Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 885: Sai Lệch Thời Gian




"Gần đây ngoài ngươi ra còn có ai tới đây không?"

"Cái này thì ta không biết, nhưng mà cũng chỉ có những người trong thôn ta đến chỗ này thôi.”

"Chẳng lẽ người trong thôn này nhặt hoàng đế Đại Tề đi rồi?”

Lý Hỏa Vượng nhớ lại tiểu hoàng đế Đại Tề chỉ lớn chừng bàn tay, làn da gần như là trong suốt, nhìn thế nào thì cũng không giống như tự mình hắn rời đi.

"Đi! Đưa ta về làng của ngươi!"

Ông lão dĩ nhiên không thể từ chối được. Ông ta dẫn theo Lý Hỏa Vượng đi ra khỏi khu rừng.

Nhưng mà càng đi thì Lý Hỏa Vượng lại càng cảm thấy quen thuộc. Hình như thôn này là nơi mà lần trước mình dùng ngọc bội để đổi lấy ngựa.

Khi vừa đi đến đầu làng, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một đứa trẻ mới mười một, mười hai tuổi, đang bị lột sạch quần áo treo trên cây liễu. Đứa bé bị cành liễu quất cho cả người toàn là đường lằn đỏ sưng lên, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, kêu khóc om sòm trông vô cùng đáng thương.

Một số dân làng xếp thành vòng tròn, đưa tay chỉ chỉ trỏ trỏ vào bên trong, không có ý định ngăn cản.

"Ôi chao! Đó là cháu trai của ta! Chuyện này là thế nào?"

Ông lão bên cạnh Lý Hỏa Vượng lập tức hoảng hồn, vội vàng chạy nhanh tới, vươn tay ngăn cản trước mặt tên râu quai nón đang đánh người:

"Con à! Ngươi điên rồi! Ngươi muốn đánh chết con ruột của mình à!"

"Lão tử hận không thể trực tiếp đánh chết hắn đây! Ngươi biết thằng chó này làm cái gì không? Ba ngày trước nó đi ị vào trong giếng nhà mình đó!”

“Cái gì!?”

Ông lão giật lấy cành liễu từ trong tay râu quai nón kia, quất lên người cháu trai mình như con quay vậy.

Lý Hỏa Vượng nhìn những người đang xem kịch xung quanh, sau khi suy nghĩ một hồi, hắn trực tiếp nhảy hai ba bước lên trên cây liễu:

“Các vị! Trước đây không lâu tỷ ta sinh non! Vốn định chôn xa một chút cho nên liền chôn ở trong rừng phía đông! Nhưng mà Dương Bán Tiên lại nói cháu trai của ta còn sống!”

"Cho nên tỷ của ta phái ta tới tìm cháu trai nhỏ kia. Nếu như ai có thể giúp ta tìm được cháu trai thì ta sẽ tặng cho người đó mười lượng vàng để bày tỏ lòng biết ơn!”

Lời nói của Lý Hỏa Vượng ngay lập tức khiến những người đang xem kịch xung quanh bùng nổ, thậm chí ông lão kia cũng không quan tâm đến việc đánh cháu mình nữa mà bắt đầu thì thầm to nhỏ với con trai của mình.

Ánh mắt của Lý Hỏa Vượng nhanh chóng chuyển động, quan sát những thần thái nhỏ bé của mọi người, còn có thể nhìn thấy được thập tình bát khổ trên người bọn họ.

Lý Hỏa Vượng không có ý định dựa vào việc treo giải thưởng để tìm hoàng đế Đại Tề mà là dựa vào phép thần thông Tọa Vong Đạo của mình.

Những người này đều là bách tính bình thường, nếu như lúc này một người trong số bọn họ tìm được hoàng đế Đại Tề, thì nét mặt nhất định sẽ trở nên khác thường.

Nhưng điều Lý Hỏa Vượng thất vọng là sau khi nhìn xung quanh một vòng, hắn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào. Xem ra những người này không tìm thấy hoàng đế Đại Tề rồi.

"Này, ném trẻ con vào trong rừng cây, e là sớm đã bị chó sói tha đi rồi.”

"Đúng vậy, cái này thì làm sao mà tìm được chứ.”

"Vị đạo nhân này còn rất có tình người, cũng đã xuất gia rồi mà vẫn quan tâm đến người nhà của mình.”

"Này! Không phải người này là cái người đã trộm mất ngựa của nhà Tống viên ngoại sao? Nghe nói cũng là một đạo sĩ áo đỏ.”

Nghe bọn họ nói vậy, sự thất vọng trên mặt Lý Hỏa Vượng càng thêm rõ ràng, dường như người ở đây chưa từng nhìn thấy hoàng đế Đại Tề.

"Này~ nói không chừng là được một người có lòng tốt nào đó nhặt đi rồi. Có một số người á, cầu con trai cầu không được, có người có con trai rồi còn vứt đi, như chuyện hơn ba mươi năm trước đó...”

Khi nghe thấy một ông già đang hút thuốc lào trong đám đông bắt đầu lải nhải lại những lời nói lặp đi lặp lại không biết đã nói bao nhiêu lần, những người xung quanh nhao nhao né tránh.

"Tại sao không ai nghe? Đó là vào đêm giao thừa cách đây hơn ba mươi năm, lão Nghiêm Đầu ở phía đầu đông của thôn thực sự nhặt được một đứa bé máu me nhầy nhụa giống như con khỉ lột da vậy, l*иg ngực kia còn mở phanh ra này. Lúc ấy à, mấy người chúng ta đều khuyên lão Nghiêm Đầu tìm một chỗ nào đó chôn đi, ngộ nhỡ chết rồi lại biến thành quỷ dính lên người ngươi, kết quả...”

---

Nghe được lời nói của ông lão, Lý Hỏa Vượng suýt chút nữa cho rằng mình nghe nhầm. Ba mươi năm trước? Làm sao có thể chứ?

Lúc đầu Lý Hỏa Vượng cũng không tin, nhưng đối phương thế mà lại biết l*иg ngực của tiểu hoàng đế Đại Tề có vết thương, nên hắn không thể không tin được, nếu không thì cũng quá trùng hợp rồi.

Ba mươi năm trước có một bé trai sơ sinh trúng kiếm ở ngực, ba mươi năm sau lại có một bé trai sơ sinh? Chuyện này nghĩ thế nào cũng không có khả năng được.

Dù là như vậy thì cũng chỉ có một kết quả, chính là tiểu hoàng đế Đại Tề vốn dĩ bị mình đưa đến Đại Lương nhưng không biết vì lý do nào mà lại bị đưa đến ba mươi năm trước rồi!

"Nhưng mà...tại sao? Tại sao lại có xuất hiện biến cố này? Du hành về quá khứ, đây thực sự là chuyện mà người bình thường có thể làm sao?"

"Chờ đã..."

Lý Hỏa Vượng lập tức nhớ lại cảnh đánh nhau của mình với vị tiểu hoàng đế kia, lúc trước không chỉ có hai người họ ở đó mà Hư Niên bạn tốt của Gia Cát Uyên cũng ở đó.

Năng lực của nàng rất kỳ lạ, có thể hút đi tuổi thọ của người khác.