Đào Rỗng

Chương 26: Tai hoạ (1)




Trong phòng làm việc của giám đốc, Tang Dịch nhìn từng biến động trên màn hình, ông khẽ nhăn mày, đôi bàn tay cũng vô thức nắm chặt.

Tang Thụy ngồi ở bên cạnh ông, mắt theo dõi từng đợt lên xuống thất thường. Lúc này ông ta đã không nhịn được sự hoảng loạn mà bật thốt lên kinh hãi:

"Anh... anh... đây là..."

Tang Dịch lập tức quay sang nhìn ông ta, ánh mắt cảnh cáo ông ta đừng hét lớn.

Chuyện này hiện tại chỉ có những người trong nội bộ Tang gia biết, nếu để bên ngoài nghe thấy, sợ rằng công ty sẽ loạn hết cả lên.

Tang Dịch lấy số liệu trong sổ sách được kê khai cùng với con số từng chút biến động trên màn hình mà phán đoán, theo đà này, Tang gia không bao lâu nữa sẽ đứng trước tình thế vỡ nợ.

Dự án trên đảo Phúc Giang cũng sắp hoàn thiện, lúc này lại là thời điểm quyết định có thu về lợi nhuận hay không, nên không thể bỏ ngang chừng. Tang Dịch vốn đã nghĩ hết đường lui xong xuôi, không biết vì sao giữa đường lại có người đến phá đám chuyện làm ăn của ông, vì thế nên số tiền ông rót vốn vào dự án này ngày càng cao, đã vượt hơn mức ban đầu ông đặt ra.

Tang Dịch đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương, ông nói với Tang Thụy bên cạnh:

"Chú liên lạc với Triệu gia, cho chúng ta vay thêm 2 vạn nữa, có chuyện gì xảy ra thì liên lạc với tôi ngay."

Tang Thụy nghe xong thì ngạc nhiên, chẳng phải cách tốt nhất bây giờ là rút vốn khỏi dự án đó sao? Tang Dịch cố tình đổ thêm vào, rốt cuộc muốn làm gì?

Ông ta ngập ngừng nói:

"Anh... nếu không thành công..."

Tang Thụy chưa nói xong, Tang Dịch đã gắt lên: "Tôi bảo chú làm cái gì thì làm cái đó đi! Đừng nói nhiều nữa!"

"Vâng! Vậy em xin phép đi trước."

Tang Thụy bị khí thế của ông dọa sợ, vội vàng biết ý mà nghe lời.

Sau khi Tang Thụy rời đi, Tang Dịch ngồi trên ghế trầm ngâm suy ngẫm. Dự án lần này không đơn giản như Tang Thụy nghĩ, ông đã rót vốn cho nó từ khi mới bắt đầu, đã gần đến bước cuối, cho dù ông có rút chân, thì với số nợ từ dự án thất bại, sẽ khiến Tang gia điêu đứng, thậm chí phá sản ngay tức khắc. Ông không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục với nó. Công ty bên Vân Thành đã bị người khác thu mua dưới sự đồng ý của Tang Thụy mà không thông qua sự cho phép của ông, nên bây giờ ông chỉ có thể mong giá cổ phiếu sẽ tăng lên trong thời gian sắp tới.

Thật ra trước đó không lâu ông đã cảm thấy được có sự bất thường, nhưng ông lại chủ quan quá mức với cảm giác của chính mình mà không để tâm tới. Sự việc xảy ra đường đột như thế này nhưng lại giống như được sắp đặt từ trước...

Tang gia làm ăn chân chính, những mối quan hệ xung quanh cũng giữ vững ở mức hòa hoãn, không gây thù kết oán với ai. Vậy rốt cuộc là ai đang cố tình nhắm vào?

Tang Dịch suy nghĩ một chút, trong đầu tức khắc xuất hiện một cái tên.

Thẩm Thức...

Tang Dịch hơi nheo mắt, thằng nhóc đó chỉ mong xóa bỏ mọi liên hệ với nhà họ Tang, còn hận không thể ngay lập tức cách xa hàng trăm mét với con gái ông, chẳng có lí do gì để làm chuyện này hết.

Nghĩ là vậy, nhưng ông cũng không gạch tên con người này ra khỏi đối tường tình nghi, bởi vì lòng tham không đáy cũng khiến con người ta dễ dàng đổ gục.

Trước mắt, ông phải giải quyết mấy vấn đề phát sinh trong thời gian qua, dự án sắp xong rồi, đây là thời điểm ông càng không thể để nó mất trắng.

...

Khoảng thời gian này, Tang Dung bận rộn cho việc ra mắt tác phẩm mới của mình, cô dự định hai ngày sau sẽ đăng thông báo lên tường nhà.

Từ sau hôm trở về từ Thẩm gia, liên tiếp mấy ngày liền Tang Dung đều rơi vào trạng thái mệt mỏi cực độ và không thể làm được gì. Rất may trong thời gian cô nghỉ ngơi, không có bất cứ ai tới làm phiền.

Câu nói 'có còn cơ hội' của Thẩm Thức vẫn còn hiện hữu trong tâm trí Tang Dung, nếu nói không ảnh hưởng đến cô thì đúng có chút nực cười, nhưng cô cũng không phải là kẻ sẽ vì mới lời nói biết sửa đổi mà hạ thấp bản thân một lần nữa.

Cô chờ đợi đủ lâu rồi, không phải chưa từng cho anh cơ hội, mà là chính anh liên tục vứt bỏ nó.

Tang Dung uống một ngụm trà nhài, nhìn vào tiêu đề truyện mình đặt cùng bìa truyện, sức nóng của nó trên các trang mạng xã hội, chợt thấy hài lòng.

Đâm đầu đòi sống chết vì một người đàn ông, nước mắt thấm đẫm trên những trang giấy về đêm, dày vò bản thân chưa đủ tốt, chưa đủ xứng với người ta, cuối cùng còn bị đem ra làm trò cười cho thiên hạ.

So với trước kia, thì bây giờ mới được gọi là sống.

Một cuộc sống được làm công việc mình thích, thưởng thức thành quả mà bản thân đạt được.

Mặc dù có hơi khó khăn ở bước đầu tiếp cận với nó.

Trình Trình ở bên cạnh cô vì sự kiện ra mắt tác phẩm cũng bị cô sai tới sai lui, dày vò liên tục trong suốt mấy ngày này. Cậu ngồi trên ghế sopha mà mệt muốn đứt hơi, liên tục than vãn:

"Chị Dung, mình không thể lùi ngày ra mắt được à?"

Cô liếc nhìn cậu một cái rồi lại vùi đầu vào màn hình máy tính, trả lời:

"Phía bên công ty không cho phép, với lại ra mắt chậm trễ dễ mất nhiệt lắm!"

Các tác phẩm hay mang tính cạnh tranh liên tục cho lên sóng và được độc giả mong chờ từ lâu, nếu cô còn chậm trễ thời gian đưa nó lên, thì rất dễ dàng bị quên lãng đối với người đọc.

Trình Trình nhìn tệp bản thảo chất cao như núi, tức thì đầu óc choáng váng. Cậu thở dài thườn thượt:

"Chắc chết mất thôi!"

Ba ngày gần đây, cậu gần như phải thức trắng đêm với Tang Dung rồi.

Nhận thấy được sự mệt mỏi trong câu nói của cậu, Tang Dung dừng bút, chỉnh lại gọng kính đang đeo rồi quay sang chỗ cậu.

"Cố gắng hai ngày nữa, rồi cậu thích nghỉ ngơi lúc nào cũng được, chị không ép cậu nữa."

"Sao không thể ngay lúc này, em sắp cạn kiệt sức lực rồi."

Trình Trình chuyển từ tư thế ngồi sang nằm, mè nheo một cách đáng thương.

Vẻ mặt của Tang Dung hơi khó xử, cô lựa lời dỗ dành cậu: "Bây giờ thì khó lắm, vì ngày kia là cho lên trang, bắt buộc trong hôm nay và mai phải xong để nộp lên sếp, còn tốn thời gian chỉnh sửa nữa. Trình Trình, chị biết cậu rất vất vả, nhưng cậu với chị cùng cố gắng thêm chút thôi."

Trình Trình ỉu xìu đáp: "Em biết rồi!"

Chẳng nỡ nhìn thấy gương mặt buồn rầu và mệt mỏi của cậu, cô liền lấy điện thoại nhắn tin cho người phụ trách.

[Chị Phương Hoa, sau khi xong việc, em có thể nghỉ ngơi mấy ngày được không?]

Tin nhắn gửi đi không lâu, đã có hồi âm.

[Chị vừa xin ý kiến, sếp duyệt qua rồi nhé!]

[Em cảm ơn chị!]

Trả lời Lệ Phương Hoa xong, Tang Dung vui vẻ đứng dậy đi đến chỗ Trình Trình.

"Chị vừa xin cấp trên, chỉ cần làm xong là có thể nghỉ ngơi! Đến khi đó chị dẫn cậu đi du lịch ở đảo Phúc Giang, cậu chịu không?"

Mắt Trình Trình bỗng sáng lên, cậu hơi nâng người, cả người liền trở nên phấn chấn lấy lại tinh thần: "Chị nói thật chứ? Nghe nói mùa này ở Phúc Giang hoa nở nhiều và đẹp, còn có mấy cái lễ hội của người bản xứ tổ chức."

"Có bao giờ chị lừa cậu à? Lâu lắm rồi chẳng đi đâu cả, ở nhà hoài cũng sắp trở thành cái xác khô."

Tang Dung chống cằm, nghĩ cũng lâu lắm rồi cô không đi đâu, có lẽ nên nhân dịp này để giải tỏa căng thẳng tích tụ trong thời gian vừa rồi.

Nhưng điều Tang Dung có nằm mơ cũng không thể ngờ, ngày khởi hành chuyến du lịch mà hai người đặt kỳ vọng vào, lại trở thành ngày khởi đầu của chuỗi bất hạnh.