Nghe vậy, Ly Tâm liền cuống lên.
Bởi, nếu sự thực đúng như bọn họ suy đoán thì chắc chắn bây giờ chúng sẽ rời khỏi thành phố tới bến cảng A. Sau đó sẽ đưa tiểu Vũ lên tàu, rời khỏi đất nước này khiến người của Tề Gia vì không chuẩn bị kịp màmất dấu.
Nhưng điều làm Ly Tâm rối loạn nhất lúc này là: người đứng sau một màn này là ai? Hắn có thể tráo người, cho người giả dạng thành Tuỳ Tâm, bắt cóc tiểu Vũ, trốn thoát khỏi sự truy lùng cấp một của Tề Gia,… Tất cả những điều ấy, đều không hề bình thường.
Mọi thứ, mọi thứ giống như đã được lên kế hoạch một cách chặt chẽ, chỉ chờ người của Tề Gia rơi vào cái bẫy đã được sắp đặt từ trước.
Ly Tâm nhìn lại những điều đã xảy ra, cảm thấy trước mắt mình rất mờ mịt và dường như bọn họ luôn ở thế bị động.
Nhưng điều mà cô lo lắng nhất là:
Việc không biết địch là ai.
Không thể biết được thế lực đứng sau lưng chúng
Nên:
Chưa có biện pháp.
Chưa có đối sách.
Mà tiểu Vũ lại rơi vào tay chúng. Đương nhiên là vô cùng không an toàn. Nếu người bị bắt là cô hay Tề Mặc thì dựa vào khả năng của bọn họ ít ra còn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.
Nhưng đối phương lại là tiểu Vũ, chỉ cần thằng bé nói điều gì đó không đúng, chỉ cần thằng nhóc làm cho đối phương tức giận thôi. Thằng nhóc có thể chết bất cứ lúc nào.
Càng nghĩ, tinh thần Ly Tâm lại càng trở nên bất an. Gương mặt cô vì hoảng sợ và lo lắng mà tái nhợt đi. Lúc này, cô cần Tề Mặc, muốn nói chuyện với anh, muốn ở bên cạnh anh, như vậy, cô mới có thể bình tĩnh.
Ly Tâm xờ bên hoa tai, điều chỉnh tần độ sóng để kết nối với Tề Mặc. Tín hiệu vừa mở, cô liền gọi tên anh:
– Tề Mặc!
Giống như có tâm linh tương thông, Ly Tâm không cần nói gì, Tề Mặc đã lập tức lên tiếng trấn an:
– Ngoan! Mọi thứ em chỉ cần nghe theo Hồng Ưng là được. Cậu ta tự khắc sẽ biết sắp xếp. Em không cần làm gì cả, biết chưa? Mọi thứ chỉ cần dựa vào anh!
Sau khi nghe xong, đôi mắt Ly Tâm vì xúc động mà hơi phiếm hồng, cô gật đầu thật mạnh, đáp:
– Được!
Ba mươi phút sau, chiếc cadillac đã có mặt tại bến cảng A. Khi vừa đỗ lại bên đường, lập tức có một chiếc xe từ phía sau đi tới bên cạnh. Một người đàn ông từ trên chiếc xe kia bước xuống, đi tới bên chiếc cadillac, hơi cúi đầu:
– Đại nhân! Người của chúng ta đang bao vây chúng, chỉ là “tiểu lão đại” vẫn đang ở trên xe nên chúng thuộc hạ không dám manh động.
Nghe vậy, Hồng Ưng liền gật đầu, nheo mắt nhìn chiếc ô tô phía xa đang bị hơn chục chiếc ô tô khác quây lại thành vòng tròn, không có một lối thoát.
– Sắp xếp ba tay bắn tỉa, kêu thuộc hạ của cậu tiếp tục chờ đợi! – Hồng Ưng lạnh lùng ra lệnh.
– Dạ! – Người đàn ông kia nhận lệnh, lập tức lên xe rời đi.
Trong xe, Ly Tâm nhíu mày nhìn Hồng Ưng, có chút lo lắng hỏi:
– Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?
– Chờ! – Giọng nói lạnh băng của Hồng Ưng vang lên.
Anh muốn xem xem, rốt cuộc bên nào có đủ kiên nhẫn hơn.
Ly Tâm hiểu ý gật đầu.
Quả nhiên, chỉ một tiếng sau, người của đối phương đã bắt đầu lục đục. Hồng Ưng khẽ nhếch môi: quả thực là không có đủ kiên nhẫn.
********************
Trên xe:
Người đàn ông sau khi nhìn thấy toàn cảnh bên ngoài, sốt ruột hét lên với “Mộc Tuỳ Tâm”.
– Cô còn chờ cái gì nữa, sao còn không mang thằng nhóc ra làm lá chặn đi. Nếu không thể thoát khỏi đây, chúng ta sẽ chết chắc!
– Anh bị điên sao, nó mới chỉ là một thằng bé năm tuổi. Mà đại nhân cũng đã nói, tuyệt đối không được làm tổn hại tới con trai Tề Mặc. Nếu không, anh cứ chờ bị chặt đầu đi!
Nghe vậy, người đàn ông kia mím môi có vẻ suy tư. Nhưng chỉ trong một giây lơ đãng ấy, Tề Thiên Vũ đã nhân cơ hội đẩy người đàn ông ra, mở cửa xe, nhảy xuống.
Mọi việc xảy ra quá mhanh, cả người đàn ông kia và “Mộc Tuỳ Tâm” đều bị hành động của Tề Thiên Vũ làm cho không kịp phản ứng. Đến khi hồi thần lại, tất cả đã quá muộn.
*******************
Lúc này, Hồng Ưng khẽ liếc qua chiếc đồng hồ trên tay, anh từ trên xe bước xuống, sắc mặt nguy hiểm bước về phía đám ô tô kia.
Đúng lúc này, cánh cửa xe bỗng bật ra, Tề Thiên Vũ từ trên xe nhảy xuống, chạy về phía này. Nhìn thấy Hồng Ưng, cậu lập tức gọi:
– Chú Hồng Ưng!
Sự góp mặt của tiểu Vũ, giống như ngòi nổ châm ngòi cho cuộc chiến, súng đạn bắt đàu vang lên.
Nhưng bỗng nhiên, một tiếng thét bỗng vang lên trong toàn trường:
– Không được làm tiểu thiếu gia bị thương!
Sau câu nói, toàn trường bỗng im phăng phắc không một tiếng động. Đương nhiên, tiểu thiếu gia ở đây chính là chỉ con trai Tề Mặc, ai cũng biết điều đó.
Nhưng việc này rất khó nha!
Súng đạn vốn không có mắt.
Lòng người bắt đầu trở nên hoang mang.
Nghe xong, đôi mắt Hồng Ưng lập tức loé lên tia lạnh lẽo, anh liếc đôi mắt nguy hiểm về phía người đàn ông nào đó.
Vốn dĩ, chuyện Tề Thiên Vũ bị bắt cóc đã bị phong toả nên số người biết vốn đã ít, nay lại trở nên càng ít.
Mà lúc này đây, một tiên thuộc hạ quèn không chức vụ lại có thể biết được tin tức trọng đại này. Vậy nó có thể nói lên được điều gì?
Thứ nhất, nó đủ để chứng tỏ đó là tên được cài vào trong Tề Gia làm mật thám. Mặc dù rất nhỏ bé nhưng những lúc quan trọng lại có thể làm thay đổi toàn cục. Thứ hai, có thể là do tin tức bị rò rỉ, tên đó vô tình nghe thấy được. Nhưng như thế thì sao? Hắn cũng không thể ném đá dấu tay trợ giúp địch như vậy được!
Dù sao thì, người này cũng không thể giữ lại.