Cẩu Oa nhìn dõi theo căn phòng sáng đèn phía xa, phát hiện trên chiếc bàn trước mặt thiên sư bày một tượng bồ tát bằng đất sắt ngồi ngược có ngũ quan tan chảy.
“Trương viên ngoại yên tâm!”
Một luồng khí đen bỗng nhiên từ trần nhà rơi xuống, trực tiếp phủ lên người viên ngoại đó.
Viên ngoại đó lập tức mềm nhũn dưới đất, bất tỉnh.
Cẩu Oa và Lữ Tú Tài trợn mắt há mốc miệng theo dõi, luồng khí đen nhanh chóng chui vào trong một chiếc áo choàng trong phòng.
Một lúc sau, áo choàng đen không có chân không có đầu lại cứ vậy lắc lư lảo đảo đứng lên.
Đạo nhân đó vung tay, trực tiếp thu bồ bát ngồi ngược đó vào trong tay áo, bắt đầu nghiêm khắc răn dạy quở trách áo choàng đen đó.
“Tà ác đó là do đạo sĩ đó nuôi.”
Lữ Tú Tài vô cùng chấn hãi ghé đến bên tai Cẩu Oa nhỏ tiếng thì thầm.
Cẩu Oa hếch miệng mạnh về hướng lối ra, hai người chậm rãi rời khỏi hậu viện thanh lạnh.
“Ngươi nói gì? Trong viện có người khác, tại sao việc quan trọng như vậy mà bây giờ mới nói.”
Nghe thấy tiếng quát của đạo sĩ phía sau, hai người đang chạy lập tức tê dại da đầu.
Ngay khi họ vừa xông ra ngoài chưa được hai bước, áo choàng đen đó từ trên trời giáng xuống trực tiếp chặn trước mặt hắn.
Cẩu Oa lấy ra Hủ Mục Như Ý, gạt mạnh về hướng áo choàng đen, khi nhìn thấy áo choàng đen đó bị gạt trúng, trực tiếp ngã dưới đất, hắn dẫn theo Lữ Tú Tài chạy thục mạng ra bên ngoài.
“Hahaha là lưỡi của tố tâm, song hỉ lâm môn!”
---
Nhìn đạo sĩ mặc đạo bào màu vàng chạy về phía mình, Cẩu Oa bị dọa sợ đến hồn siêu phách lạc. Dù thế nào hắn cũng không ngờ, người này thấy thứ mà Lý sư huynh tặng cho mình, bỗng nhiên có phản ứng như vậy.
Khi thấy đạo nhân đó cầm Đồng Tiền Kiếm, sắp xông đến trước mặt mình, hai tay Cẩu Oa nắm chặt Hủ Mục Như Ý, hoảng hốt hét lớn đập mạnh về phía đó.
Nhưng nếu đạo nhân đã có ý định nhằm vào thứ đó của Cẩu Oa, làm sao có thể không đề phòng thứ đó chứ. Một lá bùa cắt người giấy nhỏ màu vàng bỗng nhiên bay ra từ trong tay áo hắn, chặn trước mặt đạo nhân này.
Khi Cẩu Oa vung Hủ Mục Như Ý xuống, người giấy đó lập tức mềm nhũn, nhăn nheo và đung đưa bay xuống đất.
Tuy chỉ có thể chặn được một lúc, đạo nhân mặc đạo bào màu vàng đó đã đạt được mục đích, không đợi Cẩu Oa vung lần thứ hai, Đồng Tiền Kiếm trong tay hắn đã chém về phía hai người Cẩu Oa.
“Đuổi theo!”
Trên Đồng Tiền Kiếm, sợi chỉ đỏ quấn quanh tiền đồng nhanh chóng kéo dài, từng xu tiền đồng cũ liên kết thành một sợ thừng dài, mang theo tàn ảnh chém mạnh lên mu bàn tay cầm Như Ý của Cẩu Oa.
Hắn dùng lực kéo mạnh, lập tức mu bàn tay của Câu Oa nát da lòi thịt, Hủ Mục Như Y cùng với một đầu ngón tay của Cẩu Oa bay về phía giả sơn ở bên cạnh.
“Aaa!”
Cẩu Oa kêu lên thảm thiết ôm tay gần như sắp đứt của mình, tuyệt vọng không biết phải làm sao.
“Hừ…hừ, thì ra là hai kẻ non nớt.”
Đạo nhân áo choàng vàng nở nụ cười tà ác nheo đôi mắt, cổ tay hắn rung lên, chuỗi tiền đồng dính máu bay trở về.
Mục tiêu lần này không phải là tay của Cẩu Oa, mà là cái đầu màu vàng và trắng đen xen của hắn!
“Ta...ta sắp chết rồi! Ta sắp chết rồi!”
Nhìn tiền đồng gần ngay trong gang tấc, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Cẩu Oa trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay bên cạnh đưa ra, tóm chặt Đồng Tiền Kiếm.
Tuy chuỗi tiền đồng sắc bén đó đã cắt một tay, nhưng cũng chỉ cắt biểu bì.
“Ồ?”
Đạo nhân mặc đạo bào màu vàng hơi bất ngờ, nhìn chằm chằm thiếu niên hít khí lạnh đau đớn trước mặt.
Phải biết rằng Thất Tinh Kiếm này của mình có thể chém yêu trừ tà, dùng tay không mà có thể đón được, e rằng người này cũng có bản lĩnh.
Soạt một tiếng, tiền đồng trong tay Lữ Tú Tài lập tức thu về, tập trung thành kiếm trở lại trong tay đạo nhân mặc đạo bào màu vàng.
“Tiểu tử, ngươi học từ đâu hả?”
Đi ra ngoài, trước khi ra tay vẫn nên hỏi rõ thì tốt hơn, hắn sợ đánh học trò thì sư phụ sẽ chạy ra, nếu vì một cái lưỡi tố tâm, thì chẳng đáng.
“Ta nói cho ngươi biết! Sư phụ ta là Lý Hỏa Vượng! Ngươi...nếu ngươi dám động vào chúng ta thì ngươi chết chắc rồi!”
Lữ Tú Tài cố hết sức trấn tĩnh uy hϊếp.
Rõ ràng sau khi mình luyện thành công Thần Đả Công, đao kiếm không chém vào được, kết quả bị hắn chém chảy máu, lúc này Lữ Tú Tài chỉ mong có thể dọa sợ đối phương bằng danh hiệu của sư phụ mình.
“Lý Hỏa Vượng? Chưa từng nghe nói, hơn nữa người này chỉ nói tên sư phụ, không nói sư môn, xem ra tên tiểu tử này và sư phụ hắn đều là dã tu.”
Thấy đạo nhân đó đứng ở đó suy tư, Cẩu Oa hiểu đối phương chắc chắn không sợ Lý Hỏa Vượng.
Cẩu Oa thở dồn dập ôm cánh tay chảy máu, vội vàng đi nhanh mấy bước, chặn trước mặt Cẩu Oa, dùng lời lẽ khác tiếp tục uy hϊếp đạo nhân đó:
“Chúng ta là người của Bách Liên Giáo! Người đừng chọc vào chúng ta! Bách Liên Giáo chúng ta rất đông!”
Đạo nhân mặc đạo bào màu vàng lập tức tỏ vẻ bừng hiểu ra:
“Ồ, Bách Liên Giáo à, vậy thì dễ rồi!”
Liền sau đó, hắn quả quyết vung Đồng Tiền Kiếm trong tay lên lần nữa.
Dưới bầu trời này, thử hỏi có ai mà không biết Bách Liên Giáo là môn phái dễ ức hϊếp nhất, không có người chống lưng. Hơn nữa ngày ngày chạy động trốn tay như một lũ chuột, gây động tĩnh lớn chút cũng sợ Giám Thiên Ti ngửi thấy mùi chạy đến.