Đào Rỗng

Chương 34: Nếu không yêu em thì tốt biết mấy...




Chiếc xe hãng ferrari phóng lao vút trên cung đường từ Tang Phùng đến biệt thự Sài Đồng, bầu không khí trong xe phảng phất mùi thuốc lá, nhiệt độ để ở mức bình thường, tuy nhiên lại rất âm u và lạnh lẽo, mang cảm giác ngột ngạt đến bức người.

Hai ngón tay còn đang kẹp điếu thuốc hút dở, ánh đỏ lập lòe, tàn thuốc vì sự di chuyển của xe, rơi xuống mu bàn tay của người đàn ông, tạo nên một cái bọng nước nhỏ.

Dù đang là ban ngày mang theo những tia nắng ấm áp, bầu trời trong xanh và đẹp đẽ, thế nhưng trên người Thẩm Thức lại mang theo khí chất u uất, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn bên ngoài.

Lượng Tiêu Xuyên nhìn qua tấm gương chiếu hậu, dáng vẻ bây giờ của giám đốc nhìn thật đáng sợ, tuy anh không nói gì, thế nhưng lại vô tình tạo nên áp lực đàn áp tất cả những thứ xung quanh. Đôi mắt mang sự hờ hững khó phỏng đoán, chẳng ai biết được trong đầu anh đang nghĩ gì, định làm gì, suy tính những việc gì tiếp theo.

Từ lúc cậu trở về, nhìn thấy trong phòng họp chỉ còn lại giám đốc nhà mình ngồi dựa thành ghế, khung cảnh xung quanh đều lộn xộn và vỡ nát, cậu lập tức hiểu ngay đã có chuyện gì xảy ra.

Thẩm tổng nhà cậu chắc chắn lại bị người trong lòng từ chối tình cảm một lần nữa.

Vốn định mở miệng an ủi giám đốc nhà mình đôi ba câu, song nhìn anh như hung thần sẵn sàng đạp chết ai đó, kết hợp tình hình hiện tại… Lượng Tiêu Xuyên nghĩ tới mạng nhỏ của mình, tốt nhất cậu vẫn nên ngậm chặt cái miệng, kẻo lại rước họa vào thân.

“Thư ký Lượng, bao nhiêu lâu nữa thì đến nơi?”

Bỗng nhiên, Thẩm Thức mở miệng hỏi cậu.

Lượng Tiêu Xuyên luống cuống trả lời: “Giám đốc, chắc tầm 1 tiếng nữa ạ.”

Cậu len lén quan sát qua gương, thấy Thẩm Thức nhắm nghiền hai mắt, mệt mỏi trả lời: “Khi nào đến thì gọi tôi, tôi chợp mắt một lát.”

“Vâng!”

Dòng xe chạy nối tiếp nhau, tiềng ồn của động cơ xe và tiếng nói chuyện náo nhiệt xung quanh hòa lẫn vào nhau, thật sự tạo nên một loại âm thanh đặc biệt khó chịu.

Thẩm Thức không quan tâm bên ngoài có xảy ra chuyện gì, vì bên tai, chỉ còn văng vẳng câu nói cuối cùng của cô trước khi rời đi. Một câu nói phủ nhận toàn bộ mọi tình cảm của anh.

“Thẩm Thức, anh không yêu tôi!”

Giọng điệu chắc nịch, không có hối tiếc hay bất kì một nỗi đau nào được gửi vào.

Thẩm Thức ngửa đầu ra sau, khuôn mặt đẹp như tạc đã từng làm hàng ngàn cô gái ở Vân Thành phải rung động nay lại mang nét u sầu khó tả, xung quanh phảng phất sự thê lương và mất mát, giống như một nỗi buồn không tên, không một ai có thể đoán được ngọn nguồn của nó.

Đôi mắt nhắm chặt nhằm che đi cảm xúc, thở ra hít vào một cách thật nặng nề nhưng vẫn cố gồng rằng bản thân thật sự không sao.

Thẩm Thức cong môi, chợt nở nụ cười khổ.

Nếu không yêu em thì tốt biết mấy…

Biệt thự Sài Đồng là một căn biệt thự nhỏ của Thẩm gia ở thành phố B, diện tích chưa bằng 1/3 dinh thự Thẩm gia. Nơi này do Thẩm lão gia tiện tay mua khi đi nghỉ mát ở đảo Phúc Giang hồi còn sức khỏe, song do mắc bệnh mà vẫn chưa có cơ hội quay lại lần nữa.

Xe vừa di chuyển tới nơi, Lượng Tiêu Xuyên đã thấy chú Ngô ở bên cạnh phục vụ Thẩm lão gia đang đứng chờ. Cậu nhanh chóng đưa xe đến chỗ đỗ, rồi nhanh chân đi xuống mở cửa cho người ngồi phía sau.

“Giám đốc, đã đến nơi rồi ạ.”

Thẩm Thức vốn không ngủ, chỉ nhắm mắt giả vờ. Xe vừa dừng, Thẩm Thức đã mở mắt, anh gật đầu với Lượng Tiêu Xuyên, chân dài bước xuống.

“Cậu chủ, lão gia đang chờ người ở phòng khách, mời cậu chủ theo tôi.”

Lão Ngô đã đứng chờ sẵn, vừa thấy xe dừng là bước tới đứng cạnh xe, sắc mặt ông nhìn qua không tốt. Thẩm Thức không hề quan tâm, “Ừ” một tiếng xem như nghe thấy, sải bước theo người quản gia già.

Thẩm lão gia ngồi chờ ở phòng khách, dáng ngồi uy nghiêm như chuẩn bị đánh trận. Nghe thấy tiếng mở cửa, ông lập tức quay đầu ra nhìn.

“Ông nội!”

Thẩm Thức cúi đầu chào hỏi như thường lệ, nhưng cái bộ dạng tự cao tự mãn của anh đã không còn vừa mắt Thẩm lão gia nữa. Ông cụ nhìn thấy anh thì không khống chế tâm tình, run rẩy cầm chén trà đang uống dở, không nói một lời liền giơ lên ném thẳng vào người Thẩm Thức, người cháu mà ông cụ hết mực kì vọng và cưng chiều.

“Thằng nhóc c.h.*.t dẫm nhà cháu! Cháu muốn g.i.*.t ông có phải hay không? Cháu làm ra loại chuyện này, có nghĩ đến mặt mũi của lão già này không hả?”

Thẩm Thức phủi một chút nơi ống tay áo do nước trà dây vào, anh đứng nghiêm, im lặng không đáp, nhưng ánh mắt cương quyết không chịu nhún nhường.

Sự tình xảy ra giữa hai nhà Thẩm - Tang, chuyện đến tai ông nội là không thể tránh khỏi, song anh có tính toán của riêng mình, bất cứ ai cũng đừng hòng cản trở.

Ông cụ run rẩy chỉ tay vào mặt Thẩm Thức, thấy anh trơ mặt không thèm đáp thì càng thêm giận dữ, tiếp tục cầm một cái chén khác lên ném mạnh xuống, dùng sức quát lên:

“Tổ sư nhà anh! Anh phải cho tôi con đường sống nữa chứ! Anh muốn ép cái lão già này c.h*t phải không? Muốn lão già này xuống suối vàng không được nhắm mắt yên thân phải không?”

Ông cụ vừa dứt lời thì đã không ngừng ho khan, ngực quặn thắt đau đớn khiến ông cụ hô hấp khó khăn. Nhưng ông cụ vẫn cố chấp, một tay ông cụ ôm ngực, một tay vẫn cố chỉ vào anh, tiếp tục mắng:

“Hay anh g.i*t tôi luôn đi! G.i*t lão già này luôn đi cho hả lòng vừa dạ anh!”

Thẩm Thức thấy Thẩm lão gia không ổn, gấp gáp đi tới bên cạnh ông, giúp ông ổn định hơi thở một chút rồi nói lớn: “Chú Ngô, mang thuốc của ông nội đến nhanh!” Sau đó lại quay ra nói với ông cụ Thẩm: “Con không có ý đó!”

Lão Ngô đứng ở ngoài, nghe thấy tiếng của Thẩm Thức liền nhanh chóng lấy thuốc đi đến.

Uống xong thuốc, ông cụ cũng đỡ. Ngồi nghỉ một lúc, ông cụ mới nói:

“Tôi hỏi anh, anh phải nói cho thật. Trong tay anh bây giờ có bao nhiêu cổ phần Tang gia?”

Thẩm Thức ngồi bên cạnh, thản nhiên đáp: “Không nhiều, 36%.”

Ông cụ trừng mắt: “36% mà anh bảo với tôi là không nhiều à? Anh xem thường tôi già đến lú lẫn rồi phải không? M.ẹ n.ó! Sao anh không cướp luôn công ty của người ta luôn đi!”

Thẩm Thức ngẫm nghĩ một chút, quyết định nói: “Con đang chờ cô ấy trả lời.”

Lần nữa Thẩm lão gia tăng xông, ông cụ thở hồng hộc, Thẩm Thức vuốt ngực ông, với tay lấy bình oxy trên bàn, đưa gần mũi ông, trầm giọng nói tiếp: “Ông thở từ thôi, đừng tức giận.”

Sau vài lần hít thở bình oxy, nhịp thở của ông cụ cũng ổn định trở lại, ông nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh. Bây giờ người đi trên con đường sai trái là cháu mình, ông không thể tiếp tục để nó sai lại càng thêm sai:

“Thẩm Thức, bây giờ vẫn chưa muộn đâu. Hãy dừng ngay những việc cháu đang làm, tổn thất từ dự án thì lấy tiền của ta bù vào, sau đó thì hãy đi xin lỗi Tang gia. Ta tin tình yêu của Tiểu Dung nhất định vẫn còn dành cho cháu, chỉ là con bé bị cháu phũ phàng nhiều năm nên chưa quen thôi. Lần này cháu hãy theo đuổi con người ta chân thành vào, như cách Tiểu Dung đã từng theo đuổi cháu, ông tin nó sẽ mở lòng với cháu thôi, đừng tự tiếp tục đem mối quan hệ của hai đứa lên sợi dây mong manh nữa.”

“Ông đừng khuyên nhủ cháu nữa…” Thẩm Thức cắn răng, cất giọng khàn đặc: “Cho dù cô ấy còn tình cảm với cháu, thì cô ấy cũng sẽ không cho cháu cơ hội để sửa chữa.”

Con người Tang Dung, lúc mềm mỏng yêu một người thì thực sự có thể yêu người ta đến quên cả tính mạng, nhưng đã không còn muốn yêu nữa, thì nhất định sẽ tuyệt tình cắt đứt tất cả những dây dưa.

Ông cụ lại phát cáu với tính cố chấp của anh, nhưng dù gì cũng là một tay ông nuôi nấng, tính cách xấu xa này của Thẩm Thức cũng là do ông dạy, ông cụ không thể không tự trách bản thân mình.

Nhìn gương mặt ngập tràn ưu thương của đứa cháu trai, ông cụ rốt cuộc cũng mềm lòng, chẳng nỡ trách mắng. Lấy dáng vẻ của người đã từng trải qua, ông cụ đưa tay xoa đầu anh như hồi bé, rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ anh để anh có thể hiểu:

“Cháu làm ra hành động thiếu suy nghĩ này, cháu có nghĩ đến hậu quả của nó chưa Thẩm Thức? Chính tay cháu sẽ tự tay chặt đứt tình yêu mà cháu khao khát có được từ Tiểu Dung. Cháu dồn ép nó đến đường cùng, với tính cách ương bướng không chịu thua của nó, cháu nghĩ nó sẽ tự bước đến cầu xin cháu sao? Thẩm Thức, hạ thấp lòng kiêu ngạo của cháu xuống, đừng tự làm khổ cháu, làm khổ nó nữa.”

Thẩm Thức khựng người trong giây lát, anh đột ngột đứng dậy đi ra ngoài, phớt lờ lời nói của ông cụ.

Sao Thẩm Thức có thể không hiểu những lời ông cụ nói, thế nhưng anh lại không hề muốn quay đầu. Bởi vì trong trò chơi này, người nắm chắc phần thắng đã là anh. So với những cách khác, đây là cách duy nhất khiến anh có thể vừa ép Tang Dung tự nguyện bước đến, cũng vừa hay ép cô không có cách nào trốn chạy được.

Tính cô ương bướng không chịu thua, điều này anh biết rất rõ qua những năm tháng cô theo đuổi mình, nhưng lần này, cô chắc chắn sẽ không ương bướng được nữa, tại vì mọi nguồn sống của Tang Phùng, đều nằm trong tay anh.