Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 887: Nhà




Lúc này Lý Hỏa Vượng chợt hiểu ra, vị tiên nhân kia chính là sư phụ đã chết của hắn Đan Dương Tử!

Trong Thanh Phong Quán hắn không bắt quá nhiều kẻ ngốc bởi vì nếu quá ngốc thì cần có người chăm sóc. Chỉ có một người phù hợp với miêu tả của ông lão kia đó chính là Cao Chí Kiên!

Sau khi có được câu trả lời, càng nghĩ Lý Hỏa Vượng càng thấy Cao Chí Kiên cổ quái. Trên đường đi có mấy lần hắn đã chết chắc rồi, kết quả hết lần này đến lần khác hắn đều sống sót.

Còn có vàng mà trước đó hắn ấp a ấp úng nói với mình, tất cả đều xác nhận rằng tiểu hoàng đế của Đại Tề chính là Cao Chí Kiên!

Sự biến hóa này là điều mà Lý Hỏa Vượng chưa bao giờ nghĩ đến, hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi vị tiểu hoàng đế Đại Tề kia lại chính là người vẫn luôn ở bên cạnh mình từ những lúc đầu

Mặc dù cảm thấy rất kinh ngạc nhưng dù Cao Chí Kiên là hoàng đế Đại Tề thì hắn vẫn phải nhanh chóng tìm được Cao Chí Kiên. Đại Tề lại nghênh đón thiên tai lần nữa, nếu còn kéo dài thêm thì người chết sẽ càng nhiều hơn.

Sau khi Lý Hỏa Vượng nghĩ thông suốt mọi chuyện, lúc này hắn liền dẫn theo ông lão kia quay trở lại Đại Lương, chuẩn bị lên ngựa đi đến thôn Ngưu Tâm.

"Con trai~há miệng ra, ăn canh trứng gà, ầy, ngoan quá.”

Thu Cật Bão đang đút con trai ăn ở bên trái khiến cho Lý Hỏa Vượng đột nhiên nhớ ra hình như bản thân đã quên mất cái gì rồi.

---

“Cha, ngươi ở đây sao?”

Lý Tuế đẩy cánh cửa của một kho củi phủ đầy tro bụi ra, trên mặt tràn đầy vẻ thất vọng.

Nàng định đi sang phòng bên cạnh tìm, nhưng lại bị Cao Chí Kiên chặn lại:

"Đừng...đừng...đừng...đừng tìm...tìm như...vậy!"

Lý Tuế nhăn mũi, có chút bất mãn nói:

"Ngươi nói chuyện chậm thật đấy, ta có thể chui vào trong cơ thể ngươi nghe ngươi nói chuyện không?"

Cao Chí Kiên lắc đầu nguầy nguậy, lôi kéo Lý Tuế đi vào trong thành Thượng Kinh đã được dỡ bỏ lệnh cấm.

Mặc dù bây giờ con gái của Lý sư huynh đã trông giống con người, nhưng nàng không phải con người. Thứ này ở lâu trong Thượng Kinh quả thật không quá an toàn, vẫn nên đem nàng về thôn Ngưu Tâm trước rồi nói sau.

Còn Lý sư huynh, vậy chỉ có thể đưa nàng về trước rồi lại nghĩ cách sau.

Thành thật mà nói, lúc này Cao Chí Kiên có chút chán nản. Hắn vốn cho rằng thân phận của mình rất lớn, có thể giúp Lý sư huynh phát huy được tác dụng, kết quả bản thân lại chẳng là cái thá gì cả.

Cao Chí Kiên dắt xe ngựa của mình ra rồi đưa Lý Tuế lên xe ngựa, chạy về phía cổng thành. Thời điểm trong đầu hắn còn đang suy nghĩ những chuyện kia thì một bóng người quen thuộc chợt xuất hiện chặn lại đường đi của hắn.

“Cha!”

Lý Tuế vô cùng kích động nhảy ra khỏi xe ngựa, nàng giang rộng hai tay ra nhào lên người Lý Hỏa Vượng, không ngừng dụi đầu vào trong ngực hắn.

Lý Hỏa Vượng khẽ vuốt ve mái tóc của Lý Tuế, nhẹ giọng an ủi:

"Xin lỗi, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện quá, không kịp thời đi tìm ngươi."

Lý Tuế ngẩng đầu lên khỏi l*иg ngực của Lý Hỏa Vượng, nở một nụ cười thật tươi với hắn:

"Cha, sao ngươi lại tìm được ta vậy?"

"Ta đi theo quẻ tượng tìm tới đây. Lần sau nếu gặp những chuyện như này thì đứng có đi khắp nơi tìm lung tung, nhớ kỹ phải về nhà trước biết không?”

"Cha, nhà ở đâu?"

"Nhà ở thôn Ngưu Tâm, thôn Ngưu Tâm chính là nhà của chúng ta."

Sau khi ôm Lý Tuế dỗ dành một hồi lâu, hắn liền nhìn Cao Chí Kiên ở trước mặt. Hắn không cần đi tìm, tên to con này lại đến tìm hắn, thật là đúng lúc.

Cao Chí Kiên một tay dắt theo ngựa đi đến bên cạnh Lý Hỏa Vượng, dùng sức vỗ mạnh lên ngực, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi như hoa, ngay sau đó hắn lại lắp bắp bắt đầu hỏi Bạch Linh Miểu đi đâu rồi.

"Đầu tử chết rồi, tạm thời nàng sẽ không có chuyện gì. Chờ giải quyết xong chuyện của nàng thì ta lập tức sẽ đi tìm Bạch Linh Miểu.”

Dứt lời, Lý Hỏa Vượng dẫn theo Cao Chí Kiên đi vào một quán trọ, đặt một gian phòng tốt nhất.

Đối mặt với sư huynh đệ của mình, Lý Hỏa Vượng không định giấu giếm điều gì cả. Lý Hỏa Vượng nói rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn tiền căn hậu quả cho hắn ta nghe, thậm chí bao gồm cả phương thức luyện cổ kéo dài cổ quái của hoàng gia.

Trước sự thay đổi thân phận đột ngột của mình, Cao Chí Kiên thật sự bị khiếp sợ. Thế mà còn có một thế giới khác, bản thân mình không phải là hoàng đế bên này mà là hoàng đế của thế giới bên kia?

Mà bản thân mình lại sắp trở thành hoàng đế, lấy sức của một người để cứu vớt cả hai thế giới.

Hai tay Cao Chí Kiên có chút run rẩy vén quần áo của mình lên, có thể thấy rõ ràng trên ngực của hắn có vết thương do kiếm của Lý Hỏa Vượng lúc trước gây ra.

Mặc dù câu chuyện trong miệng của Lý sư huynh vô cùng ly kỳ, nhưng hắn không phát điên, những gì hắn nói đều là sự thật, trong đầu Cao Chí Kiên hiện lên ký ức về việc Lý sư huynh giết mình.

Cạch một tiếng. Một khối ngọc bội hình tròn bị Lý Hỏa Vượng đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt hắn. Đó là khối ngọc bội trước đó hắn dùng để đổi ngựa, bây giờ đã đổi lại rồi.

“Ta không biết điều này đối với ngươi là tốt hay là xấu, nhưng đây là thân phận của ngươi.”

Giọng nói của Lý Hỏa Vượng mang theo một chút phiền muộn nói.