Đào Thoát

Chương 84




Người phụ nữ toàn thân xích lõa nằm trên giường in hoa hồng đỏ trên nền đen. Cô được một thiếu niên cao lớn tuấn mỹ ôm chặt, mặt chôn vào ngực cậu. Trên thân thể nhỏ nhắn xinh xắn còn vương dấu ấn hoan ái.

Tóc đen che khuất gương mặt thiếu niên, chỉ để lộ nửa mặt, nhìn dịu dàng hoàn mỹ như nam nhân vật chính trong truyện tranh.

Lam Tĩnh Nghi tỉnh lại thì cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Nhưng thân thể xích lõa kiện mỹ của thiếu niên dán chặt vào cô khiến cô cảm thấy khô nóng. Cô muốn rời khỏi ngực cậu nhưng khi bàn tay cô đang đặt trên ngực cậu thì cậu mở mắt.

Lam Tứ dùng sức khép chặt tay lại. Cô dán sát vào cậu. Hai người dán sát vào nhau khiến cô cảm nhận được dục vọng đang đặt lên người mình.

Cô ưm một tiếng. Hiệu quả của thuốc còn chưa tan hết, dục vọng rục rịch sống lại trong mạch máu. Tối hôm qua ba thiếu niên như ma cà rồng, hấp thu mật dịch của cô không biết thỏa mãn. Cô cho rằng mình đã chết vì dục vọng nhưng bây giờ ngoại trừ cảm thấy thân thể đau nhức thì vẫn còn bị dục vọng chi phối.

“Còn muốn à?” Lam Tứ nói nhỏ bên tai cô. Cậu thân mật khiến hô hấp của cô nhanh hơn, ngực cô phập phồng trên ngực cậu. Lam Tứ mở đùi cô ra, cúi đầu nhìn.

Nơi tư mật trải qua hoan ái quá độ hôm qua đã sưng đỏ. Cánh hoa đỏ tươi bị chà đạp biến hình nhưng lối vào vẫn co rút, chảy ra mật dịch.

“Bị ba chúng tôi làm sưng lên.” Lam Tứ lặng lẽ nói bên tai cô. Mặt Lam Tĩnh Nghi đột nhiên ửng đỏ, “Lam Tứ, đừng nói những lời như thế.”

“Sao vậy?” Lam Tứ ôm cô, biết rõ còn hỏi.

“Rất hạ lưu…”

Lam Tứ cười rộ, “Vậy tôi phải hạ lưu thôi.” Cậu cúi đầu ngậm đóa hồng mai của cô, liếm mút. Đôi mắt hẹp dài nhìn Lam Tĩnh Nghi chằm chằm. Lam Tĩnh Nghi đẩy đầu cậu. Lam Tứ bỗng nhiên đẩy vật nam tính đã căng cứng vào hoa huyệt sưng đỏ của cô.

“A ~~” Lam Tĩnh Nghi sợ run lên.

“Cô giáo, tôi muốn làm chuyện còn hạ lưu hơn cơ.” Nói xong, cậu bắt đầu co rút trong cơ thể cô, bàn tay to không buông tha nhũ phong đầy đặn của cô. Sữa trắng ngần bị ngón tay cậu nặn ra, chảy trước ngực cô.

“A ~~~~ chậm một chút, đau quá ~~~~” thân thể Lam Tĩnh Nghi lắc lư, thừa nhận tiết tấu mãnh liệt của thiếu niên.

Thiếu niên rút ra khỏi người cô, cuốn người cô qua, để cô quỳ trên giường, đỡ lấy cái mông nhỏ của cô, đẩy vật nam tính dính đầy mật dịch vào.

Lam Tĩnh Nghi bị cậu va chạm, phủ phục trên giường. Thiếu niên luật động nhanh hơn. Vật nam tính thô to không vào hoàn toàn trong cơ thể người phụ nữ rồi lại rút ra, khiến người phụ nữ kêu lên yêu kiều liên tục.

Cậu thay đổi các tư thế đùa giỡn cô, rồi phóng thích bạch dịch trong cơ thể cô. Cậu rút mình ra, nhìn lối vào bị mở lớn co rút lại, tuôn ra một cỗ bạch dịch.

Cậu nằm trên người cô mút sữa vừa bị cậu kích thích ra. Lam Tĩnh Nghi mệt mỏi nhắm mắt lại, tóc dài ướt dính lên gáy cô. Bởi vì thiếu niên mút liếm nên cô không ngừng ưm thành tiếng.

“Tôi phải đi học. Cô tắm rồi ngủ tiếp đi. Hôm nay xin nghỉ cho cô.” Lam Tứ hôn lên khe suối giữa hai nhũ phong, dịu dàng nói. Lam Tĩnh Nghi nhắm mắt lại, gật đầu.

“Còn muốn không?” Lam Tứ đưa tay đặt lên trên nhũ phong của cô, đỉnh phân thân bị lối vào của cô ngậm chặt.

“Đừng, cậu đi học đi.” Lam Tĩnh Nghi lật người, rời khỏi thiếu niên có dục vọng bất tận.

“Tôi sợ ba chúng tôi không thỏa mãn được cô, khiến cô ngốc nghếch mà bụng đói ăn quàng. Nếu chịu không nổi thì trong phòng Địch có gậy xoa bóp, cô dùng nhé.”

“Lam Tứ, cậu đi nhanh đi!” Lam Tĩnh Nghi tức giận.

“Được, tôi đi tắm. Xong sẽ gọi cô.”

“Đừng, tôi mệt quá. Đừng gọi tôi.” Lam Tĩnh Nghi từ từ ngủ. Thiếu niên nhìn chăm chú vào thân thể xích lõa đang ngủ say, vật nam tính cứng lại. Cậu rủa thầm một tiếng, đắp chăn cho cô rồi chạy ào vào phòng tắm.

Lam Tứ tắm dưới vòi sen, trên mặt là sự trầm tư.

Khi cậu từ Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật biết đứa bé trong bụng cô là của mình, thì không biết trong lòng cậu có vị gì. Có khiếp sợ, có kinh hỉ, có do dự…Hai anh em nói với cậu, tuy đứa bé trong bụng Lam Tĩnh Nghi là của cậu nhưng trên người đứa bé có cùng huyết thống với bọn họ. Bọn họ để cô sinh nó ra, có một phần là để kéo dài huyết thống. Có điều phải giao đứa bé cho cha xứ nuôi.

Mới đầu Lam Tứ còn do dự. Nhưng khi ba người họ tới giáo đường, cậu nhìn thấy Lam Tĩnh Nghi ngồi trên ghế băng trong giáo đường, ánh mặt trời nhàn nhạt tỏa xung quanh cô, tay cô nhẹ vỗ về cái bụng hơi nhô lên của mình, trên mặt tỏa ra ánh sáng của người làm mẹ. Dáng vẻ này của cô khiến cậu đột nhiên thấy ghen tỵ với đứa bé. Cậu bỗng nhiên hiểu vì sao Nạp Lan Địch và Nạp Lan Luật không cho cô nuôi đứa bé.

Nếu cô có con, nó sẽ nhận toàn bộ sự thương yêu của cô. Bọn họ không thể tranh với con của mình, nên cậu quyết định…giao đứa bé cho cha xứ. Nó sẽ được đào tạo một cách tốt nhất.

Lam Tĩnh Nghi thấy ba người họ thì vô cùng khiếp sợ. Bọn họ nói cho cô biết sau này bọn họ sẽ chung sống hòa bình, đối xử với nhau như anh em. Cậu thấy trên mặt cô hiện lên ý cười. Cô không biết cậu sẽ tham gia vào cùng họ, sau này cũng sẽ là người đàn ông của cô.

Từ đó về sau, Lam Tĩnh Nghi dưỡng thai ở nhà thờ, bọn họ cũng không chạm vào cô. Nạp Lan Địch thu mua trường Phong Nhã. Bọn họ vào trường, đồng thời là người lãnh đạo của tập đoàn Sang Thiên.

Sau khi Lam Tĩnh Nghi sinh thì họ đưa cô ra khỏi nhà thờ. Cô đã hoàn toàn quên chuyện mình sinh con. Bọn họ không biết Jin làm thế nào nhưng quả thật Jin là một người thần bí mà lại có năng lực siêu nhiên. Anh ta mang đứa bé đi, nói với bọn họ rằng mỗi tháng một lần phải đưa Lam Tĩnh Nghi đến gặp anh ta. Thuốc mê đặc thù này một tháng chỉ có một liều, hiệu quả lại tốt thần kỳ, khiến bọn họ có ảo giác Lam Tĩnh Nghi yêu ba người họ. Bọn họ để cô tĩnh dưỡng ở đảo Trục Lãng ba tháng mới đón cô về biệt thự Dật Lam. Bởi vì Lam Tĩnh Nghi có hứng thú với hội họa, vì để thường xuyên được gặp cô, ba người thay cô đăng ký học mỹ thuật tạo hình ở trường Phong Nhã. Lam Tĩnh Nghi trở thành sinh viên trường Phong Nhã.

Lam Tứ lấy khăn lau khô thân thể, để trần đi vào phòng ngủ. Lam Tĩnh Nghi ngủ rất say. Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhìn kỹ giống trẻ con. Cậu cúi người hôn cô rồi mặc đồng phục vào, biến thành thiếu niên đẹp trai ngoan ngoãn, đi ra cửa.

Không biết qua bao lâu, Lam Tĩnh Nghi mở mắt. Đập vào mắt cô là mặt nạ bằng bạc. Khuôn mặt sau mặt nạ anh tuấn, thần bí khiến người khác muốn tìm hiểu. Cô vừa tới đảo Trục Lãng thì Ngưu Đại Tề đã đeo mặt nạ. Cô có hỏi nguyên nhân nhưng cậu không nói cho cô biết.

Ngưu Đại Tề đứng lên, “Cô giáo, cô đã tỉnh. Uống chút cháo đi.” Cậu đổ cháo từ trong bình giữ nhiệt ra.

“Ngưu Đại Tề, cô ngủ bao lâu rồi?” Lam Tĩnh Nghi hỏi, ngồi dậy. Cái chăn trượt xuống, lộ ra một nửa nhũ phong trắng nõn. Ngưu Đại Tề vội vàng quay đầu đi chỗ khác, kéo chăn lên cho cô.

“Bây giờ là hai giờ chiều. Cô giáo đã ngủ đúng sáu tiếng. Cô đi tắm trước đi. Tắm xong rồi ăn cơm.”

“Đừng, cô đói bụng. Em quay mặt đi, cô mặc quần áo.”

Ngưu Đại Tề nghe lời, quay người đi, nghe thấy tiếng loạt xoạt phía sau thì tay cậu nắm chặt lại.

“Được rồi.”

Ngưu Đại Tề xoay người, “Ba chủ nhân đều gọi điện thoại, nghe nói cô ngủ thì dặn đừng làm phiền cô.”

“A.” Lam Tĩnh Nghi hờ hững đáp lời, uống một ngụm cháo, “Ngưu Đại Tề, em nấu cháo rất ngon.”

Lúc này, chuông điện thoại lại vang lên. Ngưu Đại Tề mở di động màu trắng đã sửa cho Lam Tĩnh Nghi. Cô đặt vào tai.

“Dậy rồi?” tiếng nói thuần hậu dễ nghe. Là Nạp Lan Địch.

“Ừ.”

“Đang làm gì vậy?”

“Ăn cháo.”

“Còn đau không?”

“Hả?”

“Chỗ đó.”

Lam Tĩnh Nghi đỏ mặt, lúng túng liếc Ngưu Đại Tề, ừ à đáp lại.

“Tôi và Luật đi rồi Tứ có chạm vào cô không?”

“Không.” Lam Tĩnh Nghi lại liếc nhìn Ngưu Đại Tề. Trên mặt cậu không có biểu tình gì, như không nghe thấy. Cô hơi yên tâm.

“Thật không?”

“Ừ.”

“Vậy thì tôi rất lo lắng cho sự khao khát của cô…”

Lam Tĩnh Nghi cắn nhẹ môi, thật muốn ném di động xuống nhưng không dám. Nạp Lan Địch tiếp tục dùng giọng nói tà ác nói, “Có tự an ủi không? Đừng tùy tiện quyến rũ người đàn ông khác. Bây giờ có phải cái miệng nhỏ mẫn cảm của cô đang chảy nước không…”

Lam Tĩnh Nghi thực sự cảm thấy dưới bụng nóng lên, một dòng dịch nóng bỏng chảy ra. Cô nhẹ thở dốc. Tiếng thở rất nhanh kia bị Nạp Lan Địch bắt được, “Muốn hung hăng đưa ngón tay vào…”

Lam Tĩnh Nghi cảm thấy hạ thân co giật, “Địch” cô thở phì phò cầu xin, “Địch, tôi đi ăn cháo.”

“Bảo bối, tôi cứng rồi.”

Lam Tĩnh Nghi nhắm mắt lại, cố gắng bình phục hơi thở dồn dập của mình.

“Bây giờ nói chờ tôi trở lại làm chết cô, tôi liền cúp điện thoại. Nếu không tôi sẽ đợi không kịp mà để cô ở đầu dây bên kia thỏa mãn cô. Tôi sẽ nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, khiến cô không nhịn được mà kêu lên đầy dâm đãng ở đầu dây…”

“Ngưu Đại Tề, em có thể ra ngoài được không?” Lam Tĩnh Nghi quay đầu, nói với Ngưu Đại Tề. Cậu gật đầu, rời khỏi phòng ngủ. Lam Tĩnh Nghi thở phì phò, nói với đầu dây bên kia, “Địch, tôi…chờ cậu về, làm…làm tôi, làm chết tôi…” nói xong, cô xấu hổ cắn môi.

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dốc trầm thấp của thiếu niên, “Tiểu hồ ly mẫn cảm, bây giờ tôi muốn chơi đùa cô đến chết.” thiếu niên thì thầm trầm thấp mà dâm mỹ khiến thân thể Lam Tĩnh Nghi có phản ứng.

“Tôi cúp máy đây. Cháo nguội rồi.”

“Nói cô yêu tôi.”

“Tôi yêu cậu…”

“Tốt.” giọng Nạp Lan Địch hài lòng, “Ăn cơm xong thì nghỉ ngơi cho tốt, chờ chúng tôi trở lại sẽ cho cô ăn no.”

Điện thoạt cắt nhưng giọng nói tràn đầy ám chỉ của Nạp Lan Địch còn vang lên bên tai: sẽ cho cô ăn no. Lam Tĩnh Nghi cố gắng bình phục cảm xúc, bưng cháo uống.

Uống xong thì Ngưu Đại Tề đi vào. Mặt cậu ngược sáng nhìn có vẻ vô cùng quỷ dị.

“Ngưu Đại Tề, sao lại đeo mặt nạ?”

“Rất đẹp.” Ngưu Đại Tề đáp đơn giản.

“Nhưng bây giờ là mùa hè, không thấy nóng à?”

“Nó là từ chất liệu đặc biệt.” Ngưu Đại Tề hờ hững đáp.

“Mặt em khác với trước kia khiến cô giáo lạ lẫm sao?” Ngưu Đại Tề đi tới, nhận cái chén trong tay cô. Lam Tĩnh Nghi vươn tay thật nhanh, nhanh chóng lấy đi mặt nạ trên mặt Ngưu Đại Tề.

“A ~~” mặt nạ rơi trên đất, Lam Tĩnh Nghi giật mình che miệng lại. Cô lập tức bình tĩnh lại, xoa lên gương mặt Ngưu Đại Tề, giọng rất nhẹ, “Ngưu Đại Tề, thế này là thế nào? Có phải là do bọn họ không? Có phải là do bọn họ không?”

Mắt trái của Ngưu Đại Tề đã trở nên xấu xí, xung quanh đầy vết sẹo khiến người ta sợ hãi. Ngưu Đại Tề gạt tay cô ra, nhặt mặt nạ đeo nhanh lên. Cậu không muốn cho cô thấy dáng vẻ xấu xí của mình, không muốn dọa cô.

“Là Nạp Lan Địch à? Là Luật à?” tâm trạng Lam Tĩnh Nghi hơi không khống chế được.

“Không phải đâu, cô giáo. Không phải bọn họ. Em đánh nhau với người khác nên bị thương.”

“Thật không?” nước mắt đã dâng lên trong mắt Lam Tĩnh Nghi. Cô biết Ngưu Đại Tề đang nói dối. Cô lại ích kỷ, không muốn vạch trần lời nói dối này để cầu xin mình được yên tâm.

“Thật mà, cô giáo. Mặc kệ là do ai gây ra, bọn họ đều đối với em rất tốt. Bọn họ nhận lời để em vĩnh viễn bảo vệ cô giáo. Em rất cảm ơn.”

Lam Tĩnh Nghi khóc, “Cậu bé ngốc. Em bây giờ nên đi học, nên tìm một cô bé tốt mà kết hôn. Sao lại lãng phí những thứ tốt ấy để ở bên cô?”

“Cô đừng tự trách. Đều là em tình nguyện. Nhanh đi tắm nước nóng đi, có thể giảm mệt mỏi. Em gọi mẹ Trần chuẩn bị cơm trưa.” Ngưu Đại Tề lặng lẽ lui ra ngoài.

Lam Tĩnh Nghi chôn mặt trong gối rất lâu.

Buổi tối, Lam Tĩnh Nghi ngủ rất ngon. Buổi sáng thức dậy tinh thần sảng khoái. Tuy một tối trước đó ba thiếu niên quấn quýt cô suốt đêm. Dục vọng của bọn họ vô tận, cuồng mãnh như thú nhỏ nhưng cô phát hiện ra dường như thân thể mình đã thích ứng được với ba người họ. Nếu là trước đây cô chắc chắn sẽ nằm trên giường mấy ngày. Vậy mà bây giờ qua một đêm kích tình như vậy, cô chỉ cảm thấy hạ thân hơi khó chịu. Nghỉ ngơi một đêm liền hồi phục hoàn toàn. Không biết là do thân thể cô mau thích ứng hay là do viên thuốc màu trắng thần bí kia?

Mà hôm qua tuy Nạp Lan Địch nói rất nhiều lời khiến cô mặt đỏ tim đập qua điện thoại nhưng tối hôm qua bọn họ lại không làm gì cô. Ở chung lâu như vậy, các thiếu niên đã hoàn toàn nắm giữ quy luậ thân thể cô, biết cách làm thế nào để thân thể cô phục vụ bọn họ một cách tốt nhất.

Vừa xong tiết học phác họa cơ thể người. Người mẫu là một cô bé người Mỹ. Thân thể rất tốt, làn da trắng đến chói mắt. Lớp học phác họa cơ thể người vẫn tiếp tục nhưng chỉ có người mẫu nữ, khiến các sinh viên nam hô to thật đã, các sinh viên nữ lại ngầm oán than dậy đất.

Nhưng Lam Tĩnh Nghi thì chẳng sao cả, vẫn nghiêm túc vẽ tranh như trước. Thật ra nam hay nữ đối với cô không khác nhau, chỉ cần có người mẫu để vẽ là được rồi. Đã có ba thân thể nam tính hoàn mỹ nhất thế giới lúc ẩn lúc hiện trước mắt cô vào buổi tối, khiến cô không nhìn cũng không được. Đã thấy thứ tốt nhất thì thứ khác chỉ là bình thường. Cô cũng đã sớm mất đi hứng thú với thứ khác.

Có điều có một đoạn nhạc đệm nho nhỏ trong giờ học. Cô đang vùi đầu vẽ tranh thì đột nhiên có một giọng nói vang lên, “Cô giáo, em muốn đổi người mẫu.”

Lam Tĩnh Nghi bị giọng nói có vẻ quen thuộc làm phân tán sự chú ý. Cô quay đầu thì thấy Robert phía sau mình. Người mẫu nam người Pháp đang nháy mắt với cô, mắt màu xanh xoay chuyển.

Cô thấy thật kỳ lạ, nhìn Jodie bên cạnh. Mắt cô bé đầy hưng phấn, tỏa sáng. Cô bé nháy mắt ra hiệu với Lam Tĩnh Nghi, mặt hiểu rõ. Nhưng Lam Tĩnh Nghi không biết người mẫu nam người Pháp này học cùng lớp với cô từ khi nào?

Giảng viên dạy phác họa người Mỹ cất giọng ôn hòa, nhún vai, “A, why?”

Robert nói, “Sao lại phải thuê người mẫu? Chi bằng mời một sinh viên nữ trong lớp chúng ta làm. Như vậy vừa giảm bớt tiền lương vừa thành toàn cho dũng khí hiến thân vì nghệ thuật của bọn họ. Đúng không?”

Điều khiến Lam Tĩnh Nghi giật mình chính là đại đa số nữ sinh viên đều ủng hộ. Các cô xoa tay, dường như muốn lập tức cởi đồ lên sàn để mọi người vẽ cho thoải mái.

“Lam, em không đồng ý à? Em không chịu hiến thân vì nghệ thuật à?” đôi mắt màu xanh nhìn thẳng cô, hỏi.

Lam Tĩnh Nghi im lặng trong chốc lát, nhẹ giọng nói thong thả, “Tôi không có ý kiến.” Cô không giống bọn họ. Nếu cô tỏ vẻ không đồng ý thì nhất định sẽ đắc tội với các bạn nữ trong lớp. Các cô bây giờ đang sục sôi ý chí. Huống hồ cô đồng ý hay không thì sao? Nhiều nữ sinh viên muốn lên như thế, sẽ không tới lượt cô. Cô cảm giác mình rất an toàn.

“Cô giáo, Lam cũng đồng ý rồi. Hôm nay để cô ấy làm người đầu tiên đi.” Robert nói.

Lam Tĩnh Nghi kinh hãi. Cô giáo dạy phác họa đã hướng đôi mắt màu xám về phía cô, nhíu mày như suy nghĩ gì đó, nhún vai, gật đầu, “Tôi không có ý kiến. Tôi thấy em là điển hình của phụ nữ phương Đông, thân thể em nhất định rất đẹp.”

“OK.” Robert kêu to. Các sinh viên nam khác cũng ồn áo theo. Ánh mắt nóng rực tập trung trên người Lam Tĩnh Nghi. Ánh mắt ấy khiến cô cảm thấy mình chẳng còn vật che đậy gì trước mặt bọn họ.

Cô quẫn bách đến cực điểm, rất hối hận vì đã đồng ý với lời đề nghị trước đó của Robert. Cô quay đầu nhìn Jodie, dùng khẩu ngữ nói, “Tôi cho cô bộ váy lụa đính trân châu. Cô thích không?”

Bộ váy đính trân châu là ba thiếu niên tặng cô nhân dịp sinh nhật, thiết kế vô cùng đơn giản, thoải mái. Bên eo có một dây thắt lưng bằng trân châu, từng hạt đều là vật vô cùng quý giá, là điểm nhất của bộ váy. Lam Tĩnh Nghi biết nó vô giá. Cô ăn mặc tùy ý, không quen mực những bộ quần áo quý giá như thế. Vậy nên chỉ mặc một lần vào sinh nhật, lại khiến cả lớp ngạc nhiên. Nhất là Jodie, thèm cái váy đến mức nhỏ dãi.

Quả nhiên Jodie lập tức đứng lên giải vây cho cô, “Cô giáo, hôm nay là nguyệt sự của Lam, để em thay cô ấy.” Nói rồi cô chạy ra sau màn. Các sinh viên nam hít khí, mặt Lam Tĩnh Nghi đỏ bừng. Jodie này, lại lấy lý do qua loa như thế.

Jodie vừa ra khỏi thì lực chú ý của các sinh viên nam rất nhanh liền thay đổi, trong lòng Lam Tĩnh Nghi mới thoáng bình tĩnh.

Cô xuất thần lọt vào mắt một người. Ngẩng đầu, thì ra là Robert. Đôimắt màu lam nhìn cô nóng bỏng.

“Lam, anh muốn mời em đến nhà anh sau buổi học, làm người mẫu cho anh.”

“Xin lỗi, em không đi được.” Lam Tĩnh Nghi muốn bỏ chạy. Robert rất nhanh ngăn cô lại. Bọn họ không chú ý tới có hai thiếu niên tuấn mỹ đang dựa vào lan can lầu hai. Ánh mắt họ đang nhìn về phía bên này.

“Sao lại không? Là lý do mà Jodie nói à? Không, anh không ngại, vậy sẽ đẹp hơn, càng kích thích linh cảm của anh.”

“Xin lỗi.” Lam Tĩnh Nghi vừa định đi thì bị Robert kéo tay, “Lam, anh muốn thân thể em, muốn làm tình với em. Chẳng lẽ em không muốn? Nhận lời anh đi bảo bối, anh sẽ cho em kinh ngạc và vui mừng.”

Lam Tĩnh Nghi giãy ra, mặt nghiêm lại, “Buông tôi ra. Tôi không quen anh. Xin anh tự trọng.” Nói rồi cô đẩy Robert ra, đi về phía trước.

“Lam” đi được một đoạn, Jodie không biết từ đâu chạy tới, gọi, “Lam, khi nào thì cảm ơn tôi?”

Là đòi nợ. Lam Tĩnh Nghi cong môi, đáp không nghĩ ngợi, “Ngày mai nhé.”

Jodie tỏ thái độ thất vọng, “Ngày mai à? Hôm nay có vũ hội, tôi tưởng có thể mặc. Thế này đi, để bồi thường cho sự thất vọng của tôi hôm nay, cô đi vũ hội với tôi nhé?”

“Tôi? Không được. Tôi không đi được. Tôi còn phải về nhà.”

“Sao ngày nào cũng vội vàng về nhà? Bây giờ sinh viên nữ nào không sống về đêm chứ? Lam, cô quá bảo thủ. Hôm nay tôi sẽ giúp cô bận rộn mà lại không nể mặt tôi. Tôi cho rằng chúng ta là bạn chứ?”

Lam Tĩnh Nghi hơi khó xử, “Nhưng tôi không thể về quá muộn…”

“Không muộn đâu, vũ hội sẽ kết thúc lúc tám giờ.” Jodie vội vàng nói.

“Vậy được rồi…Tôi sẽ thử…”

Jodie cười khẽ, làm tư thế thắng lợi với Robert.

Lam Tĩnh Nghi lấy ra chiếc di động màu trắng xinh xắn, chần chừ trong chốc lát liền bấm số. Giai điệu quen thuộc vang lên bên tai. Cô nghi ngờ ngẩng đầu thì nhìn thấy Nạp Lan Luật và Lam Tứ đang đứng cách đó không xa. Nạp Lan Luật ấn nút trả lời, đôi mắt hẹp dài tà mị nhìn cô chăm chú, “Alo, bảo bối, có chuyện gì?”

Jodie nhìn thấy sắc mặt và ánh mắt của Lam Tĩnh Nghi thì ngẩng đầu lên. Lúc cô nhìn thấy hai thiếu niên vô cùng tuấn mỹ không khỏi mở lớn mắt, trái tim màu đỏ bay tán loạn trong ánh mắt nhưng vẫn không quên hỏi Lam Tĩnh Nghi.

“Lam, bọn họ quen cô à? Mọi người quan hệ với nhau thế nào…”

“Jodie, cô đi nhanh đi. Hôm nay tôi không đi với cô được. Ngày mai tôi sẽ đưa đồ cho cô.” Lam Tĩnh Nghi đẩy nhẹ cô.

“Vì sao?” Jodie kinh ngạc hỏi.

“Nhanh lên đi, mai tôi sẽ nói cho cô biết…” Jodie còn muốn nói gì nữa nhưng cô đã thấy ánh mắt của hai soái ca. Thật là mê người, khiến cô muốn té xỉu. Nhưng hình như trong ánh mắt có chứa sát khí, khiến cô kinh hoảng không ngừng, sợ đến mức nhũn cả chân. Trong lòng nổi lên sợ hãi nhưng lại lưu luyến không rời người đàn ông đẹp trai tuyệt trần này. Chỉ ánh mắt mà đã như lăng trì cô. Cô xoay người, mất hồn rời đi.

“Tìm chúng tôi có chuyện gì? Chỉ mới không gặp một lúc, bảo bối đã muốn chúng tôi à?” hai thiếu niên đã tới gần.

“Không có việc gì. Tôi chỉ muốn hỏi tối nay ăn gì.” Lam Tĩnh Nghi đáp nhưng trong lòng lại không bình tĩnh như trên mặt. Cô không biết bọn họ thấy những gì. Bọn họ luôn có bản lĩnh không để lộ bất cứ biểu tình gì hơn hẳn người thường.

“Ăn gì à…Người phải suy nghĩ vấn đề này là tôi chứ?” Nạp Lan Luật vuốt cằm, nhàn nhạt nói.

“Cô giáo, tôi rất muốn ăn một thứ. Đó là thứ ngon nhất đẹp nhất trên thế giới, muốn ăn đến mức nghĩ mà đau lòng…” Lam Tứ cắn tai Lam Tĩnh Nghi, nói.

“Cái gì cơ?” Lam Tĩnh Nghi tò mò xoay mặt, vừa vặn lướt môi qua đôi môi mỏng của Lam Tứ. Đôi mắt hẹp dài của thiếu niên lóe lên tinh quang.

“Cô.” Lam Tứ nói nhẹ đầy mị hoặc bên tai cô.

Lam Tĩnh Nghi đỏ mặt. Nhìn dáng vẻ của bọn họ thì hình như không thấy Robert quấn quýt cô. Giờ đang ở trong sân trường, bọn họ lại luôn không đứng đắn, “Tôi đi học.” Cô muốn đi ngay lập tức.

Nạp Lan Luật kéo cô, “Tứ, em lại làm cô giáo giận rồi. Giờ đang ở trong trường, có phải là nên tự trọng không?”

Lam Tứ lại không thấy buồn, “A, tôi sai rồi, cô giáo.”

“Bảo bối, hài lòng chưa? Bây giờ theo tôi đi. Chúng ta thảo luận xem tối nay ăn gì.”

“Đừng, tôi còn phải đi học.” Lam Tĩnh Nghi muốn bỏ qua cậu.

“Tôi biết tiết tới của cô giáo là tự học.” Lam Tứ không nhanh không chậm nói.

“Nhìn đi, Tứ rất rõ ràng. Bảo bối có muốn tham quan phòng làm việc của Địch không?”

Lam Tĩnh Nghi nhụt chí, đành phải theo hai thiếu niên lên lầu hai. Cô biết trên lầu hai có một phòng dành riêng cho hiệu trưởng danh dự Nạp Lan Địch. Nạp Lan Địch rất ít dùng tới, cô cũng chưa tới lần nào.

Đang trong giờ học nên hành lang rất yên tĩnh. Lam Tĩnh Nghi theo Nạp Lan Luật và Lam Tứ vào một phòng. Cô vừa nâng mắt nhìn thì thấy đây không phải là phòng làm việc mà là nhà vệ sinh nam.

Vừa định mở lời hỏi thì thấy hai thiếu niên với vẻ mặt ái muội đã tới gần, ép cô vào giữa.

Nạp Lan Luật phả khí lên cổ cô, “Bảo bối, tôi đói.”

Lam Tứ cũng phụ họa, “Cô giáo, chỗ này của tôi đau quá.” Tay cô bị thiếu niên đưa tới giữa hai chân. Cô thở nhẹ một tiếng, tay như bị bỏng.

“Đừng ồn ào. Các cậu còn phải đi học.” Cô đẩy bọn họ, giọng mềm mại mà uyển chuyển.

“Khóa cửa đi.” Nạp Lan Luật ôm cô, đá cửa của một phòng, Lam Tứ khóa cửa cẩn thận. Lam Tĩnh Nghi muốn bỏ chạy thì bị Lam Tứ ôm chặt, môi kề tai cô, “Tôi thích nhất là ôm cô giáo.”

“A ~~~” Nạp Lan Luật ở phía sau đã cởi tiết khố cô xuống, bàn tay to xoa nắn cái mông mềm mại của cô, đau đớn và tê dại vọt tới, Lam Tĩnh Nghi rên nhẹ một tiếng, “Luật, đừng ở đây được không?” trong lòng cô cảm thấy rất xấu hổ.

“Tôi thích, bảo bối, không thấy ở đây rất kích thích à? Không phải cô đã sớm biết phòng vệ sinh trong trường học là nơi làm tình công cộng à?”

Nạp Lan Luật ôm cô từ phía sau, đặt cô lên nắp bồn cầu. Lam Tứ cúi người mở rộng đùi cô ra. Nửa người trên của Lam Tĩnh Nghi nằm trên lồng ngực rộng rãi của Nạp Lan Luật, eo và nhũ phong bị bàn tay cậu nắm chặt. Một phần nhỏ của mông tiếp xúc với nắp bồn cầu. Hai cái đùi trắng nõn bị Lam Tứ tách ra, nơi tư mật hoàn toàn lộ ra trước mắt hai thiếu niên.

Ánh mắt của hai thiếu niên đều nhìn thẳng vào giữa hai chân cô, lối vào xinh đẹp, cánh hoa nhỏ phấn nộn thấp thoáng ở lối vào mê người, rừng rậm đen bóng phía trên trải rộng.

“Đẹp quá.” Lam Tứ nói.

“Ừ, như là đã lâu không được đàn ông yêu thương.” Nạp Lan Luật nói.

Lam Tĩnh Nghi xấu hổ giãy giụa, “Buông ra, Địch mà biết các cậu làm vậy nhất định sẽ giận.”

Nạp Lan Luật và Lam Tứ cười rộ, “Vừa đúng lúc chúng tôi không tìm được cớ chọc anh ấy giận.” Hai thiếu niên vươn ngón trỏ, mỗi người búng vào một bên cánh hoa, hoa huyệt phấn nộn bày ra trước mắt họ như một đóa hoa nho nhỏ, yên lặng mê hoặc.

Ngón trỏ của hai thiếu niên cùng nhẹ nhàng tiến vào.

Không có bất kỳ màn dạo đầu nào khiến thân thể Lam Tĩnh Nghi co rút lại, sự xâm nhập mãnh liệt khiến cô không ngừng co rút, bài xích bọn họ. Hai thiếu niên hít khí, cùng đẩy ngón trỏ thô to vào.

“A ~” thân thể Lam Tĩnh Nghi nâng lên cao. Một tay khác của thiếu niên cũng không nhàn rỗi, đẩy áo ngực của cô ra, xoa nhũ phong cô, tùy ý xoa nắn. Đóa hồng mai đứng lên rất nhanh, sữa trắng chảy trên da cô.

Dòng sữa chảy theo đường cong ở eo, vào bụi hoa rậm rạp, rơi vào ngón tay của thiếu niên. Ngón tay của bọn họ chôn vào nơi ấm áp trơn trượt của cô, tận lực thẳng tiến.

Vách tường chặt khít ngậm chặt ngón tay của bọn họ, dịch thể từ từ tràn ra, bên trong cô vừa ẩm vừa nóng.

Cô có cảm giác bị dị vật xâm nhập cường liệt, hạ thân bị ngón tay của thiếu niên lấp đầy mở lớn. Bọn họ khơi mào dục vọng của cô. Mật dịch không ngừng chảy ra nhưng ngón tay của thiếu niên lại ác ý giữ chặt nơi tư mật của cô.

Thân thể cô co giật từng đợt. Dù đã được lấp đầy nhưng vẫn cảm thấy trống rỗng đầy khó hiểu. Ngực cô phập phồng, tinh tế rên rỉ. Hai cái đầu phủ xuống ngực cô, chia ra ngậm đóa hồng mai căng cứng, liếm mút, gặm cắn, nhẹ cắn nhẹ liếm.

Từng đợt tê dại trên thân thể dồn về hạ thân, thân thể Lam Tĩnh Nghi không ngừng co giật. Cô cong người lên, lại khiến ngón tay hai thiếu niên càng vào sâu hơn,

“Không, đừng…Tôi…” Cô lắc lư đầu, tay vô ý thức ôm đầu bọn họ. Ngón tay thiếu niên đột nhiên cong lên, một trái một phải cùng kéo. Hoa huyệt nho nhỏ bị lực lớn mở ra, mật dịch bị chặn lại phun trào mãnh liệt ra ngoài.

Bụng dưới của Lam Tĩnh Nghi nảy lên, lối vào không ngừng co giật.

Lam Tứ ôm lấy cô, dán sát vào giữa hai chân cậu. Con rồng dài đã sớm tiến vào nơi u huyệt ẩm ướt.

“A ~~~” chân Lam Tĩnh Nghi vô thức quấn chặt thắt lưng của cậu. Cậu thong thả ra vào mấy lần, đùa giỡn khiến Lam Tĩnh Nghi rên rỉ. Sau đó thiếu niên động thân một cái, nhanh chóng luật động trong cơ thể cô.

Ngón tay của Nạp Lan Luật vỗ nhẹ lên cái mông nhỏ của cô, ngón trỏ nhẹ xoa cúc hoa. Lực xâm nhập của Lam Tứ khiến Lam Tĩnh Nghi lui lại, tự động ngậm lấy ngón trỏ của Nạp Lan Luật. Ngón tay thon dài của cậu liền trượt vào.

“A ~~ đau quá…” Khuôn mặt nhỏ nhắn tái xanh của Lam Tĩnh Nghi nhăn lại, cảm giác trước sau của mình đều bị thiếu niên xuyên qua.

Nạp Lan Luật thay ngón tay bằng con rồng lớn thô dài rất nhanh. Hai thiếu niên một trước một sau thẳng tiến trong thân thể Lam Tĩnh Nghi. Lam Tĩnh Nghi bị trước sau giáp công, đau đớn hòa cùng khoái cảm kịch liệt, dục tiên dục tử.

Cô cố gắng cắn môi nhưng tiếng rên rỉ nhỏ vụn vẫn tràn ra khỏi miệng. Chuông tan học vang lên, tiếng bước chân vang lên trên hành lang. Cửa phòng vệ sinh được mở ra, tiếng bước chân, tiếng đóng cửa, thậm chí cả tiếng nước chảy đều truyền tới rõ ràng.

Thân thể xích lõa của Lam Tĩnh Nghi bị hai thiếu niên cao to kẹp ở giữa, chân thon dài quấn như dây mây bên hông Lam Tứ. Vật nam tính thật lớn một trước một sau vùi vào lối vào mềm mại của cô. Lúc này bọn họ dừng động tác lại nhưng vẫn chôn trong người cô. Tay thiếu niên lại không thành thật, không ngừng trêu chọc nhũ phong của cô.

“Đừng…Xin các cậu đừng động…” Lam Tĩnh Nghi phản đối yếu ớt. Vì sợ nên người cô cứng ngắc. Hai thiếu niên nhìn nhau cười, nháy mắt đã đảo thân thể cô lại. Phía trước cô là Nạp Lan Luật, phía sau là Lam Tứ.

Hai vật nam tính thô to lại cùng chen vào, cô không nhịn được mà hô thành tiếng. Ngay sau đó, hai thiếu niên cuồng liệt chạy nước rút trong cơ thể cô như dã thú.

“A ~~~~ a ~~~ a ~~~~” cô không kêu cũng khó, vừa thấy nhục nhã vừa thấy xấu hổ nhưng rất nhanh bị dục vọng vùi lấp.

“Kêu dâm đãng tí nữa đi, bảo bối.”

“Không ngờ cô giáo lại mẫn cảm như thế.”

“A, đừng nói ~~~ a ~~~~” cô xấu hổ muốn chết nhưng vẫn không khống chế được tiếng kêu dâm đãng của mình. Nhưng không có tiếng cười nhạo như cô tưởng tượng. Sinh viên vẫn ra ra vào vào nhà vệ sinh như trước, dường như mắt điếc tai ngơ với tiếng va chạm thân thể và tiếng kêu dâm đãng, như đã quá quen thuộc. Thậm chí ở một hai chỗ khác cũng từ từ có tiếng kêu. Có tiếng kêu bay bổng và dâm mỹ hơn truyền tới, khiến Lam Tĩnh Nghi không khỏi đỏ bừng mặt.

Nạp Lan Luật nắm lấy cằm Lam Tĩnh nghi, đưa vật nam tính to lớn vào cái miệng nhỏ nhắn. Bạch dịch phun vào cổ họng cô, chảy ra theo khóe miệng. Thiếu niên không buông tay ra, cái mông nhỏ nhẹ động, khiến vật nam tính qua lại ra vào trong miệng cô.

“Ngô…” miệng Lam Tĩnh Nghi toàn mà mùi bạch dịch. Cô nhíu chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, thừa nhận sự đùa giỡn cuồng dã của thiếu niên. Cự long thô to của Lam Tứ dán lên gò má