Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 962: Không Ổn




"Không giống mà, ngươi xem hắn nói tới nói lui cũng chỉ có chuyện đó, tâm thần phân liệt cũng không uống thuốc, đầu óc nào có tốt như vậy? Ta cảm thấy có chút giống như là bệnh rối loạn nhân cách, người ở giường bên cạnh ta chính là bị bệnh này đó.”

Có rất nhiều người vô cùng tò mò không biết rốt cuộc tiểu tử mới đến này mắc bệnh gì, thậm chí còn lén lấy đồ ăn vặt đặt cược. Cũng có thể coi như giải tỏa chút buồn chán trong cái bệnh viện tâm thần nhàm chán này.

"Bác sĩ Dịch, ta thực sự sợ tất cả những chuyện đã trải qua trước đây của ta đều trở nên vô nghĩa. Ta thực sự...Bây giờ đầu óc của ta thật sự rất loạn, ta cũng không biết có phải là thật hay không, ta thực sự rất do dự."

“Được rồi, ngươi có rảnh thì qua đây một chuyến, cám ơn nhiều.”

Lý Hỏa Vượng cúp điện thoại, nhíu mày đi lại quanh quẩn trong hành lang.

Vốn dĩ Lý Hỏa Vượng còn cho rằng mọi thứ đang bắt đầu đi đúng quỹ đạo của nó rồi, nhưng mà những chuyện đã trải qua trên biển không cách nào giải thích được lại khiến cho đầu óc hắn rối tung lên.

Nếu đó là giả, đó đều là những ảo giác do chính mình tạo ra trong giai đoạn tư duy tan vỡ, vậy thì cuối cùng mình đã mắc phải chứng bệnh tâm thần nào? Có cách nào chữa khỏi không?

Nhưng nếu nó là sự thật...

Lý Hỏa Vượng lại do dự lần nữa, hắn cảm thấy mình đang ở trong một phiền toái lớn, hắn nhất định phải xử lý ổn thỏa.

Nếu như mình lựa chọn không tốt, vậy thì sợ rằng mình sẽ rơi vào trong phiền toái lớn hơn.

Nhưng điều khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy tuyệt vọng là hắn thực sự không biết phải làm gì khi đối mặt với tình huống này.

"Cộc cộc cộc" âm thanh kỳ lạ vang lên từ cửa sổ bên cạnh, Lý Hỏa Vượng đi tới, ngẩng đầu liền thấy một đội quân Đại Lương hùng hậu.

Tiếng vó ngựa ầm ầm còn có sát khí ngút trời do những quan binh này tập hợp lại tạo thành đều khiến toàn thân hắn căng thẳng đến cực điểm.

Chỉ khi tận mắt thấy cảnh này, mới có thể hiểu cái gì gọi là số người hơn một vạn, vô biên vô tận, chớ đừng nhắc tới quan gia.

“Những quan binh này muốn đi đâu?”

Lý Hỏa Vượng trầm giọng hỏi.

“Họ không đi đâu hết, chỉ cần những người này chắn giữ, đám người Pháp Giáo cũng không dám dẫn người tạo phản.”

"Hắc hắc, dù họ có tạo phản cũng không sợ, một khi đội quân Phi Báo này xuất phát, liền có thể tiêu diệt hoàn toàn những người tà giáo kia.”

Liễu Tông Nguyên nói đến đây, trong giọng nói còn mang theo một tia tự hào.

"Yên tâm đi, xem ra cấp trên cũng chú trọng tới những thay đổi của Đại Tề. Có họ ở đây, cộng thêm trinh thám và binh sĩ của Giám Thiên Ti, lần này chúng ta hẳn là bình an vô sự."

Nghe lời nói của Liễu Tông Nguyên ở bên cạnh, lúc này Lý Hỏa Vượng mới hiểu được mục đích của việc điều động nhiều Binh Gia đến đây như vậy.

Bây giờ hắn đã hiểu rõ được năng lượng của Cao Chí Kiên. Quả nhiên hoàng đế Đại Lương không phải chỉ tùy tiện nói thôi.

Cảm nhận được ánh mắt không chút che đậy của đám người Lý Hỏa Vượng, một vị tướng lĩnh lập tức nhìn sang. Khi hắn thấy lệnh bài treo trên eo của những người này, liền trực tiếp rời tầm mắt.

Sau khi binh sĩ Đại Lương lục đυ.c rời đi hết, Lý Hỏa Vượng nói với Phật Ngọc Lô bên cạnh:

“Đừng để ý đến những người này, chúng ta tranh thủ thời gian giải quyết xong phiền toái này đi.”

Cái Pháp Giáo Đại Tề phiền toái này, hắn nhất định phải xử lý nó cho ổn thỏa. Nếu như hắn xử lý không tốt, sợ rằng toàn bộ Đại Lương cũng sẽ gặp rắc rối lớn hơn.

Sau đó, mọi người phóng lên ngựa rồi phi nước đại về phía thành Ngân Lăng, ý đồ bỏ ra một phần sức lực chống cự lại Pháp Giáo của Đại Tề.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi trên đường, nếu nói người nào thay đổi nhiều nhất thì phải kể đến ba người thuộc chùa Chính Đức. Lúc trước khi Lý Hỏa Vượng gặp họ, phương trượng Thiền Độ của chùa Chính Đức gầy sắp bằng bộ xương.

Nhưng bây giờ hắn chỉ ăn một vài bữa ăn chay, da thịt trên người hắn hoàn toàn khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Điều này khiến cho Lý Hỏa Vượng có thêm nhận thức mới về phép thần thông của chùa Chính Đức.

"Phương trượng, Phật Tổ ban cho ngươi phép thần thông, ngoại trừ có thể biến thành ngàn tay Phật máu thịt ra, còn có thể làm được cái gì khác không? Ngộ nhỡ thật sự đựng phải Pháp Giáo, chúng ta cũng có thể phối hợp thật tốt.”

Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói như vậy, phương trượng Thiền Độ của chùa Chính Đức ngồi trên lưng ngựa buông dây cương, chắp hai tay lại:

“A di đà phật, bần tăng đã tham thiền sáu mươi năm, đã độ đến Tha Hóa Tự Tại Thiên cảnh rồi.”

Nghe thấy vậy, đầu óc Lý Hỏa Vượng như bị lọt vào sương mù, cái gì mà Tha Hóa Tự Tại Thiên cảnh? Nói vậy thì thà đừng có nói.

"Phương trượng, ngươi có thể nói đơn giản chút không? Ta thực sự có chút...”

Lý Hỏa Vượng mới nói được nửa chừng, một con kền kền đen từ trên trời lao xuống. Khi hai người đối mặt, từ trong mắt con kền kền kia, Lý Hỏa Vượng thấy một lạt ma mặc quần áo màu đen.

Ngay sau đó, Lý Hỏa Vượng thấy vị lạt ma kia dùng bàn tay phải phủ đầy vết đồi mồi kia nắm lấy cái chày kim cang chỉ vào giữa mi tâm của mình.

"Tôn giả liễu bổn tế!"