Lý Hỏa Vượng không biết hắn còn có tâm tư khác gì, điều duy nhất hắn muốn bây giờ chính là lấy cái mạng của đầu tử.
“Ngươi yên tâm, đợi ngươi mang bí mật của Thượng Cực Quán Khẩu về, bản tọa cũng gần rảnh để đối phó đầu tử rồi.”
“Ti Thiên Giám đại nhân, thuộc hạ có thể giúp ngươi đi tìm Thượng Cực Quán Khẩu, nhưng bí mật đổi bí mật, ngươi có đủ bí mật để đổi với Thượng Cực Quán Khẩu không?”
“Yên tâm, bản tọa biết nhiều hơn ngươi nhiều, lui xuống đi, ngươi cũng nên tỉnh rồi.”
“Đợi đã, Ti Thiên Giám đại nhân, những bí mật đó ngươi phải làm thế nào, tỉnh lại cái gì?”
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng hiểu rõ ý của câu nói cuối cùng của hắn, mọi thứ xung quanh, bất luận là cây cối, khe suối, còn có cái kiệu khổng lồ, đều tiêu tan như mây khói, môi trường xung quanh đều thay đổi, phía không xa bên trái vẫn là đội quân xếp hàng, bên đó là cổng phía đông Thượng Kinh.
Lý Hỏa Vượng đứng tại chỗ, vẫn chưa tỉnh táo lại, hoàn toàn không hiểu mình vừa trải qua việc gì, tất cả vừa nãy như nằm mơ.
“Những việc mà đến đường cùng thì sẽ biến đổi, người thay đổi, đó gọi là hoá, gọi là ảo, không hổ là Ti Thiên Giám Đại Lương, thuật biến ảo thật lợi hại.”
Gia Cát Uyên nhìn dấu chân xe ngựa hằn rõ dưới đất, vẻ mặt lộ ra sự khâm phục hiếm thấy.
“Thuật biến ảo?”
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ từ mới trong lời Gia Cát Uyên, thì ra sau khi mình ra khỏi cổng thành, trải qua tất cả mọi chuyện, đều là biến ra, đều là giả.
Hiểu rõ việc này, Lý Hỏa Vượng có cảm giác lạnh trong lòng, bất giác mình lại chạm vào đạo của đối phương, nếu vừa nãy hắn không có ý tốt với mình, há chẳng phải mình không có cơ hội phản kháng ư.
Trận đại chiến trước đó, Lý Hỏa Vượng không có mặt, bây giờ hắn mới cảm nhận được, rốt cuộc người nắm quyền cao nhất của Giám Thiên Ti có thực lực đáng sợ thế nào.
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng gật đầu, thầm nghĩ:
“Đúng là như vậy, Ti Thiên Giám đã là người phe mình, đương nhiên càng lợi hại càng tốt.”
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng rút Tích Cốt Kiếm ra, nói với thiếu nữ duyên dáng có nốt ruồi bên khóe miệng:
“Chúng ta cũng đừng chậm trễ nữa, đến Đại Tề tìm Thượng Cực Quán Khẩu đi.”
“Ừm.”
Cô gái đó hiện ý cười, ngọt ngào đáp.
---
“Lý Huynh!”
Lý Hỏa Vượng vừa nâng kiếm lên chuẩn bị phát lực thì giọng nói nghiêm nghị khác thường của Gia Cát Uyên đã ngăn hắn lại:
“Đừng nhìn ta, cũng đừng có nói chuyện với ta! Người phụ nữ bên cạnh ngươi có vấn đề! Đừng để cho nàng biết được bên người ngươi có ảo giác!”
Lý Hỏa Vượng nghi ngờ trong lòng hỏi Gia Cát Uyên:
“Gia Cát huynh, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy? Không phải nàng là Thượng Quan Ngọc Đình sao?"
"Ngươi thử nghĩ lại xem, thời gian này bên cạnh ngươi nào có Thượng Quan Ngọc Đình!! Nàng là giả!”
Sau khi Gia Cát Uyên nói xong, hòa thượng cùng ảo giác Tọa Vong Đạo kia cũng cùng nhau thuyết phục:
"Đạo sĩ, người phụ nữ này tự dưng nhảy ra, trước đây cũng không có nàng mà.”
“Hồng Trung lão đại, khà khà khà, nếu như thứ này mà cũng có thể đùa giỡn với ngươi thì ta thật sự xem thường ngươi đó.
"Nhĩ tiền bối, làm sao vậy? Không phải chúng ta đi Đại Tề sao?”
Thượng Quan Ngọc Đình ở một bên nghiêng đầu nghi ngờ nhìn Lý Hỏa Vượng. Cây trâm sáng long lanh trong suốt trên đầu nàng cũng khẽ lắc lư.
Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ chóp mũi, Lý Hỏa Vượng lần nữa cẩn thận đánh giá vị hồng nhan tri kỉ quen thuộc này.
Trong trí nhớ của hắn rõ ràng bản thân đã có mọi thứ liên quan đến thiếu nữ này. Không nhắc thì còn tốt, chờ những ảo giác khác vừa nhắc nhở là Lý Hỏa Vượng lập tức phát hiện trên người phụ nữ này khắp nơi đều có sơ hở.
Điều quan trọng là người phụ nữ này lại mang khuôn mặt của Bình An công chúa. Thế mà trước đây mình lại không phát hiện có cái gì đó kỳ lạ.
"Đây là thủ đoạn của Giám Thiên Ti? Thế mà có thể thay đổi huyền ảo một người trước mặt một người khác, hơn nữa người kia còn không hề phát hiện ra?”
Lý Hỏa Vượng thật sự không ngờ rằng có một ngày hắn thấy may mắn vì bản thân là Tâm Tố. Nếu không phải nhờ những ảo giác này nhắc nhở, e rằng mình đã thực sự nghe theo lời của Ti Thiên Giám, sự kiêng kỵ của hắn đối với những người này lại nhiều hơn một chút.
“Làm sao đây?”
Đây là vấn đề mà tiếp theo Lý Hỏa Vượng phải cân nhắc. Rõ ràng đã nói chuyện rất tốt rồi, nhưng Giám Thiên Ti lại vô duyên vô cớ đặt một người như vậy bên cạnh mình là muốn làm gì đây?
“Lý Tuế, cha ngươi bị làm sao vậy? Hắn thường xuyên ngẩn người như thế này sao?"
Thượng Quan Ngọc Đình nhẹ giọng hỏi Lý Tuế ở một bên.
Nghe vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng khẽ động. Hắn trực tiếp tiến lên một bước, chặn ở trước mặt Lý Tuế.
Lý Hỏa Vượng không nghĩ rằng nếu tiếp tục cứ che giấu thì sẽ có lợi cho mình. Hắn dứt khoái hỏi Thượng Quan Ngọc Đình bên cạnh:
“Ti Thiên Giám đại nhân! Vì sao ngươi lại muốn làm thế này hoặc là nói ngươi vẫn chưa tin tưởng ta?”
Sau đó Thượng Quan Ngọc Đình cũng không hề cảm thấy xấu hổ khi bị vạch trần, ngược lại nàng nói vô cùng thản nhiên:
"Nhĩ tiền bối, ngươi đang nói cái gì vậy, không phải ngươi nói muốn giao dịch với Thượng Cực Quán Khẩu thì phải có nhiều bí mật sao?”
Nàng nắm lấy váy dài dưới thân, chậm rãi xoay người về phía Lý Hỏa Vượng nở nụ cười:
"Ta chính là bí mật lấy ra để trao đổi nha.”