EDIT : OANH LOVE
Sau một ngày học tập , giờ đây , trong phòng học trống trải chỉ còn lại một mình Lam Tĩnh Nghi ngồi đó , Nạp Lan Luật cùng Nạp Lan Địch ngay trong phòng học điên cuồng muốn cô , Lam Tĩnh Nghi uyển chuyển hậu hạ , vĩnh viễn cô giống như một con búp bê tình dục không được thỏa mãn , lúc nào cũng có thể đáp ứng nhu cầu cho bọn họ mọi lúc mọi nơi , không cần ngừng nghỉ .
Ngày hôm sau , khi Lam Tĩnh Nghi đến trường , cô nhớ đến lời yêu cầu hôm qua của Judy nên không quên mang theo váy dài trân châu , tuy rằng chậm trể mất một ngày cô mới thực hiện lời hứa , nhưng ngày hôm qua , trong lúc Lam Tĩnh Nghi ý thức mơ hồ , cô có thể cảm nhận được dưới hạ thân nhét một máy matxa loại lớn khiến cho Lam Tĩnh Nghi trầm luân trong dục vọng , cô không nhớ đến chuyện cô đã hứa với Judy , và Judy cũng không hướng cô ép buộc , nhưng Lam Tĩnh Nghi là một người rất giữ chữ tín , một khi cô đã đáp ứng thì nhất định sẽ đem váy dày trân châu cho cô ấy mượn sử dụng .
Nhưng hôm nay Judy chưa xuất hiện , cô cũng không để ý nên không biết được Judy thường không lên lớp , cầm váy dày trên tay , đợi lúc Judy tan học cô sẽ đưa cho cô ấy . Không hiểu sao , liên tiếp mấy ngày liền Judy đều không có đến trường , hỏi các bạn học khác , bon họ đều không ai biết .
Lam Tĩnh Nghi cũng chú ý tới , chàng trai nước Pháp cũng đồng thời biến mất .
Ngày hôm đó , sau khi về đến nhà , Lam Tĩnh Nghi nằm trên giường , gục đầu suy nghĩ rất nhiều . Lúc ăn cơm , Nạp Lan Luật nghiêng người tới vuốt ve lưng của cô dịu dàng khẽ gọi “ Bảo bối , ăn cơm đi em !” nhưng Lam Tĩnh Nghi không hề động đậy vẫn ngồi im đó .
“ Hôm nay , em làm sao vậy , bảo bối ?” Nạp Lan Luật nghỉ muốn đưa tay nâng đầu của Lam Tĩnh Nghi lên nhưng cô thoáng cái tránh đụng chạm của cậu , Lam Tĩnh Nghi không thèm để ý đến bàn tay cậu vẫn còn lơ lững giơ ra .
Nạp Lan Luật níu mày , nhìn về phía Lam Tĩnh Nghi cậu gọi to “ Địch , Tứ , các ngươi ai chọc tới bảo bối ?” Rất nhanh , hai người Nạp Lan Địch cùng Lam Tứ từ trên lầu chạy xuống .
“ Em làm sao vậy , bảo bối ?” Nạp Lan Địch nhìn Lam Tĩnh Nghi sủng nịnh hỏi .
Lam Tứ nghiêng người , vuốt ve tóc cô , ôn nhu nói “ Em ăn cơm đi , rồi cùng bọn anh một chổ vui vẽ với nhau nhé !”
Lam Tĩnh Nghi vẫn không nhúc nhích , bảo trì im lặng . Nạp Lan Địch bước tới gần , ôm Lam Tĩnh Nghi vào lòng , lúc này trên mặt cô đầy nước mắt , kịch liệt giãy dụa , đánh Nạp Lan Địch .
“ Buông em ra , buông ra !” Cô hét lên .
“ Địch !” Nạp Lan Luật cùng Lam Tứ đều tiến tới , đem Lam Tĩnh Nghi từ trong tay Nạp Lan Địch ôm cô xuống đặt trên giường . “ Bảo bối , rốt cuộc chuyện gì đã xảy vậy ? Em đừng khóc nửa a , thấy em khóc như vậy trong lòng bọn anh có bao nhiêu khó chịu em biết không ?”
Sắc mặt Nạp Lan Địch khó coi nhìn chằm chằm Lam Tĩnh Nghi . Cô vẫn khóc thút thít , hơn nữa ngày mới chịu mở miệng nói “ Các anh ….bắt Judy và Rocca đem đi đâu rồi ?”
Ba thiếu niên đồng thời trao đổi ánh mắt với nhau , Nạp Lan Luật đứng ra giải thích “ Ai là Judy ? Bọn anh căn bản không biết a .”
Vành mắt Lam Tĩnh Nghỉ hồng hồng “ Các anh đừng giả bộ , em biết , việc này nhất định là do bọn anh làm , đã mấy ngày rồi Judy không đi học , xét theo tính tình của cô ấy , nếu em đã đáp ứng ngày hốmau cho cô áy mượn váy dài trân châu nhất định cô ấy sẽ một mực quan tâm đến việc này ..”
“ Váy dài trân châu ?”
“ Em đáp ứng cho cô ta mượn sao ?”
“ Chẳng lẽ em quên đó chính là quà tặng ba người bọn anh tặng em nhân dịp sinh nhật sao ?”
“ Qủa thật là em không đúng trong việc này , nhưng tình huống này rất khó giải quyết , em chỉ có thể làm như vậy , huống hồ đấy cũng chỉ là một chiếc vày dài trân châu , ngoại trừ vẻ ngoài cao quý sang trọng , không nhất định là quà sinh nhật có cái gì đó đặc biệt ý nghĩa….Chính là , Judy và Rocca , rốt cuộc các anh đem họ đi đâu ? Các anh không nên tổn thương bọn họ….”
“ Kính xin em sáng tỏ việc này cùng các anh , cái gì Judy , Rocca , căn bản bọn anh không biết , bọn họ không thấy đâu cùng bọn anh một điểm quan hệ đều không có , em không cần vô cớ náo loạn như thế . Mặt khác , em lại đem quà sinh nhật của bọn anh tặng đưa cho người khác , cái này để cho bọn anh quá thất vọng rồi , em hãy triệt để tỉnh táo lại đi , hôm nay không cần thiết phải ăn cơm cũng chẳng sao , Luật , Tứ , chúng ta xuống dưới !”
Nạp Lan Luật cùng Lam Tứ hai người nhìn nhau thở dài , cũng đành phải theo Nạp Lan Địch đi ra ngoài , Cửa phòng đóng lại , chỉ còn một mình Lam Tĩnh Nghi ngồi đó .
“ Địch , có phải chúng ta hơi quá mức với Tĩnh Nghi rồi ?” Lam Tứ lo lắng lên tiếng .
“ Đúng vậy , tâm tình của Tĩnh Nghi không ôn định , hơn nữa thể chất vốn không tốt , anh còn không cho bảo bối ăn gì…” Nạp Lan Luật khuyên nhủ .
“ Chẳng lẻ các cậu muốn đưa Judy và Rocca trở về , để Tĩnh Nghi cùng bọn họ dây dưa không rõ ?”
Ba người đều trầm mặc không nói gì .
Lam Tĩnh Nghi ngồi trong bóng tối ngẩn người , đến cùng có phải việc này đều do bọn họ làm hay không ? Không có khả năng vô duyên vô cớ hai người kia mất tích cùng một lúc được , huống hồ , vết xe đổ trước kia chính là lớp trưởng Vu Bội cũng mất tích như thế , không thể không nghi ngờ việc này đều do bọn họ làm….Chính là , bọn họ nhất định không chịu thừa nhận , cho tới bây giờ cô cũng không có chứng cớ chứng minh suy nghĩ của mình là đúng trong chuyện này .
Hiện tại , tâm tình của Lam Tĩnh Nghi bất ổn , trong lòng cô cứ có cảm giác chắc chắn là bọn họ , rồi chính mình kết luận người đáng hoài nghi nhất là ba người bọn họ .
Đây là lần đầu tiên Lam Tĩnh Nghi phản khán đối với bon họ , đem bản thân nhốt lại trong phòng , liên tục không ăn không uống . Tính tình cô vốn rất quật cường , ngoại trừ trước kia hai anh em Nạp Lan quá mạnh mẽ khiến cô sinh ra cảm giác sọ hãi .
Một ngày trôi qua , Lam Tĩnh Nghi vẫn tự nhốt mình trong phòng , không chịu xuất hiện .
Rốt cục Nạp Lan Luật đứng ngồi không yên , cậu từ ghế sô pha đứng lên “ Tôi đi xem Tĩnh Nghi !”
“ Tôi cũng đi !” Lam Tứ cũng đứng lên .
Đôi mắt Nạp Lan Địch vẫn nhìn trên tivi nhưng đối với lời nói vừa rồi của bọn họ không có vẻ di nghị . Nạp Lan Luật cùng Lam Tứ đều biết rõ trong lòng Nạp Lan Địch so với hai người bọn họ còn lo lắng hơn nhiều , chỉ là cậu ta cứng đầu không chịu thỏa hiệp .
Cửa phòng bị khóa trái , trong phòng yên lặng không chút động tĩnh . Nạp Lan Luật và Lam Tứ gọi vài tiếng , xong , bọn họ nhìn nhau , chứng kiến trong mắt đối phương cực kỳ lo lắng .
Tĩnh Nghi…..có thể hay không , nghĩ quẩn trong phòng….Tuy nhiên , bình thường bọn họ có chút hung hãn nhưng đều đem cô nâng niu trong lòng bàn tay , đây là lần đầu tiên bọn họ coi thường sự tồn tại của cô .
“ Bảo bối , bảo bối !” Tiếng gõ cửa cũng bắt đầu dồn dâpj hơn .
Lúc này , Nạp Lan Luật cùng Lam Tứ chứng kiến một bóng người vọt lên , Nạp Lan Địch thoáng cái đứng trước mặt hai người bọn họ , thở phì phò , đôi mắt vĩnh viễn lãnh khốc lạnh lùng trong lúc này tràn ngập sợ hãi lo lắng .
Thân thể của cậu vọt tới cửa phòng , cửa “ phanh “ mở ra . Lam Tĩnh Nghi như con mèo nhỏ đáng thương ngồi ở góc giường trên sàn nhà . Nạp Lan Địch vừa nhìn thấy cô vẫn bình yên , tâm tình căng thẳng phút chốc được buông xuống một chút .
Cậu tiến lên kéo tay Lam Tĩnh Nghi “ Đứng dậy , đi ăn cơm với anh !”
Lam Tĩnh Nghi không thèm để ý đến sự tồn tại của cậu , lạnh nhạt nói “ Em không đói bụng , không cần phải đi !”
Nạp Lan Luật cùng Lam Tứ đều cảm giác Nạp Lan Địch đã chịu nhượng bộ với Lam Tĩnh Nghi , bọn họ sợ tình huống sẽ càng trở nên hỏng bét , hai người đều nhanh chóng tiến tới .
“ Nghịch ngợm , cùng anh đi ăn cơm a , bằng không bọn anh sẽ chết đói cùng em luôn đó !”
“ Đúng rồi , bảo bối , em đói bụng bọn anh rất đau lòng …!”
“ Tĩnh Nghi , đi thôi !” Nạp Lan Địch đè nặng âm thanh nói ra , ngón tay vừa chạm vào lưng Lam Tĩnh Nghi .
“ Bại hoại , bại hoại , ba người các anh đều là bại hoại !” Lam Tĩnh Nghi đánh Nạp Lan Địch , Nạp Lan Luật , Lam Tứ ôm cô vào ngực , Lam Tĩnh Nghi nằm trong ngực của bọn họ khóc giống như một tiểu cô đang chịu ủy khuất . Nạp Lan Luật cùng Lam Tứ rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi .
“ Khuya hôm nay , em muốn một mình yên lặng một chút !” Lam Tĩnh Nghi đứng lên , lẵng lặng nói .
Ba thiếu niên đồng loạt im lặng tiếp tục trầm mặc , Lam Tĩnh Nghi cũng không quan tâm bọn họ đồng ý hay không , một mình xoay người đi lên lầu .
“ Xem ra , Tĩnh Nghi tức giận chưa có giảm bớt !” Nạp Lan Luật thở dài .
“ Từ sớm đã biết tình tình Tĩnh Nghi quật cường , kỳ thật lần này là chúng ta có chút quá đáng , cũng khó trách Tĩnh Nghi sẽ tức giận như thế !” Lam Tứ đau lòng nói .
“ Ngày mai , chúng ta phải đi giáo đường , Jin để cho chúng ta môt tháng đến một lần nhưng giờ này chúng ta đã trể hơn một tuần rồi chưa có tới đó .
“ Có lẽ khi Tĩnh Nghi nhìn thấy Jin tâm tình sẽ tốt hơn hiện giờ một chút !” Nạp Lan Luật ê ẩm nói .
“Nhưng chẳng lẽ chúng ta cả đời cứ ỷ lại vào mị dược , nhiệt tình của Tĩnh Nghi chỉ là chúng ta ảo tưởng tự mình lừa gạt , có lẽ Jin dưam vào điểm này lợi dụng tâm lý của chúng ta . Nhưng tôi thực sự không hiểu nổi , anh ta làm như vậy là có mục đích gì ? Trong nội tâm ba người chúng ta đều có nghi vấn : Trong lòng Tĩnh Nghi chúng ta có vị trí gì ? Tĩnh Nghi có yêu chúng ta như chúng ta yêu cô ấy không ?”
Lam Tứ vừa nói xong , giữa ba người tiếp tục lâm vào không khí trầm mặc .