Đào Rỗng

Chương 33: Hận thù che mờ trái tim, tình yêu che mờ lý trí




Lượng Tiêu Xuyên ngồi chờ bên ngoài, thấy các cổ đông khác lần lượt ra về, cậu nhìn về phía cửa phòng họp đóng im lìm, định bụng chờ thêm một lúc. Song, đã hơn 15 phút trôi qua, cậu vẫn không thấy bóng dáng giám đốc nhà mình.

Cậu đứng dậy, hơi rụt rè đi về phía phòng họp, không phải cậu cố ý muốn phá rối cuộc chạm mặt lần này của giám đốc, thế nhưng thư ký Hạ nói công ty đang có một số việc cần giải quyết, thật sự cần giám đốc về ngay.

Đứng trước cửa phòng, chợt cảm thấy áp lực bội phần. Cậu hồi hộp đưa tay lên, khẽ hít vào thở ra một hơi, cuối cùng cậu vẫn chưa đủ dũng khí để gõ cửa. Đừng trách cậu sao lại sợ sệt đến thế, vị tiểu thư Tang gia kia như một mồi lửa, còn giám đốc nhà cậu lại như là chất dễ cháy, lỡ như bây giờ cậu đột ngột gõ cửa, rất có thể phần đời sau của cậu khó sống vì trở thành vật kì đà cản mũi.

Lượng Tiêu Xuyên áp tai lên cửa, xem có thể nghe được gì ở bên trong hay không. Sau một lúc, cậu chợt nhớ đây là phòng cách âm, có dí tai vào cũng khó nghe được.

Cậu ngồi xụp xuống đất, lắc đầu, gương mặt nhăn lại vì đau khổ. Xi𝒏‎ hãy‎ đọc‎ 𝐭r𝓊yệ𝒏‎ 𝐭ại‎ ~‎ TRÙMTR‎ 𝑼𝒀Ệ𝙉.V𝒏‎ ~

Bỗng nhiên, điện thoại khẽ rung lên không ngừng, cậu lôi nó ra từ trong túi áo, nhìn vào tên người gọi và mấy số cuối, sắc mặt đã tệ nay càng tệ hơn.

Sau khi biết được đáp án từ miệng Tang Dung, Thẩm Thức nheo mắt nhìn cô, hô hấp trở nên bạo loạn.

Người phụ chết tiệt này, rất biết cách chọc giận anh.

Sắc mặt Thẩm Thức âm trầm như quỷ dữ, vừa hung hiểm vừa tàn ác, miệng cười nhưng tâm không cười, khí thế ngang tàn không chịu nhún nhường, thẳng thừng đe dọa:

“Nếu em cứ kiên quyết giữ vững cái lập trường ngu xuẩn đó thì bây giờ tôi có thể chắc chắn với em, trong vòng chưa đầy một tháng nữa, Tang Phùng này lập tức đổi chủ. Em biết đấy Tang Dung, tôi không có nói chơi!”

Tưởng rằng việc tàn ác đe dọa đến Tang Phùng thì cô sẽ chịu nhân nhượng một chút. Thế nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt người phụ nữ ấy còn chẳng xuất hiện sự lo lắng, lông mày còn chẳng buồn nhíu lấy một cái, tựa như đối với cô, mọi việc anh làm ra chẳng qua giống như một thằng ngu đang chới với trong sự khổ sở.

“Thẩm tổng, trời sáng rồi, tôi cũng không còn mơ nữa, vì thế tôi biết lời anh nói là thật. Nhưng mà, anh nghĩ chỉ có một mình anh mới cứu được Tang gia thôi hay sao? Ở thành phố B này, không ít những nhà có gia thế như Thẩm gia, lấy đại một người đối với tôi cũng chẳng mất một miếng thịt nào.”

Tang Dung nhún vai, tùy tiện đáp lại, giọng điệu trào phúng bỡn cợt.

“Tang! Dung!” Thẩm Thức nghiến răng ken két, gằn từng chữ trong tên người thương. Câu cuối cùng mà cô nói đã thành công chọc trúng vào nỗi đau mà Thẩm Thức giấu nhẹn. Nếu không phải khi đó anh ngu ngốc cắt đứt hôn ước giữa hai nhà, thì bây giờ anh đâu phải nghe những lời cay nghiệt từ miệng cô và tự đẩy mình vào tình thế nực cười như thế này. Tâm tình Thẩm Thức như sóng biển dâng cao dữ dội, mỗi lúc càng cao hơn, mỗi lúc càng mạnh hơn, tàn phá hết nơi này đến nơi khác.

Ngược lại với cơn cuồng nộ của Thẩm Thức, Tang Dung chọn chế độ giả điếc giả mù, chuẩn bị rời khỏi nơi phiền chán này.

Dần dần, trước mặt người đàn ông hiện rõ bóng lưng xinh đẹp hoàn chỉnh. Thẩm Thức siết chặt đôi bàn tay, sợi dây bình tĩnh trong người không chịu nổi được nữa, đứt phựt làm đôi. Trong tâm trí bây giờ tồn tại mỗi sự hoang dã của một gã đàn ông nguy hiểm, với ý nghĩ duy nhất là đưa móng vuốt bắt lấy người phụ nữ vốn thuộc về mình.

Trước khi cô kịp đẩy cánh cửa, Thẩm Thức với những bước chân dài đã ở phía sau lưng, nhanh như thoắt bắt cổ tay Tang Dung, kéo ngược cả thân thể mềm mại ngã ra phía sau, cánh tay cứng như thép vòng qua chiếc eo thon nhỏ, giam cô trong lồng ngực đang phập phồng vì tức giận.

Tang Dung, tôi chỉ cần em mở miệng cầu xin thôi mà, hoặc không thì nói chuyện với tôi bằng một giọng điệu tốt hơn cũng được mà, tại sao cứ phải dùng những ngôn từ tàn nhẫn để cào nát trái tim tôi?

Tang Dung bị người đàn ông nắm chặt cổ tay đến mức đau nhói, eo cô bị cánh tay như kiềm sắt vây hãm, chưa tiếp thu được tình hình hiện tại đã bị Thẩm Thức bế thốc lên, sau đó là bị đè chặt dưới thân anh. Đến lúc cô lấy lại tinh thần, người đàn ông vô liêm sỉ trước mắt đang nở một nụ cười, cánh tay dài đưa tới gót chân, tháo đôi giày cao gót cô đang mang, không nhanh không chậm, một đường chính xác, lần lượt ném hư hai cái camera có ở trong phòng.

Phòng có ba cái, bị anh ném hư hai cái, cái còn lại chỉ quay ở cửa ra vào.

Giấy tờ sổ sách vương vãi trên sàn, đôi giày cao gót của người phụ nữ bị người đàn ông quăng vào camera ghi hình ở góc phòng, khiến nó trở thành một vật trang trí vô dụng.

Tang Dung nghiến răng, trừng mắt nhìn anh, cả người cô bị Thẩm Thức đè trên bàn làm việc, hai tay cô còn bị bàn tay của anh tóm lấy, cố định trên đỉnh đầu. Một tư thế vừa xấu hổ và bất tiện khiến cô không tài nào giãy giụa để thoát được.

Thẩm Thức cúi thấp người, gần như áp lên cơ thể của đối phương, miệng anh nghé sát vào tai cô, hơi thở nóng rực.

“Tang Dung, tôi thực sự muốn xé nát cái bộ mặt lạnh như băng này của em.”

Đúng vậy! Ngay tại thời điểm này, anh thực sự muốn đưa tay lột xuống cái vẻ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo đó của cô, để cô phải khóc lóc dưới thân anh cầu xin.

Nâng mặt lên nhìn chằm chằm vào đôi môi dính màu son đỏ đang mím lại kia, bàn tay hư hỏng ở trên đùi cô làm loạn một chút, anh liếm nhẹ khóe môi rồi nở nụ cười gian, nói với giọng khàn khàn:

“Tang Dung, em có biết tất chân có sức hút như thế nào với đàn ông không? Tại sao em lại mặc nó? Em muốn để cho mọi thằng đàn ông đều nhìn thấy à?”

Bộ quần áo công sở phác họa lên đường cong mềm mại uyển chuyển, hơn nữa cô còn mang tất chân, giống như kết hợp tư vị giữa sự thanh thoát của thiếu nữ mới lớn và sự trưởng thành của phụ nữ. Điều này càng làm tăng thêm độ quyến rũ và sức hút của một người phụ nữ xinh đẹp.

Thẩm Thức sực nhớ tới những con mắt thèm thuồng cứ liên tục liếc qua đôi chân thon dài nhỏ nhắn khi đứng trên bục trình bày báo cáo. Lồng ngực anh nghẹn lại phát đau, nếu có thể, anh muốn giấu cô đi, không cho ai có thể dòm ngó đến cô được nữa.

Tang Dung chợt dừng động tác phản kháng, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng tạo nên một đường cong xinh đẹp. Cô nâng đầu lên một chút, nghé vào tai của Thẩm Thức, ác ý thổi phù một hơi làm anh khẽ nhột, rồi chầm chậm nói ra những lời đâm thọc vào lòng dạ ai kia.

“Anh nói đúng rồi đấy! Đôi tất chân mặc vào nhìn thật quyến rũ, thích hợp để dụ dỗ người đàn ông phóng túng nào đó. Không chừng nhờ vào đôi tất chân này, tôi có thể kiếm được vài người tự nguyện đến bên tôi đấy!”

Cổ tay dần bị ép chặt đến phát đau, Tang Dung nhíu mày, biết rõ đối phương đang dần mất kiểm soát, thế nhưng miệng nhỏ vẫn không quên tiếp tục châm chọc.

“Nhưng mà làm sao đây? Thẩm tổng à, anh lại chẳng phải là đối tượng mà tôi nhắm đến.”

Không phải đã giận đến điên rồi sao, anh đã tạo cơ hội, thì tôi nhất định sẽ nắm bắt. Cùng lắm thì anh một câu tôi một câu, cứ như thế mà xâu xé nhau đi!

“Tang Dung, rút lại câu trước em vừa nói, tôi sẽ xem như không nghe thấy một từ ngữ nào.”

Hơi thở nặng nề và rối loạn không theo nhịp, cả thân người run nhẹ, không rõ cái nào đang ăn mòn lý trí.

Rõ ràng, người đang cầm chuôi là anh, kẻ nằm kề lưỡi dao là cô. Vậy mà chỉ vài câu nói đối thoại đơn giản, người phụ nữ này đã mỉm cười lật ngược tình thế, đem anh vờn quanh, khiêu khích khiến anh không giữ nổi được bình tĩnh, như con thú dữ phải chịu đau đớn do cứa da cắt thịt.

“Anh muốn tôi rút lại câu nào vậy? Thích hợp dụ dỗ người đàn ông hay vài người sẽ tự nguyện đến bên tôi? Hay là câu, anh chẳng phải là người tôi nhắm đến? Nhưng mà, lời đã nói ra rồi, rút lại làm sao được?” Tang Dung khẽ lắc đầu, ánh mắt long lanh ánh nước tỏ vẻ đầy vô tội, hệt như cơn giận dữ đến từ anh, không xuất phát từ cô.

“Tang Dung! Rút lại hết tất cả! Tôi nhắc lại lần nữa! Rút, lại, ngay, lập, tức!”

Đôi mắt người đàn ông híp lại, trong con ngươi là nỗi đau ẩn dật và sự mất kiểm soát, mu bàn tay thoáng chốc nổi lên gân xanh ghê rợn, nhìn phát là biết kích động đến nhường nào.

“Chậc! Tôi cũng đã nói rồi mà, lời nói ra rồi sao rút lại được! Với lại quan hệ của chúng ta hiện tại, đâu thích hợp để tôi và anh ở chung một bầu không khí.”

Đối diện với sự điên cuồng như lốc xoáy của người đàn ông, Tang Dung cứ thản nhiên bỡn cợt như vậy, cũng chẳng màng để tâm xem người đàn ông rốt cuộc có thể chịu đựng được bao lâu.

Chỉ trong giây lát, cơn điên cuồng của người đàn ông bùng nổ, anh hung ác đưa tay nắm chặt cằm cô. Ánh mắt đau thương tràn ngập tơ máu, uất ức đến phát nghẹn, bi phẫn gằn mạnh từng tiếng: “Tang Dung! Em cho rằng mình là ai mà có thể chống lại được tôi? Em cho rằng mình cao siêu lắm sao? Ôm hết vào người những việc quá sức mình, em nghĩ mình chỉ cần cố gắng là làm được à? Một người đến nửa chữ trong giới kinh doanh còn không hiểu thì em lấy cái gì mà tỏ ra kiêu ngạo với tôi như vậy? Dựa vào đâu mà cơ chứ?” Nội tâm gào thét dữ dội, hung ác càn quét, rõ ràng cô biết anh sắp mất trí đến nơi rồi, nhưng vẫn không ngừng reo rắc nỗi đau đớn. Mà anh, bị tình yêu che mờ lý trí, rốt cuộc cũng phát điên theo đúng ý cô, “Em đúng là cô gái đáng ghét nhất mà tôi đừng gặp, vẫn cứng đầu, cố chấp, và phiền phức như trước, không thay đổi cái gì hết!”

Tang Dung hơi choáng nhẹ, hai tay trên đỉnh đầu cũng bị siết chặt thêm lần nữa, nhưng lại rất vui vẻ thừa nhận: “Anh ghét tôi, tôi biết, thậm chí tất cả mọi người trong Vân Thành đều biết.”

Cơn thịnh nộ tuôn trào như đê vỡ, nhưng người phụ nữ vẫn không chịu buông tha cho anh, tiếp tục khiêu khích. Song, Thẩm Thức đã hoàn toàn mất khả năng chống cự và phản bác, anh gục đầu xuống, để cằm chạm vào đầu vai cô, khóe mắt anh cay xè, thì thào bên tai cô những thanh âm nặng nề:

“Thế nhưng tôi… tôi lại lỡ yêu em mất rồi…”

Đúng vậy, tôi đã lỡ yêu em mất rồi.

Đã lỡ yêu cô gái mà tôi cực kì chán ghét, dốc hết sức để hắt hủi, để ruồng rẫy và đẩy xa.

Đã lỡ yêu một cô gái xinh đẹp nhưng lòng dạ sắt đá, chẳng nỡ cho tôi một cơ hội sữa chữa.

“Vậy ra đây là cách anh bày tỏ tình yêu với tôi à?” Tang Dung không nhịn được cười khẩy thành tiếng, trong khoang miệng thoang thoảng vị máu tươi, “Nếu đúng là thật thì thực sự tình yêu của Thẩm tổng đây, một kẻ như tôi làm sao nhận cho nổi.”

Cô không quan tâm đến nỗi đau của anh, cũng chẳng quan tâm đến nỗi đau của mình nữa.

Chúng ta phải tiếp tục đấu đá, giận dữ nhau, điên cuồng cắn xé nhau. Có như thế, tôi mới có thể xem xem, rốt cuộc là anh thắng hay tôi thắng.

Thẩm Thức, anh giơ tay đón lấy tôi trong ngày tôi tuyệt vọng nhất, nhưng cũng là anh, dùng chính đôi tay đó, đem tôi từ từ đẩy tới bờ vực.

Anh là kẻ thù của tôi, chúng ta định trước là chẳng thể nào có thể dung hợp được nữa!