Kết thúc đoạn video là tiếng cười man rợ của người đàn ông xa lạ, là sự đau đớn, giày vò trong khổ sở của Tùy Tâm.
Ly Tâm cảm thấy đôi mắt mình cay cay.
Lúc này đây, trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt lại, khiến bản thân cô cảm thấy vô cùng khó thở, vô cùng khó chịu. Cô hơi hé môi định nói gì đó, nhưng cổ họng lại giống như bị cục đá chen ngang. Nhổ ra không được, mà nuốt vào cũng không xong. Hồi lâu sau, Ly Tâm mới quay đầu. Cô ngước mắt nhìn Jiaowen, cố giữ cho giọng nói của mình trở nên bình tĩnh, hỏi:
– Chú lấy nó ở đâu?
Jiaowen ngay lập tức nhận ra cảm xúc bất thường của Ly Tâm, anh hơi nheo mắt, đáp:
– Chỗ Hoàng Ưng!
Jiaowen vừa dứt lời, Ly Tâm liền lập tức rời khỏi phòng vi tính, loáng một cái đã không thấy bóng dáng đâu. Jiaowen và tiểu Vũ đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Ly Tâm vừa tới đại sảnh liền thấy Hoàng Ưng đang chắp tay chỉ đạo một đám thuộc hạ làm việc.
Thấy Ly Tâm bước đến, Hoàng Ưng hơi cúi đầu, gọi một tiếng:
– Chủ mẫu!
Ly Tâm gật đầu, bước tới chỗ anh, hít một hơi thật sâu, hỏi:
– Chú lấy chiếc hộp ở đâu?
Hoàng Ưng nhìn thần sắc của Ly Tâm, thấy sắc mặt cô lúc này hơi trắng, trong ánh mắt lại là một chuỗi nỗi hoang mang và lo lắng. Tuy đã được giấu rất kĩ nhưng Hoàng Ưng vẫn nhận ra.
Anh nhíu mày, không nói hai lời liền lập tức dẫn Ly Tâm tới khu nhà phía tây Tề Gia.
Trên đường đi, Ly Tâm đã tự đấu tranh tư tưởng rất nhiều. Trong lòng luôn nghĩ tới người phụ nữ đó, nghĩ xem chị ta có thật sự là Tuỳ Tâm hay không. Nhưng chị ấy thông minh như vậy, võ nghệ cao tới vậy thì làm sao có thể để bản thân rơi vào hoàn cảnh như thế được chứ?
Càng nghĩ, đáy lòng Ly Tâm càng trở nên kiên định hơn. Nhưng đúng lúc này, một ý nghĩ bất chợt loé lên trong đầu cô:
Nếu người đó thật sự là Tuỳ Tâm thì sao?
Không!
Tuyệt đối không có chuyện đó!
Ly Tâm kiên quyết lắc đầu, bài trừ ý nghĩ này ngay lập tức. Nhưng, trong đầu cô lại có hai luồng tư tưởng đang giao tranh. Bởi, người trong đoạn video đó – đích thị là của Tuỳ Tâm. Và ánh mắt sắc bén đó, cô tuyệt đối không nhìn lầm!
Mang theo tâm trạng nặng nề, Ly Tâm và Hoàng Ưng đi đến khu nghiên cứu phía Tây Tề Gia.
Khu nhà này vốn là một nơi đặc biệt, nằm ở vị trí hoàn toàn độc lập với những nơi khác trong Tề Gia. Bởi, nó chuyên dùng để nghiên cứu sản phẩm mới và… cũng là nơi lưu giữ những thiết bị y tế tốt nhất trên thế giới. Đối với những người không phận sự, bọn họ hoàn toàn không được phép tiến vào nơi này.
Lúc này, đôi mắt Ly Tâm hơi nheo lại, trong lòng lộ rõ sự bất an.
Cô dừng lại trước cửa tòa nhà, nhìn xuyên qua lớp cửa kính dày đặc, thấy một người phụ nữ yếu ớt đang nằm trên giường bệnh. Tuy trên người cô ta đã được thay một bộ đồ mới và đã được tắm rửa sạch sẽ. Nhưng những điều đó vẫn không thể che dấu đi được sự thê thảm và tàn tạ lúc trước. Đặc biết là gương mặt bị hủy hoại kia, Ly Tâm đã gần như không thể hình dung ra gương mặt vốn có lúc ban đầu nữa rồi.
Nhưng, cô chỉ cần nhìn thoáng qua người phụ nữ đó một cái là đã lập tức nhận ra hình dáng quen thuộc ấy. Ly Tâm bàng hoàng, bước dật lùi về phía sau vài bước.
Gương mặt ấy đã từng là gương mặt xinh đẹp như thế nào? Cô biết!
Tùy Tâm coi trọng nó ra sao? Cô cũng biết!
Giờ nó bị hủy hoại như thế nào? Cô cũng biết nốt!
Vì vậy, Ly Tâm không thể hình dung nổi phản ứng của Tuỳ Tâm khi biết bản thân đã bị hủy dung thì sẽ như thế nào nữa.
Ly Tâm khép hờ đôi mắt, trong lòng là một nỗi khổ sở không nói lên lời. Bởi, cô vẫn còn nhớ Tùy Tâm đã từng nói:
– Tùy Tâm, sau này chị muốn lấy một người đàn ông như thế nào? – Ly Tâm nghiêng đầu nhìn Tùy Tâm, có chút khó hiểu hỏi.
Lúc ấy, Tuỳ Tâm chỉ nở nụ cười gượng gạo, nhìn cô, nói:
– Chỉ cần phù hợp với nhan sắc của chị là được!
– Phù hợp với nhan sắc của chị? – Cô nghi hoặc hỏi lại, trong lòng lại càng thấy khó hiểu hơn.
Tùy Tâm gật đầu, sau đó mỉm cười nhìn cô, đáp:
– Ly Tâm! Em biết không? Thật ra, đàn ông trên đời này thì có rất nhiều. Nhưng, những người thật sự phù hợp với chúng ta thì lại có rất ít. Nếu chúng ta có gương mặt đẹp, đàn ông có thể không yêu. Nhưng nếu chúng ta không có gương mặt đẹp, đàn ông chắc chắn sẽ không yêu!
Khi đó, Ly Tâm vẫn còn quá trẻ nên không thể hiểu hết được ý tứ trong lời nói của Tùy Tâm, nhưng cô cũng không nói gì. Bởi vì cô biết, Tùy Tâm chỉ là đang tâm sự với cô mà thôi. Nên, cô chỉ cần im lặng lắng nghe là được .
Chỉ là, đến tận bây giờ, khi đã gặp được Tề Mặc rồi, cô mới thật sự hiểu được. Thì ra, sắc đẹp mà Tùy Tâm muốn nói đến không phải cái gì khác mà là những cơ hội. Chỉ khi có nhan sắc, bọn họ mới có cơ hội.
Bởi, đối với những người như bọn họ, cơ hội để kiếm được một người đàn ông bình thường, sống một cuộc sống bình thường thật sự quá mong manh.
Tổ chức sẽ không bao giờ để cho bọn họ có được tự do.
Chính vì thế, bọn họ mới cần cơ hội để tìm kiếm một người đàn ông – một người có đủ năng lực giúp bọn họ thoát khỏi nanh vuốt của tổ chức ăn trộm.
Và cuối cùng, cô đã gặp được Tề Mặc.
Thực ra, ngay cả chính bản thân Ly Tâm cũng phải thừa nhận rằng, cô may mắn hơn Tùy Tâm rất nhiều. Bởi, cô là một thần trộm, đương nhiên thân phận này cô có thì Tùy Tâm cũng có. Nhưng cô còn là Ám Vân – vua tốc độ, có thể làm tài xế của Tề Mặc. Cô có tài hacker và những thiết bị công nghệ kì dị, góp phần giúp cô vững chân sải cánh bên anh.
Gặp anh, làm việc cho anh, yêu anh rồi trở thành người phụ nữ của anh.
Vậy nên, cô có Tề Mặc bảo vệ rồi, còn Tùy Tâm… thì không!
Chính vì vậy mà bây giờ Ly Tâm mới cảm thấy hối hận. Nếu như cô tìm thấy Tùy Tâm sớm hơn, nếu như…
Tuy với công nghệ thẩm mĩ hiện tại, việc khôi phục lại diện mạo như ban đầu hoàn toàn không hề khó. Nhưng những tháng ngày đau đớn, vất vả mà Tùy Tâm đã trải qua, cô biết lấy gì để bù đắp lại đây? Ly Tâm tự vấn với chính mình.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, một người đàn ông mặc áo Blue trắng, đeo khẩu trang từ trong phòng bước ra. Anh ta bước tới chỗ bọn họ rồi đưa một tập tài liệu vào tay Hoàng Ưng. Anh cầm lấy, lật ra xem, trong mắt lập tức lóe lên tia quỷ dị.
Thấy vậy, trong lòng Ly Tâm liền nổi lên một trận bất an. Cô lo lắng đi tới, hỏi:
– Sao vậy?
Hoàng Ưng đưa mắt nhìn cô, không nói gì. Ly Tâm cũng không thèm để ý tới thái độ bất thường của anh, lập tức đoạt lấy tập tài liệu, lật ra xem.
Cô chỉ cảm thấy cả đầu mình đang ong lên.
“Tứ chi bị gãy, gương mặt bị hủy hoại hoàn toàn, nhiễm trùng nghiêm trọng, dây thanh quản bị vỡ, cơ thể bị suy nhược,…” Ngoài ra còn có rất nhiều vấn đề khác nữa mà cô đọc không hiểu.
Bàn tay Ly Tâm run lên, tập giấy lập tức từ trên tay trượt xuống, rơi trên nền đất giá lạnh. Cô hoảng hốt đưa mắt nhìn Hoàng Ưng, hi vọng anh sẽ phủ nhận, sẽ nói với cô những gì mà cô vừa đọc được hoàn toàn không đúng. Tùy Tâm không sao hết, chị ấy vẫn bình thường, vẫn rất khỏe mạnh.
Nhưng, Ly Tâm lúc này lại đang tìm kiếm trong vô vọng. Hoàng Ưng nhìn cô, thần sắc lạnh nhạt, không nói lấy một lời.
Đầu óc Ly Tâm hoàn toàn trống rỗng, cô quay đầu nhìn về phía cửa kính. Trước mắt bỗng hiện lên gương mặt xinh đẹp của Tùy Tâm cùng với nụ cười mê hồn và vài chi tiết vụn vặt. Ly Tâm chỉ cảm thấy tàn thân vô lực, mệt mỏi vô cùng.
Đôi mắt không biết từ lúc nào đã bị một màn sương mù bao phủ, chỉ cần khẽ chớp mắt một cái thôi là nó sẽ không kìm được mà lập tức rơi xuống. Nhưng Ly Tâm vẫn cắn răng nuốt ngược nước mắt vào trong.
Tùy Tâm vẫn còn đang đợi cô, cô tuyệt đối không thể để bản thân yếu đuối vào lúc này.
*****************************
Sau khi nghe Hoàng Ưng báo cáo, ngay trong đêm hôm đó, Tề Mặc liền bay tận nửa châu lục để trở về Tề Gia.
Vừa về tới nơi, mở cửa phòng ngủ, Tề Mặc liền thấy Ly Tâm đang ngồi một mình trên giường, thất thần nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm – không hề có tiêu cự.
Nghe tiếng động, Ly Tâm liền quay đầu, nhìn thấy Tề Mặc, trong lòng cô có hơi bất ngờ.
Anh – về sớm quá! Cô nhìn anh, cố nở một nụ cười. Mà sao, Tề Mặc thấy nó còn méo hơn cả khóc. Thấy cô như vậy, trong lòng anh đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
– Tề Mặc, em thấy chị ấy rồi!… – Lúc này, Ly Tâm lại hướng đôi mắt về phía cửa sổ, khẽ lẩm bẩm.
Lời nói lấp lửng của cô khiến hai hàng lông mày của Tề Mặc hơi nheo lại. Anh không nói gì mà lập tức bước đến bên giường, ôm cô vào lòng. Ly Tâm rúc đầu vào ngực anh, khẽ nhắm mắt lại, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Tề Mặc chưa từng thấy Ly Tâm trong tình trạng thế này bao giờ. Nên anh biết, điểm yếu của cô đã xuất hiện. Và đó chính là Mộc Tùy Tâm. Ánh mắt Tề Mặc lúc này bỗng lóe lên tia sát khí, siết chặt Ly Tâm trong lòng.
Nếu có người dám dùng Mộc Tùy Tâm để làm hại tới Ly Tâm, anh nhất định sẽ khuyến kẻ đó – sống khôngquốc bằng chết!
******************************
Tong phòng làm việc của Tề Mặc, bầu không khí lúc này âm u và lạnh lẽo đến đáng sợ. Đám Hồng Ưng đứng trước mặt Tề Mặc, cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt của anh.
– Choang!
Cốc nước trên bàn làm việc đột nhiên rơi xuống, vỡ tan. Đám Hồng Ưng giật mình, trong lòng liền trở nên thấp thỏm không yên. Nếu có Ly Tâm ở đây thì tốt rồi, cô ấy nhất định sẽ có cách làm dịu cơn tức giận này của Tề Mặc. Chỉ là…!
– Vẫn chưa tìm ra sao? – Thanh âm lạnh lẽo của Tề Mặc vang lên, đám Hồng Ưng chỉ cảm thấy da đầu mình tê dại đi.
Hồng Ưng cẩn trọng lựa chọn từ ngữ, chỉ sợ Tề Mặc sẽ chém thớt mình ngay lập tức.
– Hắn rất giảo hoạt, không để lộ một chút dấu vết nào! – Hồng Ưng kính cẩn đáp.