Khi Lý Hỏa Vượng tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong một cái giếng, miệng đắng đắng, không biết đã ăn cái gì.
Xã hội hiện đại không thể nào có giếng, Lý Hỏa Vượng biết mình đã quay lại, nhưng hắn không đứng dậy, mà ngẩn người nhìn khoảng màu trắng trên đỉnh đầu.
Mình đã quay lại, tất cả những việc không muốn đối diện lại quay lại.
Lý Hỏa Vượng nhìn những ảo giác khác, Bành Long Đằng, hòa thượng, Hồng Trung Tọa Vong Đạo, Thu Cật Bão, Kim Sơn Hoa, tất cả đều có mặt, chỉ thiếu duy nhất Gia Cát Uyên.
“Ngươi là Nhĩ Cửu đúng không? Thật kỳ lạ, ngũ hành của ngươi, hỏa và kim đều có, nhưng tại sao không thấy tam hành còn lại?”
“Sau này còn gặp lại, Nhĩ Cửu, tiểu sinh Gia Cát Uyên, nếu gặp phải rắc rối không giải quyết được, nhớ đến Hạnh Đảo ở Tây Hải tìm tiểu sinh, tuy ta năng lực có hạn, nhưng có thể giúp, tiểu sinh sẽ cố hết sức giúp.”
“Con người biết nhau, quý ở biết lòng! Trên đời đâu có nhiều tại sao như vậy! Tiểu sinh muốn làm thì làm! Kỵ Ti Mệnh hiển thế!”
“Vì ta muốn cứu Đại Tề!”
Một lúc lâu sau, Lý Hỏa Vượng lắc mạnh đầu, gạt nước mắt, hắn đưa tay kéo dây thừng, vất vả trèo ra khỏi giếng.
Hắn rất muốn mắng Gia Cát Uyên, thậm chí muốn đánh hắn một trận thật đau, muốn phát tiết ra toàn bộ sự bất mãn với Gia Cát Uyên.
Nhưng bây giờ lại không làm được, vì hắn chết rồi, chết rồi chính là chết rồi.
----
Khi đi ra khỏi giếng, Lý Hỏa Vượng đột nhiên ngây ngẩn cả người, sao trời lại tối đen rồi.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì thấy mặt trời ở Đại Tề không hoàn chỉnh nữa, mặt trời trước đó bị ăn mòn bởi đường màu đen bây giờ đại khái chỉ còn lại những đường ranh.
Đột nhiên, Lý Hỏa Vượng cảm nhận được tầm mắt từ phía xa, miệng hắn bất giác mở ra, bắt đầu phát ra tiếng ho khan, hơn nữa còn thay đổi giọng điệu:
“Vu Nhi Thần!”
Lý Hỏa Vượng cả người đang căng thẳng rút thanh Cốt Kiếm ra dùng sức vung mạnh, rồi nhanh chóng chui vào bên trong khe nứt. Khi lần nữa quay trở về Đại Lương, lúc này Lý Hỏa Vượng mới có thời gian đưa cái cằm bị trật khớp của mình về vị trí cũ.
Cả người Lý Hỏa Vượng toát mồ hôi lạnh, lúc này hắn vẫn không rõ chuyện gì đang xảy ra, thiên tai ở Đại Tề lại sắp bắt đầu rồi.
Trận thiên tai lần trước kéo dài lâu như vậy, Lý Hỏa Vượng không biết trận thiên của lần này liệu có giết sạch toàn bộ những người may mắn còn sống sót hay không.
Lý Hỏa Vượng nhớ lại những chuyện mà Gia Cát Uyên đã nói với mình, hắn thở dài một hơi rồi nắm chặt nắm đấm nện lên thân cây trước mặt.
Ngay sau đó, hắn xoay người đi về vị trí ban đầu mà mình đã ném tiểu hoàng đế Đại Tề, hắn muốn tìm vị tiểu hoàng đế kia!
Lý Hỏa Vượng cưỡi ngựa quay lại vị trí khe nứt đã cắt ra trước đó với tốc độ nhanh nhất. Lần trước hắn chỉ thuận tiện hỏi Lý Tuế một câu, cũng không quá để ý.
Nhưng mà lần này, Lý Hỏa Vượng lại bắt đầu cẩn thận tìm kiếm trong rừng cây, không bỏ sót một dấu vết nào.
Nhưng điều khiến hắn vô cùng ngạc nhiên là với giác quan nhạy bén như vậy của mình mà hắn vẫn không tìm ra được gì.
"Không phải như vậy chứ, hoàng đế Đại Tề kia rõ ràng bị ta đâm xuyên chảy máu nhiều như vậy. Cho dù bị dã thú tha đi, cũng không thể không để lại vết máu chứ."
Ngay khi Lý Hỏa Vượng bắt đầu mở rộng phạm vi tìm kiếm của mình, những dấu chân nông đã khiến hắn chấn động.
Đại Tề có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào, mình không có thời gian để trì hoãn nữa, vì vậy Lý Hỏa Vượng dọc theo dấu chân kia nhanh chóng đi lên phía trước.
Trong việc dùng cảm giác nhạy bén của mình để lần theo dấu vết thì Lý Hỏa Vượng là một cao thủ. Khi dấu chân càng ngày càng rõ ràng, tay của Lý Hỏa Vượng đã nắm chặt lấy chuôi kiếm rồi.
Chẳng mấy chốc Lý Hỏa Vượng đã thấy một bóng người co ro trong bụi cây, nhìn thấy mái tóc bạc phơ trên đầu, hẳn là một ông lão.
Lúc này ông ta trốn ở đó bất động như một pho tượng. Hành động của ông ta cổ quái như vậy khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng sinh ra cảnh giác.
Lý Hỏa Vượng rút thanh kiếm Đồng Tiền ra rồi dùng sức vung mạnh về phía bên kia, đồng tiền lập tức dài ra cắt cứt mái tóc của ông lão kia.
“Ôi chao, mọe ơi!”
Cơ thể ông lão run cầm cập, lập tức ngã nhào trên đất.
“Người sống?”
Lý Hỏa Vượng nắm chặt chuôi kiếm bước nhanh về phía trước. Hắn phát hiện người này không phải là tà ma kỳ lạ gì mà chỉ là một ông lão bình thượng bị dọa sợ tè ra quần.
“Đại tiên tha mạng, Đại tiên tha mạng!”
Ông lão kia cũng không nhìn tướng mạo của Lý Hỏa Vượng, ông ta nằm trên mặt đất không ngừng dập đầu với Lý Hỏa Vượng.
“Đứng lên!”
Thanh kiếm của Lý Hỏa Vượng đè lên vai ông ta:
"Ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi có nhặt được đứa bé nào không?”
"Cái gì? Đứa bé? Ta vào rừng tìm nhân sâm! Sao mà thấy đứa bé gì!"
"Nhân sâm? Nhân sâm gì?"
Nhìn thấy người nọ há miệng run rẩy chỉ tay về phía trước, Lý Hỏa Vượng tiến lên vài bước rồi nhìn xuyên qua bụi cây vào bên trong, nhưng hắn không phát hiện ra nhân sâm nào mà chỉ thấy một cái hố nhỏ và một số dây màu đỏ buộc lục lạc.
"Nhân sâm đâu?"
"Cái này...nhân sâm không phải bị ngươi dọa chạy rồi sao. Ta đã ngồi ở đây nửa năm rồi, nếu mà bắt được cái này rồi đem vào thành bán...”
"Cái gì mà rắc rối vậy, ta hỏi ngươi, ngươi có quen thuộc gần đây không?"
“Ừm ừm ừm!”
Ông lão kia liều mạng gật gật đầu tựa như nếu gật đầu chậm thì kiếm trong tay Lý Hỏa Vượng sẽ chém xuống vậy.