Khi thấy âm thanh đó được truyền ra từ trong một sân viện cao lớn, dường như Lữ Trạng Nguyên sắp không giấu nổi nụ cười. Nhưng khi hắn chen vào trong đám đông vây quanh để xem bên trong đã xảy ra chuyện gì, nụ cười trên mặt lập tức biến mất.
Chỉ thấy một đạo sĩ mày ngang mặc đạo bào màu vàng, đầu đội đạo quan màu đen, đang mở đàn làm pháp.
Lúc này hắn đang giơ một cái cồng chiêng, ra sức gõ mạnh vòng quanh một người đàn ông nằm trên giường. Cùng với tiếng gõ chiếng không dứt, cơ thể người đàn ông mặt như tờ giấy trắng run lên liên tục, dường như bên trong có thứ gì muốn chui ra vậy.
“Cha, chúng ta đi thôi, đạo sĩ này bắt quỷ đuổi tà, không có việc của chúng ta.”
Lữ Cử Nhân đang định quay người, lại bị cha của mình đa tay tóm lại.
“Đợi một chút, xem sao đã rồi tính, lỡ như người đàn ông đó không qua khỏi, thì chúng ta có việc rồi.”
Còn Lữ tú tài vừa mới chen vào đứng bên cạnh Lữ trạng nguyên lại tỏ vẻ mặt kinh ngạc nhìn đạo nhân đó, nói chính xác, hắn nhìn Đồng Tiền Kiếm sau lưng đạo nhân đó.
“Đúng là tà môn, Đồng Tiền Kiếm sau lưng người này lại giống hết với kiếm của sư phụ ta…”
Lời nói lẩm bẩm một mình đó lại bị Cẩu Oa phía sau nghe thấy hết.
“Ha!”
Người đàn ông dưới phản cửa bỗng nhiên đứng lên, nhảy cao ba tấc, lập tức kinh sợ gào khóc không ngừng, cảnh này khiến mọi người vây xem đều lùi lại.
“Nghiệt chướng, trước mặt bản thiên sư, ngươi lại dám làm thương đến người vô tội.”
Đạo nhân ném mạnh cái chiêng trong tay, đập mạnh vào bụng người đàn ông đó, bị ép khiến hắn khom lưng.
“Thái thượng đài tinh, Ứng biến vô đình, Khu tà phược mị, Bảo mệnh hộ thân. Trí tuệ minh tịnh, Tâm thần an ninh, Tam hồn vĩnh cửu, Phách vô táng khuynh!”
Đạo sĩ đó bốc lên nắm gạo trên pháp đàn, sau khi huơ huơ trên giữa ngọn lửa nến đỏ, trực tiếp ném lên người đàn ông đó.
“A…a…a!”
Người đàn ông đó bị ném trúng nắm gạo, trên người khốc khí đen. Sau khi một làn khói đen chui ra từ trong miệng hắn, dần dần tiêu tan dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cơ thể hắn mềm nhũn nằm dưới đất.
Một người đàn ông trông phúc hậu mặc cả bộ tơ lụa bên cạnh xông đến, phát hiện người nằm đó đó chưa chết, hơn nữa còn đang gọi tên cha của mình, hắn đau khổ khóc lóc, cùng với gia đinh của mình quỳ dưới đất dập đầu với đạo nhân đó.
“Đúng là thần, thần tiên sống, chỉ một lúc đã cứu được rồi.”
“Đúng thế, đúng thế, nếu không phải gặp được cao nhân này, e rằng độc đinh duy nhất của nhà họ Trương sẽ mất mạng rồi.”
Nghe thấy tiếng bàn tán kích động xung quanh, Lữ Tú Tài tỏ vẻ mặt khinh thường:
“Thế này đã là gì, nếu sư phụ ta ở đây…”
Bất kể Lữ Tú Tài nói thế nào, những người xung quanh, kể cả Lữ Trạng Nguyên, cũng bị thu hút bởi thông tin tối nay nhà họ Trương muốn mở tiệc chúc mừng.
“Các ngươi xem đi, có cơm ăn rồi.”
Lữ Trạng Nguyên đi về phía gia chủ vui mừng điên cuồng đó. Sau khi hắn nói mấy câu may mắn, nhẹ nhàng khuyên viên ngoại đó thuê nhà đoàn họ Lữ đến hát kịch.
Sau khi vội vàng đối phó mấy lời, đoàn nhà họ Lữ bắt đầu làm việc, vừa dựng sân khấu vừa vẽ trang phục hát kịch, thời gian hơi gấp.
Buổi tối hôm đó, Lữ Trạng Nguyên đưa theo học đồ và con trai của mình, hát hết mình, gia chủ và khách đều rất vui vẻ.
Đợi màn đêm buông xuống, khách khứa ăn no uống đủ nối đuôi nhau ra về, Lữ Tú Tài nhìn đạo sĩ trên bàn chủ nhà, sắc mặt do dự.
“Ngươi nhìn chuẩn vào, rốt cuộc thanh kiếm đó có phải là của Lý sư huynh không?”
Cẩu Oa ở bên cạnh thấp giọng thúc giục nói.
“Chắc...chắc là đúng...xa quá, ta không nhìn rõ, tốt nhất là phải sờ thì mới có thể biết có phải hay không.”
Cẩu Oa nghe câu này là suýt phun ra máu:
“Ngươi có thể đáng tin hơn chút không.”
“Hay là...chúng ta đi hỏi thẳng? Nếu hắn đã giữ thanh kiếm của sư phụ, có lẽ hắn biết tung tích của sư phụ.”
“Hỏi thế nào, chẳng may hắn cướp thanh kiếm từ trong tay Lý sư huynh thì sao? Chẳng may trước đây hắn và Lý sư huynh có thù oán thì sao?”
Đúng lúc hai người tranh luận không thôi, bỗng nhiên họ nhìn thấy đạo nhân đó nói gì bên tai gia chủ rồi tỏ vẻ mặt nghiêm trọng đưa gia chủ ra hậu viện.
“Hắn sắp đi rồi! Mau đi theo!”
Lữ Tú Tài không hề do dự bò bên chân bàn lặng lẽ đi theo.
Rời khỏi ngoại viện, đi vào nội viện, nơi này rất yên tĩnh, tiếng nói chuyện của đạo sẽ và gia chủ truyền hết vào tai Lữ Tú Tài.
“Thiên sư, nhà ta thực sự còn có tai họa chưa được diệt trừ ư?”
“Ừm, đúng thế, tà khí tai họa của con trai ngươi có liên quan đến tà ác, không loại trừ tà ác, nhà các ngươi mãi mãi không có ngày yên ổn.”
“Vậy...vậy phải làm thế nào!”
“Đừng hoảng, có bản thiên sư ở đây, lúc này tà ác đang ghé lên vật nào đó, chỉ cần tìm được thứ đó, tất cả đều được giải quyết!”
Đạo nhân mặc đạo bào màu vàng lật bàn tay, một chiếc la bàn bằng đồng nguyên chất cũ kỹ xuất hiện trong bàn tay hắn, hắn vừa bấm tay niệm chú vừa nhìn chằm chằm la bàn tìm kiếm.
Một bàn tay vỗ lên vai Lữ Tú Tài trốn phía sau giả sơn, khiến hắn sợ giật mình.
Khi hắn quay đầu thì thấy là Cẩu Oa, hằm hằm trừng mắt nhìn Cẩu Oa một cái.
Cẩu Oa không thèm để ý hắn, dùng ngón tay chỉ vào động tĩnh mới ở phía xa.
“Trương viên ngoại, yên tâm! Vật này chính là vật tà ác ghé thân!”
“Thiên sư...làm sao có thể? Đây là vật báu gia truyền của nhà họ Trương ta.”