Trên ghế salon xa hoa, màn ảnh trên tường đang chiếu một hình ảnh dâm mỹ. Tiếng động rất nhỏ nhưng tiếng thở gấp của người con gái trong màn hình vẫn vang vọng trong mỗi góc phòng. Hai thiếu niên tuấn mỹ cao lớn dựa trên salon bằng da, trong ly là rượu vang. Chai rượu vang quý giá trên bàn đã vơi một nửa. Vẻ mặt họ hình như không yên lòng, mắt cũng không nhìn lên màn hình.
Cửa mở ra, một người đàn ông có vẻ là người giới thiệu bước vào.
“Hai thiếu gia đã lâu không hạ cố, vừa lúc hôm nay có hàng mới. Lục gia giữ lại cho hai vị nếm thử trước tiên. Vạn Tử, Thiên Hồng, Hoa Hồng, Liễu Lục mau vào đây, hầu hạ hai thiếu gia thật tốt. Hôm nay coi như các cô có phúc. Được gặp hai thiếu gia Nạp Lan đây là vinh hạnh của các cô đấy.”
Bốn cô gái trang điểm đẹp đẽ đi tới. Ánh mắt họ đều lặng lẽ nhìn về phía hai thiếu niên vô cùng tuấn mỹ với gương mặt lạnh lùng. Trong mắt họ tỏa ra sự ái mộ và yêu thích cùng với ngưỡng mộ.
Cửa lặng lẽ đóng lại, tiếng động kỳ lạ vang lên trong phòng.
Bốn cô gái trắng nõn mềm mại nhảy lên múa. Quần áo từng món từng món rơi ra theo động tác của họ. Cuối cùng lộ ra thân thể trắng nõn nhưng thành thục. Các cô không ngừng õng ẹo làm dáng, mong mình có thể khiến cho hai thiếu niên để mắt tới.
Nhưng mắt hai thiếu niên không nhìn các cô lấy một cái mà vẫn lười biếng dựa vào sô pha uống rượu vang.
Thiên Hồng không nhịn được, cô nhẹ nhàng mà mua. Tiết khố cô đã rơi ra từng cái một. Hai nhũ phong no đủ nhúc nhích trước ngực. Cô nhẹ nhàng ngồi lên đầu gối Nạp Lan Địch, lấy tay đoạt đi ly rượu trong tay cậu.
Các cô đều thấy được dục vọng khiến người ta sợ hãi đang ngẩng cao đầu của hai thiếu niên, không nén được nổi lên xuân tâm.
“Cút ngay!” Một tiếng quát khẽ, ly rượu trong tay thiếu niên đã đập “choang” lên tường. Thiên Hồng sợ hãi nhảy dựng lên, mặt cô đỏ bừng đầy xấu hổ.
Các cô gái khác cũng hoa dung thất sắc.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên chứa đầy hàn ý, sự sợ hãi từ đáy lòng dâng lên. Các cô hoảng loạn mở cửa trốn ra, ra tới cửa còn lưu luyến quay đầu nhìn lại cửa phòng đã đóng chặt.
“Đi nhảy đi, anh.” Nạp Lan Luật đặt ly rượu xuống, đứng lên.
“Em đi đi.” Nạp Lan Địch dựa lên sô pha, miễn cưỡng nói.
“Được.” Nạp Lan Luật rời khỏi ghế.
Nạp Lan Địch liếc nhìn màn hình. Trong màn hình, một cô gái xích lõa đang bị một người đàn ông tráng kiện điên cuồng ra vào. Đôi mắt đen láy tối sầm. Cậu ngả người lên sô pha, lấy tay che đi đôi mắt. Bóng tối bao phủ lấy cậu.
Trên sàn nhảy ồn ào, một thiếu niên tuấn mỹ đang nhảy điên cuồng. Càng ngày càng có nhiều ánh mắt nhìn sang đó. Bên cạnh cậu từ từ có không ít cô gái trang điểm cẩn thận. Rất nhiều cô gái lướt qua người cậu trong lúc lơ đãng.
Thế nhưng thiếu niên lại thờ ơ, chỉ say mê trong điệu nhạc.
Tối nay bọn họ không ngừng nghĩ tới cái tên: Lam Tĩnh Nghi.
Đêm, ánh đèn chói mắt soi sáng căn phòng kín. Gương sáng chiếu rõ hình ảnh dâm mỹ.
Một cô gái xích lõa xinh xắn bị treo ngược trên giá, hạ thân có một ‘hung khí’ thô to đang cắm vào. Cự vật đang làm mưa làm gió trong tiểu huyệt căng chặt.
“A ~~~~~ a ~~~~~ a ~~~~~ a ~~~~~” tóc cô gái rũ xuống đất, nhũ phong rung động. Đôi mắt cô nhắm lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ, miệng khẽ nhếch. Theo sự chuyển động của hạ thân, cô vô thức phát ra tiếng rên rỉ.
Hạ thân cô gái đã ướt đẫm, mật dịch theo từng đợt cao trào liên tiếp tràn ra thấm ướt cả đùi cô.
“A ~~~~~ a ~~~~~~” thân thể cô gái run rẩy kịch liệt, một dòng nước chảy ra từ mật huyệt. Dương cụ bằng điện lại một lần nữa đưa cô tới cao trào.
Thân thể mềm mại trắng như tuyết đang giãy giụa như một con rắn đột nhiên mềm xuống. Vì bị treo ngược nên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng trở nên tái nhợt. Cô gái đã mệt tới mức bất tỉnh nhưng cây gậy lớn trong hạ thân vẫn không ngừng quấy đảo.
Không biết đã qua bao lâu, Lam Tĩnh Nghi tỉnh lại. Cảm giác tê dại từ hạ thân lập tức truyền vào đại não cô.
Cô cắn chặt môi, khóe môi còn vương vết máu. Miệng cô cũng tràn ngập vị tanh ngọt. Nhưng thân thể cô lại vì kích thích từ hạ thân mà ưỡn thẳng lên. Cô không biết rằng đó là tư thế mị hoặc nhất với đàn ông.
Dương cụ bằng điện vẫn chạy không biết mệt mỏi trong cơ thể cô. Cuối cùng cô không ức chế được, phát ra tiếng rên rỉ mê người.
Sao cô không thể cứ như thế mà chết đi? Sao còn tỉnh lại? Cô nhắm chặt mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn không theo lý trí mà ngâm khẽ.
“A ~~~ a ~~~” trong gương phản chiếu một cảnh tượng dâm mỹ, camera bốn phía lẳng lặng thu lại tất cả.
Đúng lúc này, cửa nhẹ nhàng mở ra.
Hai thiếu niên một đêm không về mang theo một cỗ khí lạnh vào. Nhưng bởi hai thiếu niên bước vào mà cảnh tượng trong phòng càng thêm dâm mỹ.
“Địch, thật không chịu nổi. Cô ta vẫn còn sức kêu phóng đãng như thế.” Hai thiếu niên dựa vào cửa, nhìn vào phòng.
“Thế mới biết.” Nạp Lan Địch đứng lên, đi tới.
Lam Tĩnh Nghi quay mặt qua một bên nhưng cái miệng nhỏ vẫn không ngừng phát ra tiếng rên rỉ. Khóe miệng cô lại có một dòng máu mới chảy ra.
Nạp Lan Luật đi tới, nắm cằm của cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên.
Trong đôi mắt đen hiện lên tia yêu thương. Ngón cái lướt qua vết máu đỏ tươi, “Muốn kêu thì kêu đi, sao lại ngược đãi bản thân như thế?”
“A ~~~” khuôn mặt nhỏ nhắn dưới bàn tay trắng trẻo nhăn lại, miệng nhỏ phát ra tiếng rên rỉ, Nạp Lan Luật nhìn sang.
Nạp Lan Địch đã bất ngờ rút dương cụ ra khỏi hạ thân cô. Tiểu huyệt sưng tấy co rút lại, khắp nơi đều là nước. Hạ thân trắng nõn của cô gái nhẹ nhàng co lại.
Cái giá được hạ xuống, Nạp Lan Luật ôm lấy Lam Tĩnh Nghi đã xụi lơ vào lòng, nhẹ nhàng đặt lên giường lớn.
“Cô nên biết kết quả việc phản bội chúng tôi.” Nạp Lan Luật nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe môi tái nhợt của cô.
“Biết là được rồi.” Nạp Lan Địch lạnh lùng nói. Cậu lấy khăn lông nóng lau chùi dấu vết trên hạ thân cô. Cậu kéo đùi cô ra, dùng khăn sạch lau tiểu huyệt sưng tấy ướt đẫm.
Lam Tĩnh Nghi nằm ngửa trên giường lớn, nhắm mắt như đang ngủ, mặc kệ hai thiếu niên loay hoay với thân thể mình.
“Sau này nhốt cô ấy ở đây, không được ra khỏi một bước.” Cái khăn trong tay Nạp Lan Luật dời về phía vùng tam giác. Nơi đó như bị lũ cuốn qua, tràn đầy mật dịch.
“Được rồi, chỉ có thể như thế thôi.” Nạp Lan Luật dịu dàng vuốt ve mát tóc dài của cô.
Thân thể Lam Tĩnh Nghi rụt nhẹ lại. Cô mở mắt, ngón chân động một cái, “Không…Tôi…Đừng…Xin…Các cậu cho tôi đi…đi dạy.”
“Còn chưa rõ kết quả việc không nghe lời à?” Nạp Lan Địch xiết chặt bàn tay đang đặt trên bụng cô.
“Xin cậu” cô bắt lấy tay Nạp Lan Luật, nhìn cậu bằng ánh mắt cầu khẩn, “Làm ơn cho tôi đi dạy đi.” Thành đồ chơi của bọn họ, cô đã rất thảm. Cô không thể mất đi lòng nhiệt tình với công việc. Đó là chỗ dựa duy nhất của cô.
Tay nhỏ bé mềm mại cầm thật chặt ngón tay cậu, đôi mắt đen đáng thương nhìn cậu khiến Nạp Lan Luật chần chừ.
“Nói cho tôi biết người đó là ai. Chúng tôi sẽ đáp ứng cô.” Nạp Lan Luật nói.
Lam Tĩnh Nghi rũ mắt xuống, hai dòng lệ chảy dài, cô im lặng rồi nói, “Không cho tôi đi dạy, không được gặp học sinh của tôi, tôi sẽ chết…Xin các cậu…Căn bản là không có gì…”
“Câm miệng.” Nạp Lan Địch gầm nhẹ, “Nhắc lại câu đó cô sẽ càng chết thảm hại hơn. Có bản lĩnh thì bây giờ cô tới trường đi. Chúng tôi không cản cô.”
Lam Tĩnh Nghi cắn môi, nhích người. Thân thể cô như không còn là của mình vậy, không nghe theo sự sai khiến của cô. Thế nhưng cảm giác đau đớn truyền đến khiến cô nhíu chặt mày, hạ thân càng khó chịu vạn phần.
Cô cắn môi, giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng nỗ lực rất lâu cũng chỉ có thể một lần lại một lần ngã xuống giường.
Cô chỉ có thể bò. Cô muốn bò xuống giường.
“Rầm” cô trèo tới cạnh giường nhưng vì không có gì chống đỡ nên rơi xuống sàn. Đầu cô đập vào sàn nhà cứng, lập tức sưng lên một cục to.
Đầu cô “ong” lên. Nằm trên mặt đất một lúc lâu, cô mới cắn răng bò về phía cửa.
“Cô…” Nạp Lan Địch bắt lấy tay Nạp Lan Luật, cản cậu bước lên. Nạp Lan Luật bỏ tay cậu ra, nhẹ chau mày.
Lam Tĩnh Nghi quật cường bò về phía trước. Toàn thân cô đều đau đớn như muốn vỡ tan ra nhưng cô vẫn đang tranh thủ chút tự do cuối cùng của mình. Mất nó, coi như tính mạng cô cũng chấm dứt.
Lăn qua lăn lại một đêm, cô ngay cả sức đứng lên cũng không có. Huống gì cô không mặc gì cả, dù có bò được ra ngoài thì cũng có ích gì.
“Được rồi.” Nạp Lan Luật rốt cuộc kêu lên, “Chúng tôi đồng ý cho cô tiếp tục đi dạy. Tôi không hy vọng người phụ nữ của mình trở thành con rối.”
Lam Tĩnh Nghi quay đầu, nhìn về phía Nạp Lan Địch. Mặt Nạp Lan Địch lạnh lùng, đôi mắt đen như mực tối tăm.
“Không cần nhìn anh ấy. Anh ấy sẽ đồng ý.” Nạp Lan Luật nhíu mày, có vẻ rất tự tin. Nói xong cậu đi qua, ôm lấy Lam Tĩnh Nghi. Lam Tĩnh Nghi trong lòng cậu nhẹ như một con búp bê bằng sứ vậy.
“Nếu cô còn có thể, thì cứ đi đi.” Nạp Lan Địch nhìn cô, trong giọng nói hàm chứa sự nghi ngờ. Cậu không tin cô còn có sức đi dạy.
“Em có thể.” Nạp Lan Luật dùng khăn lau nhũ phong cho cô. Cô co rúm người lại một chút nhưng đôi môi mím chặt cho thấy sự quật cường của cô.
Cô không nhu nhược như vẻ bề ngoài. Cô như một cây cỏ trong sa mạc, bề ngoài điềm đạm đáng yêu nhưng trong xương lại có sự bền bỉ. Đây cũng là điểm cuốn hút người khác của cô.
Hai thiếu niên nhìn cô. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn có sự quật cường hơn người.
Lam Tĩnh Nghi không dám động đậy một chút. Lúc này cô đang ngồi trên người Nạp Lan Địch. Nạp Lan Địch ôm chặt cô. Tư thế ấy khiến cho người ta thấy cậu như một đứa trẻ có tính chiếm giữ rất mạnh đang ôm lấy con búp bê mà mình thích nhất.
Ngón tay thon dài sạch sẽ của Nạp Lan Địch thỉnh thoảng vuốt ve mái tóc dài của cô. Động tác rất dịu dàng khiến da đầu cô tê dại. Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn rất lâu vào mặt cô, cơ hồ chưa từng rời đi.
Thân thể Lam Tĩnh Nghi hơi run lên. Cô sợ Nạp Lan Địch tận xương tủy, không thể trừ đi được. Dù động tác của cậu còn dịu dàng hơn Nạp Lan Luật cũng khiến cô vô cùng sợ hãi.
Cô đã được Nạp Lan Luật cho ăn bánh mì và sữa nên đã khôi phục lại ít thể lực. Nạp Lan Địch mặc cho cô bộ váy màu tím nhưng không mặc tiết khố.
Dù cô rất không tình nguyện, nhưng cậu nói, “Mặc tiết khố sẽ khiến cô phải chịu khổ.” Lúc nói lời này, đôi mắt đen của cậu nhìn chằm chằm vào tiểu huyệt sưng đỏ của cô.
Nạp Lan Luật lái xe. Xe chạy rất nhanh nhưng rất vững vàng. Cậu muốn chạy nhanh hơn. Cậu vừa lái xe vừa nhìn Lam Tĩnh Nghi và Nạp Lan Địch qua kính chiếu hậu.
Nạp Lan Địch xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Tĩnh Nghi qua, đôi môi quyến rũ áp tới.
Lam Tĩnh Nghi nghiêng đầu đi trong vô thức, nhưng bàn tay to đã đè đầu cô lại, môi dán lên tai cô. Một cảm giác tê dại mềm mại truyền tới toàn thân cô.
Thế nhưng thiếu niên không hôn cô. Giọng nói trầm thấp từ tính của cậu càng trở nên rõ ràng, đôi môi mềm mại như bạc hà nhẹ nhàng mấp máy, “Nếu hôm nay không thể đi dạy, sau này phải thành thành thật thật ở nhà.”
Lam Tĩnh Nghi hạ mi mắt, không có chút phản ứng nào. Sau khi thiếu niên tuyên cáo thì đôi môi hôn như mưa lên tai cô.
Trong lòng cô vang lên tiếng nói quật cường: dù phải bò thì cô cũng sẽ bò lên phòng học!