Có thể làm hoàng đế thống trị thiên hạ, nếu như đổi thành người khác e rằng sẽ không trực tiếp đồng ý, nhưng hắn ở Thượng Kinh lâu như vậy, những chuyện chó má xúi quẩy của hoàng gia hắn đã thấy qua rồi.
Nói khó nghe một chút, bây giờ hắn đang đẩy huynh đệ của mình vào trong đống lửa. Nhưng không còn cách nào khác, đây là cách duy nhất để cứu Đại Lương...còn có Đại Tề mà Gia Cát Uyên muốn cứu.
Cao Chí Kiên nhìn khối ngọc bội kia thêm nửa canh giờ, sau đó hắn vươn bàn tay to ra, cầm khối ngọc bội vào trong lòng bàn tay:
"Lý...Lý...Lý sư huynh! Có...có...có thể giúp...giúp được họ...ta rất...rất vui mừng!"
Nói xong, Cao Chí Kiên đứng lên, dứt khoát đẩy cửa đi ra ngoài. Hắn cảm thấy nếu phải làm hoàng đế thì cứ làm đi.
Làm hoàng đế cũng tốt, nếu mình trở thành hoàng đế thì sau này không ai dám bắt nạt đám người Tiểu Mãn nữa.
"Hiện tại ta đã là hoàng đế, hẳn là Tiểu Mãn sẽ gả cho ta nhỉ?"
Lý Hỏa Vượng kéo tay Lý Tuế đi theo, chuẩn bị đưa huynh đệ mình đăng cơ.
Cao Chí Kiên đi thẳng theo đường lớn. Khi hắn cách hoàng thành càng ngày càng gần, dường như hắn gợi lại ký ức nào đó. Cứ đi mãi, cơ thể của hắn thẳng tắp, nét thật thà chất phác trên mặt cũng bắt đầu thay đổi.
"Lại là ngươi! Ngươi không muốn sống nữa phải không? Chuẩn bị nỏ Bát Ngưu!"
Khi Cao Chí Kiên giơ cao khối ngọc bội trong tay về phía cửa cung to lớn, cửa cung đang đóng chặt kia mang theo âm thanh kẽo kẹt từ từ mở ra.
Một nhóm thái giám và cung nữ từ bên trong đi ra vây quanh Cao Chí Kiên, giúp hắn chải đầu khoác long bào.
“Là ngươi tìm được?”
Vẻ mặt quốc sư Đại Lương ngưng trọng đứng bên cạnh Lý Hỏa Vượng hỏi.
Hiển nhiên hắn đã thông qua biện pháp nào đó để xác nhận thân phận của Cao Chí Kiên.
Lý Hỏa Vượng không trả lời mà chỉ nhìn huynh đệ của mình, từ một tên ngỗ trở thành một vị hoàng đế cao quý.
"Vốn dĩ hoàng thất Đại Lương có chín người, kết quả lại bị ngươi giết nhiều như vậy, nếu không thì đã không rơi vào kết cục phải đi tìm người kế tục Long Mạch của Đại Tề! Nói! Rốt cuộc ngươi có rắp tâm gì trong đó!”
Hoàng Phủ Thiên Cương lật tay lại, thanh kiếm Tinh Túc lóe ánh sáng màu tím sấm sét xuất hiện trong tay ông ta.
Ngay khi quốc sư còn đang định tiến hành kế hoạch tiếp theo thì đã bị Cao Chí Kiên chú ý đến. Hắn lập tức xoay người lại, vẻ mặt đầy tức giận chỉ tay về phía quốc sư:
“Ngươi...ngươi...ngươi...ngươi làm cái gì vậy!”
Quốc sư đang chuẩn bị làm loạn nhìn về phía Cao Chí Kiên đang mặc long bào, không cam lòng mà thả tay xuống, rồi hành lễ với Cao Chí Kiên:
“Lão thần Hoàng Phủ Thiên Cương tham kiến Bệ hạ!”
Cao Chí Kiên hừ lạnh một tiếng, phất tay áo nặng nề rồi cùng một đám thái giám và cung nữ bước vào trong.
Lý Hỏa Vượng liếc nhìn quốc sư rồi kéo Lý Tuế cùng đi theo vào bên trong.
Cao Chí Kiên không ngừng đi vào bên trong, đội danh dự xung quanh hắn càng ngày càng đông. Chờ đến khi vào bên trong chủ điện thì trước sau của hắn đã có vài trăm người. Bản thân Cao Chí Kiên càng bị nâng lên trên xe rồng cao lớn.
Ngay khi Cao Chí Kiên bị mọi người vây quanh, đi dọc theo các bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng đến chủ điện, từ phía trên bậc thang vang lên một tiếng hét tê tâm liệt phế.
“Ta mới là hoàng đế, ta mới là! Dựa vào cái gì mà không cho ta làm hoàng đế! Rõ ràng các ngươi nói khi trong chín người chỉ còn một người còn sống thì người đó chính là hoàng đế! Các ngươi lừa ta! Các ngươi toàn là đám lừa đảo!!”
Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên thì thấy Cơ Lâm đầu tóc bù xù, trong tay hắn cầm một thanh kiếm, tuyệt vọng lao về phía Cao Chí Kiên.
Nhưng Lý Hỏa Vượng chưa ra tay thì một đám lão thái giám không biết từ đâu lao ra đè chặt Cơ Lâm xuống đất.
Cơ Lâm không ngừng giãy dụa tuyệt vọng hét lên như kẻ điên vậy:
“Tại sao! Ta đã bỏ ra tất cả! Rõ ràng ta đã trả giá nhiều như vậy! Ta giết mẹ mình, ta giết muội muội của mình, ta giết cả nhà mình! Ta đã trở nên xấu xa như vậy rồi! Dựa vào cái gì mà không cho ta làm hoàng đế!”
Cao Chí Kiên lạnh lùng nhìn nàng, rồi xoay người đi về phía chủ điện. Những người khác cũng đi theo hắn, thậm chí không thèm nhìn nàng lấy một cái.
Cho dù cách đây không lâu, những thái giám và cung nữ này còn nghe theo lời của Cơ Lâm sai đâu đánh đó.
Lúc này chỉ có Lý Hỏa Vượng chú ý đến Cơ Lâm. Hắn đứng bên cạnh Cơ Lâm, khom người đỡ nàng đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người nàng:
“Ban đầu ngươi nói với ta là ngươi không muốn làm hoàng đế, ngươi không muốn chết, ngươi chỉ muốn sống.”
"Bây giờ mục tiêu của ngươi đã đạt được rồi, ngươi đã không còn là hoàng đế nữa, cũng không có ai muốn giết ngươi. Ngươi nên vui vẻ."
Cơ Lâm đẩy Lý Hỏa Vượng ra, vừa nhảy loạn như một đứa trẻ vừa tuyệt vọng than vãn gào khóc:
"Vì ngai vàng mà ta đã vứt bỏ hết mọi thứ! Nếu các ngươi lại lấy ngai vàng đi thì ta không còn gì cả!”
Lúc trước khi ở lễ hội Thượng Kỷ, Lý Hỏa Vượng có ấn tượng khá tốt với Cơ Lâm nhưng bây giờ nàng lại biến thành bộ dáng ma quỷ này, quả thực khiến người ta thương tiếc.
Lý Hỏa Vượng ôm nàng, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng nàng an ủi:
"Nếu ngươi không biết phải đi đâu thì có thể đến tìm ta, ta có thể giúp ngươi một lần nữa.”
Dứt lời, Lý Hỏa Vượng dẫn theo Lý Tuế đi vào chủ điện.