Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 961: Ý Đồ




Vấn đề lại trở lại lúc trước, dù bọn họ có thể đấu lại Thái Sơn Thạch nhưng mà nếu không tìm được người thì cũng vô dụng.

Nếu như mặc kệ Pháp Giáo thu nhận người dân, vậy cuối cùng bách tính ở Đại Lương sẽ trở thành kẻ thù của bọn họ.

Phật Ngọc Lô quan sát ở một bên sau một hồi trầm ngâm liền nói:

"Chúng ta đi đến thành Ngân Lăng đi, ta cần tìm một người trong nghề tính toán được tung tích của Thái Sơn Thạch."

"Ký Tương đại nhân, người đó là ai? Thật sự có thể sao? Nhưng Thái Sơn Thạch là người Đại Tề mà."

Hồng Đại ở bên cạnh mở miệng hỏi.

"Hắn tên là Trần mù. Nếu như hắn không bói ra thì người khác cũng không làm được.”

Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng sửng sốt một chút, hắn biết người này:

"Trần mù bày sạp bên ngoài miếu Thành Hoàng?"

"Sao ngươi lại biết hắn?”

"Cũng coi như là có quen biết, có qua lại với hắn mấy lần, nhưng theo như ta biết, thực lực của tên này cũng không ra gì cả, lần trước hắn còn bị Tọa Vong Đạo lừa nữa.”

Lúc đó, toàn bộ phù triện là do mình đổi từ chỗ Trần mù.

"Thầy bói không thể tự đoán mệnh cho chính mình. Những cái khác hắn không được nhưng về chuyện đoán mệnh, trong Giám Thiên Ti không có mấy người vượt qua hắn. Hắn không được nhưng đồ vật mà hắn tin tưởng thì có thể.”

Nói xong, Phật Ngọc Lô phóng lên lưng ngựa.

"Đồ vật mà hắn tin?"

Lý Hỏa Vượng như có điều suy nghĩ:

"Chẳng lẽ còn có Ti Mệnh chuyên quản lý việc đoán mệnh sao? Quá khứ và tương lai luôn luôn vận động, tên này có thể đoán ra sao?”

Đám người Lý Hỏa Vượng nhanh chóng rời đi, để lại xác chết nằm khắp nơi trên mặt đất, những con quạ và kền kền trên bầu trời dần dần tụ tập lại, thưởng thức bữa tiệc bất ngờ này.

---

Một kẻ trực tiếp nhổ cơ quan nội tạng mà con quạ đen giẫm lên khỏi miệng.

"Làm sao, ta nói cái gì, Thái Sơn, bây giờ không phải là lúc gây phiền toái, chỉ cần có chút động tĩnh lớn chút, Giám Thiên Ti sẽ ngửi mùi mà tìm tới giống như con chó ăn cứt vậy.”

Một người đàn ông mặc áo choàng lớn với những miếng vải sặc sỡ đang ung dung bước đi giữa những xác chết khắp nơi, trên vai trái của hắn treo một tấm vải màu đen như mực.

Mà bên cạnh người gọi là Thái Sơn là một người lùn xấu xí, hai tai mọc đầy lông đen. Mặc dù tướng mạo thô tục nhưng cơ thể hắn lại khoác một bộ hí bào màu trăng vô cùng tao nhã. Khăn che đầu màu trắng trên đầu hắn tương ứng với tấm vải đen trên vai người đàn ông bên cạnh.

"Ừm...quả thật như vậy, nhưng tín đồ của Pháp Giáo vẫn còn quá ít. Nếu chúng ta vẫn cứ ẩn núp thì khi nào Tiên Binh của chúng ta mới có thể hạ phàm?"

"Đừng hoảng, đừng hoảng, ta quen thuộc nơi này hơn ngươi. Mặc dù ngươi và ta thờ phụng hai mặt khác nhau của Vu Nhi Thần nhưng mà đều là Vu Thần. Ta sao có thể hại ngươi chứ?”

"Việc bây giờ ngươi muốn làm chính là để cho người của ngươi ẩn núp, ngụy trang thành tai mạng của Đại Tề, để cho những tín đồ đang phân tán ở nơi khác nhau đều tập trung ở đây.”

"Đại Lương là quốc gia mạnh nhất toàn thiên hạ. Chỉ cần Pháp Giáo chúng ta nắm được Đại Lương, vậy thì những nơi khác sẽ dễ giải quyết hơn nhiều rồi."

Vu Thần tên Thái Sơn sau một hồi trầm tư, gật đầu nói:

“Được, người của ngươi nhiều hơn người của ta, ta nghe theo ngươi. Nhưng mà trước đó ta muốn người của ngươi phối hợp với người của ta đoạt lại kiếm của người kia.”

"Kiếm của ai?"

"Thanh Cốt Kiếm của tiểu tử mặc đạo bào màu đỏ, đó là xương sống của Tam Thanh Tâm Bàn. Ta muốn trọng dụng nó.”

"Được, hình như vừa nãy bọn họ đang tìm ngươi. Vậy ngươi làm con mồi, đặt cạm bẫy, mai phục bọn họ đi.”

"Đừng có khinh thường, hắn cho ta cảm giác có chỗ nào không đúng, hơn nữa tốt hơn hết là không nên dùng thân phận của Pháp Giáo, đừng có đùa với lửa có ngày chết cháy đấy.”

"Yên tâm đi, ta sẽ tìm mấy người có năng lực đến. Thật ra ở Đại Lương, Pháp Giáo chúng ta cũng không phải là chuột qua đường người người đòi đánh, cũng có không ít bằng hữu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.”

---

"Chuyện này không thích hợp, chuyện này rất không thích hợp! Ta phải xuất viện ngay lập tức, sao lại xảy ra chuyện như vậy!"

Trong hành lang vắng vẻ, Lý Hỏa Vượng dán điện thoại di động áp vào tai lo lắng đi đi lại lại.

"Đừng có nói với ta cái gì mà tư duy tan vỡ, ta không mắc chứng tự kỷ, suy nghĩ của ta không có bị rạn nứt! Hơn nữa ta cũng không có ảo giác, bệnh của ta sớm đã khỏi rồi!”

Khi nghe lời nói của đầu bên kia điện thoại, Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, giọng nói của hắn lập tức trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều:

"Ta thật sự muốn xuất viện, ta thật sự không muốn cả đời này bị xem như là bệnh nhân tâm thần, nhưng mà..."

Lý Hỏa Vượng nói đến đây, trên mặt lộ ra một tia giãy giụa cùng thống khổ:

"Nhưng mà mọi chuyện xảy ra trên thuyền thật sự quá chân thực rồi, giống như ta tự mình trải qua vậy! Ta quả thật đã cầm được thanh kiếm Đồng Tiền! Ta thật sự bị chó săn của đối phương cắn đứt một cánh tay rồi!! Nhưng mà bây giờ họ đều biến mất hết rồi!”

Ở cuối hành lang, có mấy người cùng nhóm với Lý Hỏa Vượng lén lút thò đầu ra quan sát Lý Hỏa Vượng.

"Các ngươi nhìn xem, tiểu tử này còn nói mình không bị bệnh. Ta ở bệnh viện gặp qua nhiều rồi, loại này chính là bệnh tâm thần phân liệt điển hình đấy."

Người vệ sĩ trẻ tóc húi cua hơi nóng nảy thấp giọng đoán.