Dường như Long Mạch vô cùng bài xích với sự xuất hiện của hai tầng khe nứt lịch sử này. Nó trực tiếp ném Hư Niên đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ bọn họ xuống, trực tiếp nhào về phía Lý Hỏa Vượng.
Những Long Mạch kia chồng lên nhau với tốc độ cực kỳ nhanh, sức lực cũng rất lớn, nhanh chóng huy động một chút, phân nửa bả vai bên trái của Lý Hỏa Vượng cũng bị xẹp xuống một nửa.
Thanh kiếm Tử Tuệ trong tay Lý Hỏa Vượng cắm vào sau lưng Long Mạch nhưng vết thương này đối với đối phương không khác nào bị chọc lét cả.
Đây là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng gặp phải một kẻ thù mạnh như vậy, bất kỳ thứ gì trên người hắn đều không có tác dụng gì với chúng.
---
"Ha...ha..."
Máu theo miệng vết thương nứt trên trán chảy ra ngoài, chảy dọc theo vết sẹo trượt xuống bên miệng đang há ra thở hổn hển của Lý Hỏa Vượng, rồi từ miệng chảy xuống chiếc cằm cháy đen, cuối cùng nhỏ giọt xuống đất, dần dần thấm vào những bùn đất rạn nứt kia.
Lúc này, tình hình của Lý Hỏa Vượng không hề lạc quan. Cho dù là bùa hộ mệnh, thanh Cốt Kiếm có thể chém ra khe nứt của lịch sử, thanh kiếm Đồng Tiền diệt tà ma, thanh kiếm Tử Tuệ chém sắt như bùn, đều vô dụng trước mặt Long Mạch.
Điều càng quan trọng hơn là ngay cả những phép thần thông của Tọa Vong Đạo, thậm chí cả công pháp Áo Cảnh không có lợi trong quá khứ đều không tạo ra hiệu quả đối với họ.
Đến cái thế giới điên cuồng này lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng gặp phải một sự tồn tại khó giải quyết như vậy.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao Gia Cát Uyên lại nói rằng Tọa Vong Đạo sẽ không ra tay với Long Mạch rồi.
Có lẽ mượn thăng cấp Khương Thương của Tam Hủy có thể có tác dụng nhưng vào lúc này, Lý Hỏa Vượng đi đâu để tìm một phần đau đớn tuyệt vọng ghi lòng tạc dạ đây.
Đột nhiên, một tiếng xé gió quen thuộc vang lên bên tai Lý Hỏa Vượng. Chỉ thấy một tàn ảnh cực lớn cuốn theo một cơn gió, đập về phía đầu của Lý Hỏa Vượng.
Sức lực kia rất lớn, sợ rằng đập một phát là xương cốt đều sẽ vỡ thành mảnh vụn.
Thân thể to lớn của Bành Long Đằng chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng, vững vàng bắt lấy tàn ảnh kia.
Tàn ảnh kia không phải là cái gì khác, chính là do hoàng đế Đại Tề xếp chồng lên nhau tạo thành một Long Mạch.
Rõ ràng những hoàng đế già nua kia chỉ là dính chung lại một chỗ với nhau, nhưng chạm vào lại vững chắc như sắt xây đồng đúc vậy.
Từng cái móng vuốt rồng cắm vào ngực Bành Long Đằng, nhưng Bành Long Đằng lại không hề sợ hãi chiêu thức này.
Nhưng ngay cả Bành Long Đằng mạnh mẽ vô song cũng không hề hấn gì trước mặt Long Mạch Đại Tề, từng đoạn cơ thể của hắn chợt lắc một cái, Bành Long Đằng ngay lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Cũng may tận dụng cơ hội này, Lý Hỏa Vượng đã rút lui cách xa mấy trượng, rời xa phạm vi tấn công của Long Mạch.
Xem ra lúc này Lý Hỏa Vượng đã rơi vào trong khốn cảnh phải chết nhưng hắn lại không có chút nản lòng nào, bởi vì không chỉ có một mình hắn với vào tình cảnh như thế này.
Một âm thanh tương tự như tiếng gầm của sư tử và tiếng hú của sói vang lên từ phía bên kia của Long Mạch, giúp Lý Hỏa Vượng thu hút một phần chú ý.
Đó là Hư Niên trước đó đã ra tay với Lý Hỏa Vượng, kẻ thù trước đây giờ đã trở thành người cùng hội cùng thuyền.
Chỉ nhìn thấy Hư Niên mặt người thân thú kia bốn chân nhảy lên trên người Long Mạch, ba móng vuốt sắc bén hung hăng chém xuống. Bốn cái đầu hoàng đế tóc bạc hoa râm lập tức bay lên trời.
“Oa oa oa~!”
Hoàng đế Đại Tề ở chóp đỉnh Long Mạch há cái miệng thiếu mất một chiếc răng cửa đâu đớn gào khóc.
Khi chiếc tua rua Kim Châu trên đầu hắn lắc lư, Long Mạch cũng nhanh chóng xoắn lại, hơn nữa còn giống như một con rắn dài quấn chặt lấy Hư Niên.
Hư Niên liên tục tấn công các hoàng đế đang chồng lên nhau kia, nhưng họ đã già đến mức không thể già hơn nữa, căn bản không thể mất đi bất kỳ tuổi thọ nào.
Mắt thấy cơ thể của Hư Niên sắp bị Long Mạch hoàn toàn nghiền nát, Lý Hỏa Vượng cầm Cốt Kiếm trong tay, bị Bành Long Đằng ném về phía tiểu hoàng đế Đại Tề ở trên đỉnh Long Mạch.
Mặc dù vừa rồi Hư Niên còn muốn giết mình nhưng Lý Hỏa Vượng không thể không cứu nàng. Hắn biết nếu Hư Niên chết thì hắn sẽ là người tiếp theo.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt của vị tiểu hoàng đế, cùng với Long Mạch uốn lượn, những cái đầu già cỗi đội vương miện che khuất tầm nhìn của hắn.
Khi vẻ mặt Lý Hỏa Vượng cứng lại, cơ thể của Bành Long Đằng đập mạnh vào Long Mạch rồi nhào về phía tiểu hoàng đế ở phía sau.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, từng đôi tay dày đặc duỗi ra, bắt lấy Bành Long Đằng không thể dùng sức trong không trung trực tiếp ném ra ngoài.
Hơn nữa trong lúc phòng thủ, họ cũng không quên việc tấn công. Một cái Long Mạch dài lần nữa mang theo tàn ảnh quét về phía Lý Hỏa Vượng.
Chân của Lý Hỏa Vượng bị thương, hành động bất tiện nhưng hắn lại có cách của mình.
Vẻ mặt Tọa Vong Đạo kinh ngạc đột nhiên xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng, làm tấm đệm thịt giúp hắn.
Lý Hỏa Vượng không trông cậy cuộc đánh lén lần này sẽ thành công, nhưng sau khi bị hắn quấy rối, Hư Niên đã thoát khỏi kết cục bị nghiền nát.