vội vàng cầm lấy lọ thuốc giảm đau. Nhưng tiếc rằng, trong lọ thuốc ấy bây giờ đã không còn bất kì một viên thuốc nào nữa.

Mộc Tùy Tâm hoảng loạn, đập tan lọ thuốc rỗng trong tay. Cô thu người lại một góc, ôm chặt lấy cơ thể đang đau đớn của mình. Hai hàng nước mắt bỗng từ bên khóe mi cô chảy xuống.

Cô sắp trụ không nổi nữa rồi!

Đau! Thật sự rất đau!

Lam Tư nhìn Mộc Tùy Tâm bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, ngoài kinh ngạc ra thì vẫn chỉ có kinh ngạc.

Ánh mắt của Tùy Tâm bỗng di chuyển đến chiếc hộp màu đen trong vali, cô lúc này giống như kẻ sắp chết đuối nhưng bỗng túm được cọng rơm cứu mạng. Tuỳ Tâm liền chộp lấy, vội vã lấy chiếc ống tiêm nhỏ bên trong ra. Bàn tay trắng bệch của cô cầm ống tiêm, dơ lên thật cao rồi hạ xuống, nhưng đến khi nó sắp sửa đâm vào cánh tay cô thì đột nhiên dừng lại. Trong ánh mắt cô lúc này bỗng lấy lại vài tia lý trí, đầu tiên là do dự nhưng cuối cùng lại trở nên rất kiên định.

Mộc Tùy Tâm nắm chặt lấy ống tiêm trong tay, run rẩy đưa trở về chỗ cũ.

Tề Mặc nhìn chằm chằm vào thứ chất lỏng màu vàng ấy, đột nhiên cảm thấy chói mắt vô cùng.

Lúc này, Mộc Tùy Tâm bỗng run rẩy đứng dậy, đôi môi mỏng của cô hơi hé mở, phát ra âm thanh thì thào:

– Lam Tư! Cứu tôi!

Sau đó, cô liền ngất xỉu luôn tại chỗ.