Bên trong là căn phòng lắp gương trên bốn bức tường, giống như một cái mật thất vậy. Trên vách tường bằng kính treo đầy những thứ có hình thù kỳ dị mà Lam Tĩnh Nghi không biết. Trên đất bày rất nhiều cái giá quái dị, cái đài hoặc bồn tắm gì đó.
Nạp Lan Luật ném Lam Tĩnh Nghi xích lõa lên cái bồn tắm chỉ chứa được một người. Dưới đáy bồn tắm có một chỗ lõm. Kiều đồn của Lam Tĩnh Nghi vừa vặn đặt vào đó. Chân và đầu của cô hạ thấp, hạ thân thì bị nâng cao lên khiến người cô biến thành một đường cong.
Rất nhanh đôi tay mảnh khảnh của Lam Tĩnh Nghi bị vòng sắt hai bên giữ lại, không thể nhúc nhích.
“Các cậu định làm gì? Buông tôi ra…” Lam Tĩnh Nghi đá hai chân.
Mắt cá chân của cô bị một bàn tay to cầm chặt rất nhanh, rồi hai chân cô bị đẩy cong lên, giang ra hai bên. “Cạch”, đôi chân của cô bị Nạp Lan Địch dùng vòng sắt giữ lại. Cô hoàn toàn không thể nhúc nhích nữa, chỉ có thể giãy giụa thân thể trong bất lực.
Đầu gối cô cong lại, hai chân giang rộng, hạ thân ướt sũng hoàn toàn bày ra trước mắt thiếu niên.
“Buông tôi ra…Buông ra…” Lam Tĩnh Nghi lắc đầu, mái tóc đen tán loạn che khuất gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trên mặt toàn là nước mắt.
Nạp Lan Luật vén một lọn tóc của cô qua, ngón cái lướt qua những giọt nước mắt lạnh lẽo, “Câm miệng.” Ngữ khí rất dịu dàng nhưng lời nói lại rất hung tàn, “Cô rất bẩn. Chúng tôi muốn rửa sạch cô. Nếu không ngửi được mùi của người đàn ông hoang, chúng tôi sẽ điên mất. Nói không chừng có thể một tay bóp chết cô…”
Lam Tĩnh Nghi rùng mình.
“Vì thế bây giờ liền ngậm miệng lại biết không?” Nạp Lan Địch âm u nói, đôi mắt đen chứa đầy cảnh cáo nguy hiểm.
Môi Lam Tĩnh Nghi run lên nhưng cô cắn chặt răng vào môi dưới. Cô rất sợ, sợ hai thiếu niên thua cô mười hai tuổi này. Dung mạo họ đẹp như thiên sứ nhưng trong thân thể lại chảy dòng máu của ma quỷ.
Trong mắt hai thiếu niên là ngọn lửa ghen tỵ và khát máu. Nạp Lan Địch cầm một cái vòi bằng bạch kim, nhấn cái nút dùng để khống chế dòng nước. Một dòng nước phun “ào” ra. Bởi vì áp lực cực lớn nên nó phun rất xa.
Cậu điều chỉnh góc độ, dời dòng nước lên thân thể trắng như sữa của Lam Tĩnh Nghi.
Dòng nước mềm mại phun ra từ vòi biến thành một thanh kiếm sáng loáng sắc bén. Nó mang theo sự lạnh lẽo đánh lên thân thể mềm mại của Lam Tĩnh Nghi. Cô cảm thấy một dòng khí lạnh khó có thể chịu đựng được thấm qua da vào đến lục phủ ngũ tạng. Nhưng điều khó chịu hơn là dòng nước đánh lên thân thể rất đau. Nó như một con dao được bọc kỹ, không khiến người ta chảy máu, thậm chí không có cả vết thương nhưng nó khiến người ta khó chịu đựng hơn cả dao nhọn.
“A ~~~ a ~~~~ a ~~~” dòng nước dội đến đâu, Lam Tĩnh Nghi run lên đến đó. Nạp Lan Luật đứng một bên, mím chặt đôi môi mỏng. Đôi mắt hẹp dài vẫn nhìn cô, nghe tiếng kêu thảm thiết của cô. Lông mày cậu chau lại.
Trong mắt Nạp Lan Địch không hề có chút tình cảm nào. Cậu chuyển động cái vòi, phun nước lên cơ thể không có gì che đậy của người con gái. Lúc dòng nước di chuyển tới nhũ phong của cô, lực đẩy mãnh liệt của nó khiến nhũ phong trắng nõn không ngừng đung đưa. Nước chảy trên hai đóa hồng mai, sự lạnh lẽo và kích thích của áp lực nước khiến nó dựng thẳng lên, vừa cứng vừa sưng. Nước không ngừng phun lên hai đóa hồng mai khiến nó khó có thể chịu đựng được, sưng lên như muốn nứt ra.
“A ~~~ a ~~~~ a ~~~~” Đau đớn, lạnh lẽo, sợ hãi lại đưa tới khoái cảm khiến người ta phát thẹn. Tất cả các giác quan bị kích thích khiến Lam Tĩnh Nghi bị dằn vặt. Cô nức nở, vô ý thức mà cong người lên, hai nhũ phong càng đầy đặn hơn. Nơi tư mật dưới hạ thân càng thêm mở rộng dưới mắt hai chàng trai.
Đôi mắt hẹp dài tràn đầy ghen ghét. Khuôn mặt tuấn tú càng trở nên đáng sợ hơn. Ngón tay thon dài không tự chủ được mà siết chặt lại. Khớp ngón tay trở nên tái xanh do quá dùng sức.
“A” Lam Tĩnh Nghi kêu lên đầy đau đớn. Cằm cô sắp bị bóp nát rồi.
“Nói!” Nạp Lan Địch đột nhiên gầm nhẹ lên như một con báo. Khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì phẫn nộ mà càng dữ tợn đến kinh khủng.
Lam Tĩnh Nghi run lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy đang bị lửa giận thiêu đốt.
“Nói đi. Chỉ cần cô nói ra chúng tôi hứa sẽ không tính toán gì hết.” Đôi mắt hẹo dài xinh đẹp của Nạp Lan Luật nhìn thẳng vào cô. Đôi mắt kia không giống lúc trước mà trong đó có chứa đố kỵ khiến nó biến thành màu xanh yêu mỵ.
Cô có cảm giác mình đang ở dưới địa ngục. Nhưng chỉ một mình cô là đủ rồi, cần gì phải thêm một người nữa.
Bởi vì quá sợ hãi nên cô run rẩy, đôi môi không thốt nên lời vẫn nói đầy kiên định, “Tôi…Không có gì…Để nói…Bởi vì…Căn bản là chẳng có người đàn ông nào…”
“Rầm” – một tiếng động thật lớn vang lên. Lam Tĩnh Nghi quay đầu đi. Cô cho rằng nắm đấm sắt đó sẽ đánh lên người mình, nhưng không phải. Nắm tay đó nặng nề giáng lên mặt đất. Cô như nghe được tiếng xương vỡ.
Cô kinh ngạc nhìn vào tay Nạp Lan Địch. Máu chảy ra theo tay cậu. Đôi môi vốn không có chút máu nào của cô càng tái nhợt. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn trắng như tờ giấy.
Nạp Lan Địch nhìn cô, đôi môi mỏng đầy quyến rũ mím lại thành một đường. Đôi mắt như phun ra lửa giờ đông cứng lại trong nháy mắt.
“Luật, loại kỹ nữ mà còn lập đền thờ trinh tiết này phải làm thế nào đây?” giọng Nạp Lan Địch lạnh hơn băng.
“Em thật muốn bóp chết cô ta.” Thân thể cao to của Nạp Lan Luật dựa lên tường. Mặt gương sáng bóng phản chiếu lại một bên mặt tuấn mỹ của cậu, đôi tay đặt hai bên đã nắm lại.
“Đã không giết được cô ta, vậy chúng ta thử xem rốt cuộc cô ta dâm đãng tới đâu.” Mặt Nạp Lan Địch hiện lên nụ cười vặn vẹo. Cậu ôm lấy Lam Tĩnh Nghi đặt lên cái giá bằng inox. Kim loại lạnh ngắt dán sát vào da thịt trần của cô, cái lạnh theo da len thẳng vào đáy lòng.
Mấy cái khóa rất nhanh giữ chặt cổ chân, hai tay và eo nhỏ của cô.
Mặt Lam Tĩnh Nghi trắng bệch. Cô giương đôi mắt vô tội, đôi môi không thể khống chế được mà run lên. Nhưng thân thể xích lõa xinh xắn bị cố địch trên cái giá kim loại, không thể nhúc nhích.
Bọn họ muốn làm gì với cô…? Cô không thể chịu đựng được nữa…Cô muốn cứ như thế mà chết đi. Nhưng ngay cả quyền chết cô cũng không có. Bọn họ đã từng uy hiếp cô rằng nếu cô chết đi thì sẽ có rất nhiều người chôn cùng.
Hai dòng nước mắt chảy xuống gương mặt cô. Cô khóc trong câm lặng càng khiến người ta đau lòng hơn.
Nạp Lan Luật đi tới trước mặt cô, tay hơi dừng lại, tia phức tạp lướt qua đôi mắt đen.
Lam Tĩnh Nghi thấy trên tay cậu là thứ gì đó rất kỳ quái. Đó là một cây gậy vừa thô lại vừa to, trên đó có rất nhiều hạt. Thứ này cô chưa bao giờ thấy.
“Đổi cái khác đi. Không lớn bằng của chúng ta sao thỏa mãn cô ta được.” Nạp Lan Địch nói, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào cô.
Cái giá inox sáng bóng giữ chặt lấy thân thể non mềm của cô giá. Da trắng như sữa, khung xương xinh xắn nâng đỡ thân thể mềm mượt. Hai nhũ phong đầy đặn trắng nõn nhẹ phập phồng. Hai đóa hồng mai đỏ tươi vươn thẳng như muốn rơi ra ngoài, nhẹ run trên đỉnh nhũ phong. Vòng eo nhỏ nhắn bị kim loại khóa chặt. Cặp chân đẹp khép chặt lại, che khuất cảnh xuân đẹp nhất. Chỉ có khu rừng rậm đen nhánh nhô ra khỏi hai đùi trắng nõn khiến người ta suy nghĩ miên man.
Nạp Lan Luật quay qua một bên, “Vậy là được rồi. Uy lực khá lớn đấy.” Nói rồi cậu nhấn nút, cây gậy thô to lập tức rung lên.
Sự sợ hãi lan ra từ đôi mắt của Lam Tĩnh Nghi. Cự vật đang rung lên đó khiến cô nghĩ tới thứ giữa hai chân thiếu niên. Thì ra trên tay cậu là dương cụ bằng điện. Bọn họ muốn dùng nó…Cô không dám nghĩ nữa.
“Đừng có kiếm cớ.” Nạp Lan Địch hừ một tiếng, không nói gì nữa. Cậu tới gần Lam Tĩnh Nghi, cúi người nhìn cô.
“Cho cô một cơ hội cuối cùng.” Đôi mắt đen của cậu nheo lại, ánh mắt lạnh như băng như muốn xuyên thủng thân thể cô.
Cô càng run hơn nhưng quật cường nhắm mắt lại, không nhìn cậu.
Mặt thiếu niên lập tức đầy mây đen. Hai tay nắm chặt vòng sắt nổi gân xanh. Cậu ngồi thẳng lên, cầm lấy hai đầu cái giá kéo ra hai bên. Lam Tĩnh Nghi khép hai chân đang bị cậu kéo ra lại.
“Không…” cô căn bản không dùng được sức lực của bản thân. Thì ra cái giá có thể thay đổi góc độ hai chân cô tùy ý. Chân cô bị khóa chặt lại lên chỉ có thể di chuyển theo cái giá.
“A ~~” giữa hai chân cô truyền tới cảm giác đau đớn vì bị kéo rách. Hai chân cô đã bị mở ra một góc độ khó có thể tin được khiến nơi tư mật hoàn toàn lộ ra.
“Buông ra…Buông ra, ác ma, các người là ác ma…”
“Kêu đi, cô giáo. Cô càng kêu chúng tôi càng hưng phấn. Ác ma? Cách gọi rất dễ nghe. Chúng tôi sẽ không để cô thất vọng. Chúng tôi sẽ ăn cô đến xương cốt cũng không còn.” Nạp Lan Luật nói, chuyển động tay cầm trên giá. Thân trên Lam Tĩnh Nghi hạ xuống. Mái tóc dài của cô rũ xuống. Hai nhũ phong mê người cũng thay đổi góc độ.
Hạ thân cô từ từ nâng lên, thành một góc chín mươi độ so với mặt đất. Hoa viên nữ tính hoàn toàn bại lộ trước mắt hai ác ma.
“A~~” Thân thể Lam Tĩnh Nghi bị lộn ngược, tư thế khiến người ta thẹn thùng lại còn bị nam nhân nhìn chăm chú. Cô cảm giác đầu rất nặng, thân thể thật khó chịu.
Hoa huyệt mềm mại của người con gái vẫn ẩm ướt. Cánh hoa đỏ tươi bị rách ra, tiểu huyệt sưng đỏ rung lên trước mắt hai người. Nạp Lan Luật cầm dương cụ bằng điện, lướt nhẹ đỉnh của nó lên cánh hoa của cô.
“A” Hạ thân Lam Tĩnh Nghi lập tức nhảy lên một cái, cánh hoa nhẹ nhàng lay động.
“Mẫn cảm thật.” Hai thiếu niên cùng kêu lên.
Nạp Lan Luật nhấn nút, dương cụ cực đại rung lên, quy đầu hoạt động giữa hai cánh hoa. Tiểu huyệt đỏ hồng bị kích thích, rất nhanh đã ướt đẫm. Cái miệng nhỏ đóng mở, ngọc lộ trong suốt chảy ra.
“A ~~ a ~~~” Bụng dưới của Lam Tĩnh Nghi không ngừng phập phồng, hạ thân nhảy lên. Hàng loạt dòng chảy ấm áp chảy xuống hạ thân khiến nó không ngừng co giật. Mỗi một lần ma sát ở phía dưới khiến cơ thể cô càng mẫn cảm không chịu được. Cái miệng nhỏ đóng mở kịch liệt, mật dịch không ngừng chảy ra.
Nạp Lan Luật thấm đầy mật hoa lên dương cụ bằng điện, xoa lên cánh hoa của cô. Cánh hoa rất nhanh bị dính đầy mật dịch khiến nó càng trở nên mị hoặc. Dương cụ bằng điện nhanh chóng hoạt động trong cánh hoa của cô. Theo tiếng kêu nhỏ của cô, nước ấm áp đã róc rách chảy trong khe suối.
“A ~ a ~~~~~~~” Lam Tĩnh Nghi giãy giụa hạ thân. Hai nhũ phong trắng nõn lay động theo động tác của cô.
“Cho cô ta đi. Nhìn cô ta mẫn cảm đến thế rồi.” Nạp Lan Địch lạnh lùng nói.
Cây gậy thô to đã đặt ở lối vào. Vật thô to đối lập với cái miệng nhỏ xinh xắn.
“Không…Đừng…Xin các cậu…” Lam Tĩnh Nghi vặn vẹo người, cự vật theo sự giãy giụa của cô đã chen vào cái miệng nhỏ, bị tiểu huyệt căng chặt hút lấy.
Tay Nạp Lan Luật càng dùng sức. Hai đôi mắt đen láy tà mị nhìn cự vật tráng kiện từ từ mở cánh cửa, thâm nhập vào tiểu huyệt. Quy đầu rất lớn không ngừng run lên, những cái hạt xung quanh cũng rung lên theo, kích thích lối vào ấm nóng.
Cự vật hoàn toàn đi vào, chỉ còn lại phần gốc ở bên ngoài.
Nạp Lan Luật mở tốc độ tối đa. Dương cụ bằng điện chạy dồn dập trong tiểu huyệt của Lam Tĩnh Nghi như một con rồng lớn.
“A ~~~ a ~~~ a ~~~~ a ~~~~” từng đợt khoái cảm hòa lẫn đau đớn truyền tới từ hạ thân khiến Lam Tĩnh Nghi giãy giụa. Cô phát ra tiếng kêu không thể ức chế được.
Trong phòng kín vang vọng tiếng kêu dâm lãng của người con gái. Trong không khí tản ra mùi hương của mật dịch từ cơ thể cô, mà cảnh tượng trong phòng thì càng thêm dâm mỹ.
Cô gái xích lõa bị treo ngược trên giá, hai chân giang rộng, mật huyệt hướng về phía trước, hạ thân non mềm bị dương cụ bằng điện mở lớn. Nó không ngừng khuấy đảo trong đó. Hai thiếu niên quần áo chỉnh tề đang nhìn chăm chú không chớp mắt vào tiểu huyệt bị mở lớn.
“A ~~~ a ~~~~~” Lam Tĩnh Nghi đong đưa thân thể, chỉ muốn thoát khỏi thứ đang cắm vào mình nhưng càng giãy giụa thì cự vật càng tiến vào sâu hơn, càng càn quấy hơn trong thân thể cô.
Nạp Lan Địch nắm lấy mái tóc đen ướt đẫm của cô, ép cô đối mặt với mình.
Hơi thở qua đôi môi mỏng phất lên mặt cô, ấm áp như gió xuân nhưng giọng điệu của thiếu niên lại lạnh lùng dâm mỹ, “Có phải rất thoải mái không? Có thỏa mãn cô được không? Có muốn đổi cái lớn hơn không?”
“Đừng…” Lam Tĩnh Nghi khóc, “Van cậu…Mau rút ra đi…”
Nạp Lan Địch lạnh lùng cười. Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, “Ít giả bộ đi. Thoải mái muốn chết còn đòi tôi rút ra? Tôi không ở trong cô. Có phải ai vào cũng như nhau không? Đồ kỹ nữ.” Cậu hung hăng hất cô ra.
Đầu Lam Tĩnh Nghi rũ xuống, lung lay.
“A ~~~ a ~~~~” khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, hạ thân lay động mạnh mẽ. Dương cụ bằng điện đã khiến cô lên cao trào.
Nạp Lan Luật rút cự vật ra, cái miệng nhỏ bị mở lớn đóng mở kịch liệt, mang theo một dòng nước. Dương cụ bằng điện cũng đã dính đầy mật dịch, nước óng ánh. Nạp Lan Luật lại cắm dương cụ vào.
“A” tiểu huyệt trống rỗng lại bị nhồi đầy. Lam Tĩnh Nghi ngâm khẽ. Hạ thân cô đã ướt sũng, cúc hoa cũng dính đầy mật hoa.
“A ~~~~ a ~~~~” cự vật quấy đảo liên tục khiến cô không ngừng lên tới cao trào. Cô không thể khống chế tiếng kêu dâm lãng của mình. Cô muốn dừng lại nhưng sự kích thích truyền tới từ hạ thân không ngừng. Cô có cảm giác mình sẽ bị dằn vặt đến chết.
Cự long giữa hai chân thiếu niên đã sớm trướng đau, đội lớp vải lên.
“Luật, để cho cô ta hưởng thụ thật tốt, chúng ta tới ‘Tàng hành’ (chắc là quán bar) đi”.
“Ok. Em đang muốn tìm người phát tiết.” Nạp Lan Luật đáp.
“Không…A ~~~ a ~~~ Không…Đừng…Đi…A ~~~~” Lam Tĩnh Nghi căn bản không nói được một câu trọn vẹn. Nếu họ rời đi thì cô chết mất.
Hai thiếu niên nghe thấy lời của cô thì dừng lại một chút nhưng không quay đầu lại. Lúc bọn họ sắp ra khỏi cửa thì tiếng chuông di động vang lên.
Nạp Lan Địch dừng chân, lấy một chiếc di động màu trắng xinh xắn trong túi ra.
Ánh đèn nhấp nháy trên di động, trên màn hình hiện ra một dãy số.
“Tìm cô ta?” Nạp Lan Luật nhíu mày.
Sắc mặt Nạp Lan Địch âm trầm, “Cô ta cho người khác số di động.”
Hai đôi mắt của thiếu niên nhìn vào dãy số trên di động. Đôi mắt tàn bạo như muốn nung chảy cái di động vậy.
Chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng. Nạp Lan Địch nhấn nút nghe, quay trở lại.
“Tìm cô đấy, bảo bối.” Mắt cậu lóe ra ánh sáng ác độc. Cậu kề sát di động vào miệng Lam Tĩnh Nghi.
“Hu hu…” Lam Tĩnh Nghi lắc đầu. Cô không biết là ai gọi cho cô. Cô chưa từng cho ai số di động của mình. Nhưng dù là ai thì sao họ có thể để cô… “A ~~~ a ~~~~” Cô không thể nói được cái gì. Hạ thân lại truyền tới từng đợt dao động mãnh liệt.
Trong phòng ngủ hoa mỹ rộng rãi, một thiếu niên tuấn mỹ nằm nghiêng trên giường. Mái tóc vàng che nửa đôi mắt hẹp dài mỹ lệ. Chăn màu trắng chỉ đắp tới bụng, lộ ra thân trên hoàn mỹ của thiếu niên. Da thịt phơi bày trong không khí tản ra ánh sáng của người trẻ tuổi.
Thiếu niên cầm một chiếc di động, dán lên tai, khóe miệng có tia xuân ý khó có thể thấy được.
Một lúc lâu sau di động mới thông. Tay cầm di động của cậu run nhẹ.
“A ~~~~~~ a ~~~~~” tiếng kêu phóng đãng của con gái đột nhiên ào vào tai của cậu. Trong tiếng kêu phóng đãng mơ hồ đó có thể nghe ra được là giọng của ai. Gò má vốn hồng hào của thiếu niên tái nhợt đi. Cậu nắm chặt di động, tay run lên, khớp ngón tay trắng bệch.
Trong tiếng kêu phóng đãng của con gái có kèm giọng nam trầm thấp.
Thiếu niên cắn chặt khóe môi, vị mặn lan trên đầu lưỡi. Tay cậu vung lên, di động bay thẳng vào tường.
Trong động tác cuồng bạo của cậu có thể thấy được bóng dáng mơ hồ của một thiếu niên khác.