Đạo Tình 2

Chương 15: Đụng độ “Mộc Tuỳ Tâm” (3)




Hồng Ưng liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, anh ta cúi đầu, lập tức rút khẩu súng bên hông ra, đi về phía tên thuộc hạ kia.

Dù sao thì, trong lúc giao chiến có một vài viên đạn đi lạc cũng là điều không thể tránh khỏi.

Tất cả sự việc cảy ra từ nãy đến giờ đều quá nhanh, Tề Thiên Vũ vì câu nói của tên thuộc hạ kia mà chậm mất một giây. Nhưng một giây ấy cũng đã đủ thay đổi lại toàn bộ thế cục hiện giờ.

Lúc này, một cánh tay bỗng vòng qua người tiểu Vũ, đột ngột bế bổng cậu lên làm nhóc giật mình, hốt hoảng hét:

– Chú Hồng Ưng! Cứu cháu!

Đương lúc Hồng Ưng định đi về phía này thì đã bị “Mộc Tuỳ Tâm” nhanh chân tới trước một bước. Trong lòng anh bực bội, chửi thề:

– Chết tiệt!

Tất cả cũng chỉ tại tên khốn kia làm anh phân tâm.

Đúng lúc này, Mộc Ly Tâm cũng từ trên xe bước xuống, cô đứng đối diện với “Mộc Tuỳ Tâm”, nhìn cô ta ôm tiểu Vũ đứng trong nàn mưa đạn. Trái tim Ly Tâm hốt hoảng, hai bàn tay bất giác siết chặt lại thành nắm đấm.

Chưa bao giờ cô lại có cảm giác bất lực như lúc này!

“Mộc Tuỳ Tâm” nhìn chằm chằm Mộc Ly Tâm, ánh mắt dần dần trở nên sắc lạnh. Cô ta ghim chặt cơ thể đang giãy dụa trong lòng lại, đang định bảo hộ tiểu Vũ trở về phía sau. Đúng lúc đó, một họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào thái dương Tề Thiên Vũ. “Mộc Tuỳ Tâm hơi nhíu mày nhìn người đàn ông kia nhưng cũng không nói gì.

Người đàn ông kia hét lên:

– Mau tránh ra, nếu không tao sẽ bắn chết nó!

Thấy vậy, đôi mắt Hồng Ưng liền loé lên tia lạnh lẽo.

Nếu như bây giờ anh ra lệnh cho thộc hạ bắn tỉa bắn chết ba tên kia ngay lập tức thì xác suất thành công lên tới chín mươi phần trăm. Nhưng con tin lại là tiểu Vũ, cho dù chỉ có một phần trăm không thành công đi chăng nữa, anh cũng không thể mạo hiểm.

– Lùi lại! – Hồng Ưng lạnh lùng ra lệnh.

Đám người “Mộc Tuỳ Tâm” thận trọng bước từng bước về phía sau, tiểu Vũ nhìn Mộc Ly Tâm:

– Mami! Con không sao!

Tuy tiểu Vũ chỉ nói bằng khẩu hình, nhưng cả Mộc Tuỳ Tâm và Hồng Ưng đều hiểu được. Thấy vậy, cô vội vàng tay lên che miệng, bật khóc.

Tiểu Vũ! Tiểu Vũ của cô vẫn luôn hiểu chuyện như vậy!

Nhưng cũng không hiểu vì sao dạo gần đây, Ly Tâm rất nhạy cảm. Cô có thể vì bất kì một chuyện gì mà trở nên kích động.

Hay có thể là do không có Tề Mặc ở bên cạnh chăng?

********************

Lúc này, Tề Mặc đang ngồi trên sofa nhắm mắt dưỡng thần. Bên cạnh, Phong Vân Wiliam nghiêm túc báo cáo, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm:

– Thuộc hạ của Hồng Ưng đã đuổi theo dấu của chúng và xảy ra một cuộc đụng độ lớn. Nhưng chúng lại dùng tiểu Vũ để uy hiếp đám Hồng Ưng nên mới có thể trốn thoát được. Còn người của ta cũng không thiệt hại gì đáng kể.

Nghe xong, Tề Mặc hơi nhíu mày, lạnh lùng nói:

– Thông báo cho Hồng Ưng, kêu cậu ta dừng mọi việc tìm kiếm lại rồi cùng đưa Ly Tâm qua đây. Còn cậu, phải nhớ cho người bảo vệ tiểu Vũ thật tốt, thằng bé mà mất một sợi lông nào, tôi sẽ lột da cậu!

Nghe xong lời uy hiếp trắng trợn của Tề Mặc, da đầu Phong Vân liền run lên, đáp:

– Tôi biết rồi!

********************

Lúc này, Hồng Ưng phải trực tiếp nhìn cảnh bọn chúng đưa tiểu Vũ lên tàu và chạy chốn nhưng anh lại không thể làm gì được. Hai bàn tay của Hồng Ưng siết chặt thành nắm đấm, vang lên những tiếng kêu răng rắc vô cùng ghê rợn.

Trong lúc anh đang định cho người chuẩn bị thuyền đuổi theo thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Phong Vân Wiliam.

– Hồng Ưng, chú không cần đuổi theo nữa! Tất cả mọi việc lão đại đều đã sắp xếp ổn thoả. Bây giờ chú chỉ cần chủ mẫu của chúng ta tới đây tụ họp với chúng tôi là được.

– Được! Tôi biết rồi! – Hồng Ưng nhàn nhạt đáp.

Đã có lời đảm bảo của lão đại, vậy thì anh không cần phải lo lắng điều gì nữa!

****************

Không lâu sau khi Phong Vân đi khỏi, Lam Tư liền từ bên ngoài bước vào, trên môi treo thêm một nụ cười quỷ dị:

– Tề lão đại! Đã lâu không không gặp!

Nghe vậy, Tề Mặc hơi mở mắt nhìn Lam Tư, lạnh nhạt, không có một chút cảm xúc gì. Anh nhàn nhạt mở miệng:

– Đã giải quyết xong rồi sao?

Lam Tư gật đầu, đáp:

– Xong rồi! – Sau đó liền tìm một vị trí ngồi xuống.

Lam Tư ngồi đối diện với Tề Mặc, vắt chéo hai chân, ung dung nói:

– Mới hôm trước, tôi vừa đến Tề Gia!

Tề Mặc tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, không thèm để ý tới Lam Tư. Thấy vậy, Lam Tư cũng chỉ nhún vai, tiếp tục nói:

– Tôi có hỏi Tề phu nhân rằng Tề lão đại anh đi đâu rồi nhưng cô ấy lại không trả lời được. Chỉ nói rằng anh đang làm một phi vụ rất nguy hiểm. Tôi hỏi cô ấy: chẳng nhẽ cô không lo lắng cho Tề lão đại sao? Nhưng anh có biết cô ấy trả lời như thế nàobkhông? Tề Mặc?

Vừa dứt lời, Lam Tư liền hưng phấn theo dõi thái độ của Tề Mặc. Nhưng Tề Mặc vẫn ngồi im bất động không khỏi khiến cho anh ta mất hứng. Lam Tư tiếp tục nói:

– Cô ấy nói cô ấy không lo lắng! Biết vì sao không? Cô ấy nói: Vì anh là Tề Mặc! Haiz! Tề lão đại à, tôi phải công nhận rằng tình cảm của hai người tốt thật đấy!

Lam Tư vừa cảm khái vừa lèo bèo vì thái độ thờ ơ của ai đó. Nhưng ở góc độ mà Lam Tư không nhìn thấy, khoé môi Tề Mặc hơi nhếch lên.

Hình như, anh lại nhớ cô rồi thì phải!

Đúng lúc này, một giọng nói oang oang bỗng từ ngoài cửa vang lên, không cần phải nói, cả hai người trong phòng đều biết người mới đến là ai.

– Tề! Tôi đến rồi!

Jiaowen từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy Lam Tư thì có chút ngạc nhiên nhưng vẫn cười giả lả nói:

– Lam lão đại, anh cũng ở đây à?

Lam Tư hơi nhướn mày, không trả lời.

– Sắp xếp xong xuôi rồi chứ? – Tề Mặc nhàn nhạt hỏi.

Jiaowen gật đầu, bước tới bên Tề Mặc, ngồi xuống:

– Xong hết rồi!

Nghe vậy, Tề Mặc liền gật đầu. Đúng lúc này, Lam Tư bỗng lên tiếng hỏi:

– Tề Mặc, tôi muốn biết tất cả những gì anh đã tra được về Thiên Long?

Nghe vậy, đôi mày của Tề Mặc hơi nhướn lên, anh liếc đôi mắt sắc bén về phía Lam Tư nói:

– Sao tôi phải cho cậu biết?