Đào Rỗng

Chương 24: Mơ hồ (1)




So với dự tính của Tang Dung, thì Khổng Dịch Phàm không có động tĩnh gì cả.

Tang Dung cũng không vì thế là lơ là cảnh giác, cô có linh cảm xấu cho những chuyện sắp xảy đến. Hắn không thể nào đến chỗ cô xong, điều tra chán chê, lại dễ dàng buông tha cho cô.

Tang Dung nhờ thím Lưu tìm một người đáng tin cậy, đến giúp Tang Dung chăm sóc Trình Trình mỗi khi cô đi vắng.

Thím Lưu nói với cô, tìm một người ngoài thì thà đưa một người trong Tang gia tới. Thím Lưu ở lâu đã quen mặt với rất nhiều người, nên bà sẽ không đi, bà đề nghị dì Phương chuyên nấu ăn trong Tang gia, rất ít khi ra ngoài, nên sẽ không có nhiều người chú ý đến.

Tang Dung gật đầu đồng ý, suy cho cùng thì những người còn lại ở Tang gia, đều là những người khi trước đã từng phục vụ cho mẹ mình, cũng đáng để tin tưởng.

Sáng sớm, chú Ngô gọi điện cho Tang Dung, muốn cô đến thăm Thẩm lão gia đang bị bệnh.

Tang Dung vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ lại ơn dưỡng dục của Thẩm lão, cuối cùng vẫn đáp ứng.

Chiều tối, Tang Dung mới vừa thu xếp xong công việc, nhìn trên điện thoại có cuộc gọi nhỡ, cô chuyển bản thảo hiện tại để cho Trình Trình lên màu, dặn dò dì Phương một vài câu liền đi.

Lúc Tang Dung đến nơi, thấy Thẩm lão gia cùng Thẩm Thức đang ngồi dưới mái vòm ốc, nói vài câu tán gẫu.

Từ khi Tang Dung xuất hiện, ánh mắt Thẩm Thức chưa từng rời khỏi cô, Thẩm lão gia nói chuyện với anh, nhưng anh chỉ qua loa đáp lại, thành thật mà nói anh còn không nhớ ông cụ hỏi anh những chuyện gì.

Tang Dung mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười như gió xuân lướt qua, mang theo sự ấm áp của mùa xuân.

Khuôn mặt cô mang sự điềm tĩnh, nhưng không hề xa cách, tựa như đối với cô, chuyện xảy ra giữa hai người sẽ chẳng thể ảnh hưởng đến cô.

Đột nhiên, Thẩm Thức như cảm nhận được bàn tay của người nào đó, đang gia sức nhéo chặt trái tim anh.

Trên khuôn mặt anh thoáng qua sự khổ sở, nhưng Tang Dung sẽ chẳng thể nào thấy được.

Tang Dung cầm giỏ qua đã mua từ trước, bước đến trước mặt hai người, tự nhiên chào hỏi: “Ông nội!”

Thẩm lão gia còn muốn truy hỏi Thẩm Thức, lại được người làm thông báo cô đã đến nơi, nên việc trước mắt ông tạm thời gác lại.

Nghe thấy tiếng nói của cô, ông cụ quay qua cười vui vẻ, “Ừ, đến rồi à. Đúng lúc hôm nay ta có loại trà rất ngon, tiểu Dung mau ngồi xuống thử xem.”

Ánh mắt Thẩm Thức vẫn không rời khỏi Tang Dung một giây, Tang Dung chào hỏi xong Thẩm lão gia, quay qua định chào hỏi anh, bất chợt chạm phải ánh mắt của anh đang nhìn mình chằm chằm.

Nhất thời, Tang Dung không biết nên nói gì, cô ngập ngừng, lời muốn nói mắc ở cổ họng, lát sau mới thốt ra được:

“Thẩm thiếu gia!”

Thẩm Thức cũng đã đoán trước được, anh không thấy bất ngờ.

Lạnh nhạt từ cô, anh sớm đã quen, đối với tên gọi này, mặc dù không thoải mái, nhưng cũng không làm ra bất cứ hành động nào khác.

Thẩm Thức đưa mắt nhìn ra nơi khác, “Ừ” một tiếng xem như đáp lại.

Tang Dung cùng Thẩm lão ngồi dưới mái vòm, hai người ăn ý nói về hương vị trà. Thẩm Thức ngồi đối diện hai người, biết mình ở lại cũng không làm gì, dứt khoát đứng lên, muốn đi ra ngoài.

Thẩm lão gia thấy anh đứng lên, cất tiếng hỏi: “Đi đâu?”

“Cháu ra ngoài hút thuốc.”

Lúc đi qua Tang Dung, anh không tự chủ được, nán lâu thêm một chút, muốn xem phản ứng của cô.

Kết quả chẳng như anh mong đợi, Tang Dung tập trung nói chuyện với ông cụ, hoàn toàn không để ý đến anh.

Thẩm Thức có hơi thất vọng.

Anh ra sân sau, nhìn chiếc xích đu được treo dưới gốc cây đại thụ, không người nào ngồi lên, bất tri bất giác Thẩm Thức nhớ đến hồi anh 10 tuổi. Khi ấy, Tang Dung và anh cùng ngồi trên chiếc xích đu, hai người tranh chấp ngồi lên rồi không may cả hai đều ngã nhào xuống.

Vì dưới có viên đá sắc, Thẩm Thức trượt tay qua nó, lập tức xuất hiện vết thương. Tang Dung nắm lấy tay anh, lấy phần tay áo chùi miệng vết thương cho anh, nhẹ thổi lên nó.

Bộ dáng vừa ngốc nghếch vừa dễ thương.

Nhưng đó cũng là chuyện trước kia, từ sau khi hai người lên 12 tuổi, sớm đã trở nên xa cách.

Kí ức còn đọng lại trong tâm trí như những mảnh vụn vỡ, chuyện đã qua thì không cách nào có thể thay đổi được.

Đối với người con gái tự ý ra vào cuộc đời mình, rồi đột ngột thay đổi, biến mất tăm khiến mình phải khổ sở đi tìm, Thẩm Thức thật sự mơ hồ. Người yêu anh, can tâm tình nguyện chạy theo anh, rốt cuộc có từng tồn tại?

Bữa tối rất nhanh chuẩn bị xong, Thẩm lão gia bị bệnh, ăn một chút đã không muốn ăn, vì cả ngày ở ngoài đón gió, tối đến có hơi mệt mỏi, liền muốn nghỉ ngơi.

Thực chất, ông cụ muốn tạo không gian cho Thẩm Thức và Tang Dung, nuôi ý niệm hàn gắn hai người.

Ông cụ rời đi, tức thì trong phòng ăn chỉ còn Tang Dung và Thẩm Thức ngồi trên bàn.

Tang Dung như cũ bảo trì khoảng cách, thấy ông cụ đã đi nghỉ ngơi được một lúc liền đứng dậy, khẽ nói: “Tôi cũng ăn no rồi, xin phép Thẩm thiếu rời đi trước!”

Trên bàn ăn, Thẩm Thức luôn lén nhìn cô, nhưng Tang Dung làm như không thấy, một cái liếc mắt cũng chưa từng tới chỗ anh. Thấy cô đứng dậy định đi, Thẩm Thức vội vàng cất lời:

“Chờ đã! Tôi vẫn chưa ăn no!”

Lúc nãy, Tang Dung đã muốn trở về, vì làm việc cùng giấc ngủ không đều, khiến cô rơi vào trạng thái mệt mỏi, nhưng để làm ông cụ vui, Tang Dung cắn răng chịu đựng.

Nghe câu nói của Thẩm Thức, hai bên thái dương cô khẽ giật, nhíu mày thắc mắc: “Liên quan gì đến tôi?”

Thẩm Thức biết mình vội quá, chuyện anh chưa ăn no với việc cô rời đi đâu có liên quan đến nhau. Để bào chữa cho hành động thiếu suy nghĩ của mình, anh khẽ ho: “Khụ! Muộn rồi, tôi đưa em về.”

Ánh mắt anh chông chờ nhìn cô, vì anh đã tìm thấy được lý do bào chữa cho hành động của mình. Tang Dung lạnh nhạt đáp: “Không phiền đến thiếu gia anh! Anh nói mình chưa ăn no mà. Tôi có việc gấp, đi trước!”

Thẩm Thức nâng cao giọng, muốn cô chờ anh: “Em chờ chút, tôi lấy xe đưa em về.”

Đầu Tang Dung như búa đập vào, ong ong kêu đau. Tang Dung nghiến răng, kiên quyết xoay người đi ra phía ngoài, không đáp.

Tầm mắt cô hẹp lại, ý thức mơ màng, bắt đầu nhìn không rõ thứ trước mặt mình.

Bước chân cô nhìn qua thì thấy giống như bình thường, nhưng Thẩm Thức tinh mắt phát hiện ra, anh đứng dậy cất bước đi đến chỗ cô, muốn hỏi cô có sao không.

Thế mà mới nói được nửa câu, người đứng trước mặt anh bỗng nhiên ngã xuống.

Thẩm Thức nghĩ cũng không thèm nghĩ, vọt người tới đỡ lấy thân hình vừa gầy vừa mềm nhũn, hoảng sợ gọi tên:

“Tang Dung! Tang Dung!”